10. Hope for me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lee Minseong thoát được một kiếp, lão lánh về phía ngoại thành. Trước khi để lão rời đi Jaewon đã yêu cầu một bản tài liệu đầy đủ về chuyến "hàng" ngày đó. Lão làm cách nào cũng được, miễn là đưa đến tay hắn toàn bộ chứng cứ và danh sách những người liên quan, hắn muốn biết có bao nhiêu người từ ngày ấy đến giờ vẫn còn đang cống hiến cho Nhạn Hội giấu mình về cái chết của Song Kijoon.

Hàng ngày đám người đó nhìn hắn và Kim Chungdae diễn vở tuồng cấp trên cấp dưới vui vui vẻ vẻ đàm luận xem lấy mạng ai tiếp theo mà không thấy buồn nôn? Hay bọn họ đang ngầm mỉa mai cuộc đời hắn.

Song Jaewon có thù tất báo, hơn nữa khó khăn lắm mới gặp được người đầu tiên khiến hắn rung động, giờ thì hay rồi, đến nhìn mặt còn không có khả năng. Món nợ này đương nhiên phải đòi từ phía người gây ra toàn bộ chuyện này, đòi cả vốn lẫn lãi.

***

Đám tài liệu được gửi đến rất nhanh, cùng thời gian đó Taerae đã tìm được thông tin về người phụ nữ có họ Jung. Bà là sinh viên ưu tú của trường Đại học Công nghệ ngày trước, sau đó trở thành vợ của Hanyun, mà Kim Chungdae cũng là bạn học cùng niên khóa với hai người họ ở trường đại học. Jaewon đã đoán được phần nào mối liên hệ giữa ba người khi nghe Lee Minseong nhắc đến, lúc này thì mọi chuyện càng rõ ràng hơn, hẳn Kim Chungdae và Oh Hanyun cùng yêu người phụ nữ này, cuối cùng bà trở thành người cùng chung một ngưỡng đường với Hanyun, Kim Chungdae mang nỗi tiếc nuối biến thành hận thù.

Ngày đó ông ta không giết được Hanyun, liền chuyển mục tiêu hành quyết lên người Hanbin. Nhưng bản án tự phát còn chưa kịp tiến hành, đao phủ của ông ta lại có tình cảm với người bị định tội. Người bị tuyên có tội trở thành người vô tội, người tuyên án lại là người vấy bẩn đầy mình.

***

Jungwoo gác chân lên bàn, bộ dáng ngả ngớn cầm miếng xoài sấy khô lên bỏ vào miệng.

"Giờ chú mày muốn làm gì?"

"Hai người vẫn tính theo em đấy à, em nhớ chúng ta không có giao tình sinh tử."

"Thằng nhóc vô tâm chết dẫm. Không cần phải có giao tình sinh tử, anh làm bạn nhậu vong niên với chú mày là được rồi."

"Kim Chungdae mà phát hiện chúng ta làm phản là sẽ truy đuổi tới tận đường xích đạo."

Jungwoo cười cười.

"Dù gì thứ anh mày thích nhất ở cái tổ chức này cũng chỉ là biểu tượng hình chim nhạn thôi, cái cài áo của đám cấp dưới như chúng ta mà còn được làm bằng vàng, sau này có sa cơ lỡ vận phải lưu lạc đầu đường xó chợ thì đem đi cầm cố cũng có tiền ăn cả tháng. Hồi đó ở trường học súng là mày lôi anh theo, giờ muốn đạp anh đi hả?"

"Vậy thì em muốn chôn bom ở bốn góc trụ sở."

Taerae cũng đang ôm gói khoai tây chiên phồng má nhai như một con sóc chuột.

"Để em bảo anh Mike cho, ảnh đang ở nơi nổi tiếng điều chế bom đó, hỏi thuốc nổ cũng được, đặt mua nửa tạ, cho bay nguyên tòa nhà này ngon lành."

Jungwoo hoảng hốt đánh rơi cả miếng xoài.

"Tính làm thật hả?"

Jaewon cầm con dao găm đã được hắn lau chùi bóng loáng, vung tay. Con dao nháy mắt lao thẳng tới phía bức tường trước mặt, ghim chính xác giữa trán người trong bức hình được gắn vào tấm bia ngắm.

"Em sẽ trả cho ông ta tất cả số đạn bắn vào người cha em, thêm một viên trên tay Hanbin nữa."

Hắn lật danh sách những người tham gia vào chuyến buôn người Lee Minseong gửi đến, quả nhiên vài người trong số này hàng ngày vẫn chạm mặt hắn, còn hay khen hắn là nhân tài trăm năm có một được gửi tới cho Nhạn Hội. Jaewon tự cảm thấy nực cười, là do chủ tịch của các người nuôi dưỡng tôi đấy chứ, quả là một người "cha nuôi" có tâm. Đám người này hắn cũng sẽ không bỏ qua, ít nhất cũng phải xin ít máu, ngày đó giương mắt nhìn Song Kijoon trở thành khiên thịt cho Kim Chungdae vậy mà giờ này còn làm ra bộ dáng ngưỡng mộ coi trọng con trai ông đến vậy. Trên dưới Nhạn Hội sao không đầu quân cho giới truyền hình hết đi, toàn người có khả năng thắng giải "Diễn viên xuất sắc của năm" cả đấy.

Jaewon lo ngại tai mắt của Kim Chungdae mà chưa thể trở về Honghwa thăm mẹ và anh trai, hắn còn muốn hỏi thêm về chuyện ngày Kim Chungdae đưa mình rời khỏi vòng tay gia đình. Rốt cuộc lão ta đã nói gì với mẹ hắn, tại sao sau bao nhiêu năm bà vẫn không hé một lời về Song Kijoon?

***

Jaewon mua một thẻ sim rác giá rẻ dùng một lần, sau đó đi xe buýt đến nơi khác xa khỏi trụ sở của Nhạn Hội. Hắn chọn một công viên vắng người qua lại, còn có một cái hồ nhân tạo ở trung tâm. Bấm số gọi cho mẹ hắn, Hong Jieun. Có lẽ bởi vì số lạ, khi Jaewon gọi đến lần thứ ba, bên kia mới có người nhấc máy.

"Xin chào, cho hỏi ai vậy?"

"...mẹ."

Hong Jieun im lặng một lúc, có lẽ bà biết rằng lúc này Jaewon gọi cho mình bằng một số khác đã là chuyện không tốt.

"Jaewon à."

"Mẹ, mẹ và anh hai có khỏe không?"

"Chúng ta vẫn ổn, con ở Gildong thế nào rồi?"

Jaewon bỗng rất muốn được gặp gia đình mình, mỗi năm hắn chỉ về nhà đôi ba lần, năm nay hắn vẫn chưa về được, cũng không biết sau khi chuyện này kết thúc có còn mạng mà về không.

"Mẹ, hãy kể hết mọi chuyện cho con nghe. Ngày đó tại sao mẹ lại đồng ý để Kim Chungdae dẫn con đi. Có thật lúc đó anh hai chỉ đang ngủ không?"

Song Jieun siết chặt điện thoại trên tay, vậy là con trai bà đã biết rồi.

"Jaewon, con có đang gặp nguy hiểm không?"

"Tạm thời vẫn chưa, nhưng mẹ có bị Kim Chungdae cho người tìm gặp dạo gần đây không?"

Hong Jieun nhớ đến vài người đáng nghi bà đã gặp khi đi ra ngoài.

"Nếu có chuyện gì, mẹ có thể gọi vào số này cho con chứ?"

"Con sẽ nhờ người quen đưa mẹ và anh hai đến một chỗ an toàn trong vài ngày tới. Mẹ, rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì?"

Hong Jieun nhớ tới khoảng thời gian bà nhận được tin Song Kijoon đã bỏ mạng khi đang làm nhiệm vụ phía trên Nhạn Hội giao cho ông. Tuy rằng chồng bà là người làm việc trái pháp luật, nhưng cuộc sống của bà chưa từng bị đe dọa, cho đến ngày hôm ấy, khi Kim Chungdae chính thức ngồi vào cái ghế chủ tịch. Ông ta tìm đến nhà họ ở Honghwa như một vị khách, khi ấy Song Jaesung đích thực là đang ngủ, nhưng là do uống phải thuốc ngủ mà người của Nhạn Hội lén bỏ vào nước từ trước, tránh việc chống cự không cần thiết, vì sắp tới em trai cậu sẽ không còn ở cạnh cậu nữa.

Hong Jieun khi mang trà từ trong bếp ra nhìn thấy con trai mình đã gục nằm bên cạnh Kim Chungdae, mấy người đứng phía sau kẻ nào cũng lạnh mặt nhìn bà. Kim Chungdae tự rót cho mình một chén trà, hòa nhã nói với Hong Jieun.

"Song Jaewon còn ở trường chưa về phải không, cô hãy sắp xếp đồ đạc cho thằng bé, tôi sẽ đưa nó đến Gildong."

"Các người làm gì Jaesung rồi?"

"Chỉ là đang ngủ thôi, tôi không muốn có một sự kháng cự vô ích nào phát sinh."

"Tại sao anh lại muốn đưa Jaewon đi? Tôi đương nhiên không đồng ý!"

"Kijoon muốn tôi dưỡng con trai hai người thành tài, cô hẳn cũng biết Jaewon có hứng thú với thứ gì, phải không?"

Hong Jieun không trả lời, bà biết con trai mình rất thích chơi đùa với những mô hình vũ khí, còn tìm hiểu về chúng bằng việc tra cứu trên mạng.

"Dù có thế nào tôi cũng không để anh đưa Jaewon đi được."

"Năm nay cũng mười tuổi rồi, sớm được đào tạo mới sớm thành tài."

"Tôi sẽ không để nó đi theo con đường cũ của Kijoon."

"Nhưng Kijoon muốn như vậy."

Kim Chungdae đặt cốc trà trên bàn, lấy ra một chiếc máy ghi âm. Ông ta ấn nút, bên trong liền phát ra giọng nói của Song Kijoon.

"Nhờ cậu, đưa con trai thứ của tôi đến Gildong. Để nó trở thành người của Nhạn Hội, thằng bé là một người có khả năng."

Chỉ có như vậy, nhưng đúng là giọng của Song Kijoon. Hong Jieun vẫn không chấp nhận. Kim Chungdae ra hiệu với người phía sau, một khẩu súng đặt lên đầu Song Jaesung. Hong Jieun cắn chặt môi để không bật khóc. Kim Chungdae nhấp thêm một ngụm trà, thuộc hạ của ông ta lại lấy ra một vali đựng đầy tiền mặt.

"Đây là tiền Nhạn Hội trả cho mạng của Kijoon. Sau này hàng tháng đều sẽ gửi tiền chu cấp cho cô và con trai đầu. Nhưng Song Jaewon nhất định phải cùng tôi đến Gildong. Hạt giống tốt như vậy, Nhạn Hội rất vinh dự có được cậu ấy."

Nói lời dễ nghe là thế, khẩu súng đặt trên đầu Song Jaesung lại như một lời đe dọa.

Nếu Hong Jieun không đồng ý, đem theo đi không chỉ mình Song Jaewon, mà là cả mạng của Song Jaesung.

Hong Jieun khi đó đương nhiên không biết kẻ đã giết chồng mình chính là người đang ngồi trước mặt bà. Đến bây giờ Jaewon gọi điện hỏi về chuyện năm ấy, bà vẫn chỉ nghĩ con trai mình đã phát hiện bản thân Hong Jieun và Song Jaesung bị đe dọa, chứ không phải hắn đã nắm rõ trong tay toàn bộ thông tin về cái chết của cha mình.

"Khi đó mẹ thật sự không còn cách nào. Sau khi con đi, mẹ ngày nào cũng chỉ mong phía tổ chức báo tin con vẫn ổn, suốt bao nhiêu năm vẫn như vậy. Mỗi lần con về nhà mẹ đều không thể nói cho con nghe mọi chuyện. Kim Chungdae vẫn luôn theo dõi động tĩnh của gia đình mình, mẹ không thể để con biết ngày đó mình bị ép buộc."

Jaewon mím chặt môi.

"Mẹ, người đã giết cha con, là Kim Chungdae."

Hong Jieun bên này gần như chết đứng khi nghe lời ấy của hắn. Vậy cái cớ chủ tịch Nhạn Hội đưa cho bà nhiều năm trước chỉ là một màn kịch, ông ta đưa Jaewon đi là vì biết được tài năng bộc lộ sớm của hắn, chứ không phải vì thực hiện nguyện vọng của Song Kijoon.

"Nhưng đoạn ghi âm đó, rõ ràng là giọng cha con."

"Làm giả một đoạn ghi âm tốn bao nhiêu sức lực chứ? Biết đâu trước khi cha nhắm mắt đã bị ông ta đe dọa cũng nên, sẽ cùng một lí do ông ta dùng với mẹ. Rốt cuộc chỉ là muốn hai bàn tay và đôi mắt này của con thôi."

Hong Jieun lo lắng cho đứa con trai của mình đang đứng giữa những âm mưu khuất sâu, bà suýt chút đã để Jaewon nghe thấy âm thanh mình rơi nước mắt.

"Jaewon, hay là trở về đi con, chúng ta ra nước ngoài."

Jaewon ngửa mặt lên nhìn những tán cây xanh, xanh rì trong gió.

"Con có chuyện phải làm, con đã trở thành người như thế nào vậy mẹ? Mạng của cha con sẽ đòi lại cái giá tương xứng."

Hong Jieun nghe con trai mình nhẹ giọng nói khẽ một câu, bà cảm nhận được dịu dàng trong từng chữ cuối trước khi Jaewon cúp máy.

"Con đã yêu một người. Con làm người ấy thất vọng, con cần chuộc lỗi. Con muốn ít nhất một lần có thể hôn anh ấy mà không phải với thân phận là ai khác ngoài Song Jaewon thôi."

***

Sau ngày cùng Jaewon điên cuồng với nỗi thấu cảm sâu sắc về hai linh hồn đều trống rỗng, Hanbin trở nên ít nói hơn rất nhiều. Bình thường anh có thể cùng Bonhyuk và Byeongseob nói đủ thứ chuyện. Làm sát thủ thì có cái thú vui gì ngoài chém chém giết giết đâu chứ, tuy rằng Hanbin ngay từ đầu đã không muốn trở thành bạn thân của súng hay dao. Bây giờ Bonhyuk có thể bắt gặp những lúc anh ngẩn người nhìn vào một hộp black captain nguyên vẹn chưa mở.

Hanbin không còn hút black captain nữa.

Anh đã dùng nó lâu như vậy, nhưng sau khi dây dưa với Song Jaewon, mùi hương ngọt đắng của nho luôn gợi anh nhớ về hắn. Nhớ hắn từng không ngần ngại nắm chặt cổ tay anh trên bar tầng thượng, nhớ đôi mắt tràn đấy hứng thú không phải nhất thời. Nhớ một Song Jaewon có phần yếu ớt hỏi anh.

"Tôi có thể ôm anh không?"

Và cuối cùng, là nhớ khi hắn giơ súng về phía anh sau một buổi sáng vẫn còn vỗ về tâm hồn đều đã thay đổi của cả hai ở trong căn phòng ấy.

Tệ thật, Hanbin cứ nhớ Jaewon như vậy. Bonhyuk không nhắc đến hắn, Byeongseob càng không biết gì về hắn, anh chẳng thể bày ra nỗi lòng mình cho ai xem. Anh hận chính sự yếu đuối này của mình, trước khi gặp Song Jaewon, anh rốt cuộc đã làm thế nào với trái tim này vậy?

Euiwoong liên lạc với Byeongseob vào ngày Hanbin trở về khi hoàn thành một chuyến hàng khác cho Red Fang. Lần này là một buổi hẹn gặp kín ở địa chỉ được mã hóa trong email. Byeongseob giải mã, nói rằng đó là một quán ăn Nhật Bản ở khu phố bình dân.

Khi ba người gặp được Euiwoong trong tiệm, Bonhyuk và Byeongseob không nhịn được ôm chặt lấy người anh em đã hai năm không thấy bóng dáng.

"Thằng nhãi, ngày ấy em làm anh lo chết đi được."

Euiwoong siết lấy hai người họ.

"Còn gọi em là thằng nhãi thì anh chưa trưởng thành đâu Koo Bonhyuk."

Cả ba ngồi trong một căn phòng riêng, nhà hàng của Nhật thường giữ mức độ riêng tư cho khách hàng rất cao, nơi này đúng là rất phù hợp. Trái với vẻ xúc động khi gặp được mọi người ban nãy, bây giờ Euiwoong lại vẻ ngập ngừng khó nói, cậu hỏi Hanbin trước.

"Anh có quan hệ gì với J04 của Nhạn Hội sao?"

Hanbin sững người một chút.

"Sao em lại hỏi như vậy?"

"Anh đừng lo, kế hoạch của bọn em là khiến Red Fang và Nhạn Hội tự thanh trừng từ bên trong. Nếu anh và J04 phát sinh mối quan hệ thì càng tốt, hai người có thể cùng nhau loại bỏ hai tổ chức."

Hanbin cười có chút chua xót.

"Không cần lo về anh nữa đâu. Anh và Song Jaewon bây giờ là người dưng."

Euiwoong nhìn vẻ mặt khó chịu của Bonhyuk và bộ dạng hóng hớt của Byeongseob, không biết mình có nên nói thêm về vị J04 kia không. Trước đó khi tổ chức hiện tại Euiwoong đang làm việc cho điều tra về cuộc nổ súng tại nhà Na Seokmin, cậu nghe nói Hanbin bị bắn, nhưng người được giao nhiệm vụ là Jaewon đã không ra tay, tin đồn về HB19 và J04 hóa ra thực sự có một phần là thật.

"Em cũng không biết hai người phát triển đến đâu, nhưng J04 có lý do để ra tay với anh, tuy nhiên hắn đã không làm."

Hanbin ngạc nhiên.

"Em biết lí do?"

"Anh có từng nghe về Song Kijoon chưa Hanbin? Nếu anh không biết, thì đó là cha của J04. Anh kể cho bọn em nghe rằng cha anh chỉ đơn thuần làm việc cho Red Fang trước khi ông qua đời phải không? Hanbin, cha anh là sát thủ từng lừng lẫy Red Fang, nhưng những người cùng thời với ông ấy đều đã không còn, hoặc đã từ bỏ Red Fang rồi, không còn ai kể chuyện về ông ấy cho anh nghe nữa. Chỉ có một người thân thiết với cha anh khi ấy còn ở lại, là Ha Dongin."

Dừng một chút, Euiwoong nhìn vẻ mặt chuyển từ dậy sóng sang tĩnh lặng của Hanbin.

"Em đã điều tra được chuyện của Red Fang khi xưa. Cha anh từng phá một chuyến hàng đặc biệt của Nhạn Hội, và ông ấy đã chém cha của J04 một dao."

.

Những năm xưa Hanbin không ở cạnh cha mình nhiều. Trước khi em gái anh được sinh ra Hanbin gần như chỉ có thể gặp ông vài lần. Nhưng cha anh chưa từng bỏ lỡ buổi tốt nghiệp và cuộc thi nào của Hanbin. Ngày Hanbin nhận giải thưởng đầu tiên cho cuộc thi "Khiêu vũ thiếu niên", anh có thể thấy ông ngồi ở hàng ghế khán giả, vỗ tay tán thưởng thật lớn.

Mẹ anh do khó sinh em gái nên đã qua đời, hai năm sau khi mẹ mất Hanbin và em gái sống cùng một người bác. Vì hai đứa con mà Hanyun quyết định trở về Việt Nam, dốc sức nuôi dưỡng họ. Ngày ấy ông không nhắc gì về Red Fang, cho đến một buổi chiều Hanbin quay về từ trường học, anh thấy cha mình đang ngồi cười nói cùng một người đàn ông lạ mặt. Thấy con trai mình, Hanyun vẫy tay gọi.

"Hưng, lại chào hỏi đi. Đây là chủ tịch Ha."

Người đàn ông ấy quay đầu nhìn anh, trong đánh giá của Hanbin lúc bấy giờ Ha Dongin nhìn rất đĩnh đạc. Bởi vì có thêm danh xưng chủ tịch, anh nghĩ rằng ông ta là một doanh nhân thành đạt.

"Chào chủ tịch Ha ạ."

Thiếu niên mười một tuổi, hành xử vô cùng lễ phép.

Ha Dongin cười với anh.

"Xin chào, Hưng."

Tiếng Việt của ông ta phát âm rất chuẩn, Hanbin càng thêm có ấn tượng tốt với người bạn này của cha mình. Anh cúi đầu xin phép trước khi trở về phòng mình. Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng chỉ có vậy. Sau đó có vài lần Hanbin thấy cha mình nói chuyện điện thoại cùng Ha Dongin, cũng cách vài tuần lại có người xuất hiện tại nhà anh, mang đến cho Hanyun đồ dùng mà Hanbin chưa từng thấy rõ hình dáng.

Sau đó một năm, bệnh của cha anh trở nặng. Hóa ra ông đã luôn có bệnh trong người, cơn trở biến ập đến khiến Hanbin choáng váng. Cậu học sinh trung học khi ấy buổi sáng ở trường, chiều về đến nhà liền chạy ngay đến bên cạnh cha mình để kiểm tra tình trạng hàng ngày của ông. Cha Hanbin luôn hiền từ vuốt tóc anh, an ủi anh rằng đây chi là bệnh vặt, thuốc được chủ tịch Ha gửi đến hàng tuần, ông sẽ sớm khỏe lại.

Những ngày sau đó Hanbin có thể cảm nhận được sức khỏe của Hanyun chỉ tệ đi, ông không khá hơn như ông đã hứa. Em gái anh khi ấy cũng chỉ là một cô nhóc học tiểu học, hai anh em chăm sóc cha mình rất cẩn thận, nhưng tình hình bệnh của Hanyun không khởi sắc. Mỗi lần thuốc từ phía chủ tịch Ha được gửi đến, nuốt những viên nhộng xuống cổ họng, cha Hanbin đều sẽ nắm lấy tay anh.

"Phải nhớ cho kĩ, chủ tịch Ha là người đối tốt nhất với ba, sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, ông ấy cũng là người đầu tiên con phải biết ơn."

Hanbin năm mười một tuổi, đã luôn ghi nhớ phần ân tình "bao la" của vị chủ tịch ở Hàn Quốc xa xôi, cha anh vẫn luôn dặn dò anh như thế, mỗi ngày.

Cho đến một ngày tháng chín trời thu trong trẻo, thời tiết hôm ấy rất đẹp, bầu trời sáng sủa, vài tán mây mỏng trôi qua đỉnh đầu. Trên con đường hàng ngày Hanbin đều đi qua, hôm ấy những tán cây dường như xanh hơn. Khi ngôi nhà thân quen của anh chỉ còn cách một khoảng, bóng dáng những người lạ mặt trước cửa khiến trái tim trong lồng ngực anh "thịch" một tiếng, tựa như muốn ngừng đập. Hanbin thấy Ha Dongin bước ra khỏi cửa chính, vẫy tay với anh. Những bước chân của anh khi đó dường như dính chặt xuống mặt đất, nặng nề tiến tới trước mặt Ha Dongin, vị chủ tịch ấy vỗ vai anh, không nói gì.

Hanbin bước vào trong nhà, tiếng ho đau đớn của cha anh vọng ra từ phòng ngủ. Hanbin đến bên cạnh ông, ngồi quỳ xuống, nhìn người cha đã gầy đến mức thương tâm của mình, mắt anh ầng ậc nước.

"Ba..."

Hanyun run rẩy nắm lấy tay anh, sức để siết ông cũng không có, những cơn ho như kéo rách thanh quản lại kéo đến, máu của ông rơi trên bàn tay Hanbin.

Những giọt nước mắt cuối cùng cũng không giữ nổi nữa, hòa lẫn vào máu, anh khi đó đã sợ hãi đến mức muốn ngất đi. Người cha đáng thương của Hanbin nhìn đứa con trai vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng của mình, ông gắng gượng nói những lời cuối cùng.

"Hưng...ba xin lỗi..."

"Sang Hàn Quốc đi Hưng...tới nơi đó và hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của ba. Trung thành với chủ tịch Ha...bán mạng cho ông ấy."

***

Người cha ấy của anh, khi trở về Việt Nam đã một thân thương tích, bệnh tật quấn lấy, vậy mà giờ anh lại nghe thấy người ta nói rằng cha anh đâu chỉ là một người làm việc cỏn con của Red Fang, cha anh từng là người dựng cột chống vững chãi cho tổ chức này. Tự mình nghĩ lại, làm sao một người không quan trọng có thể nhận được đãi ngộ mức ấy từ Ha Dongin. Hanbin sau ngần ấy thời gian qua đi, bây giờ mới chợt hiểu những gói thuốc đều đặn được gửi đến, đồ dùng cho cả gia đình anh, những khoản chi phí được thanh toán trước, và khóa học tại trường đào tạo từ khi anh mười một tuổi, tất cả đều là trả công cho cha anh, trả cho mạng của Hanyun.

Và nực cười làm sao, mối liên hệ giữa anh và Song Jaewon đã có từ lâu như vậy, lại còn bằng cách này? Cha anh chém cha hắn một dao, hắn năm lần bảy lượt muốn cái mạng của anh rồi lại do dự. Chần chừ gì vậy Jaewon của tôi, vì gương mặt và cơ thể này thôi sao?

Euiwoong nhìn Hanbin ngả đầu ra sau lớp đệm ghế, cũng im lặng không nói. Qua việc Bonhyuk mỗi lần nhắc đến J04 đều bày ra vẻ mặt ghét bỏ cùng cực là đủ thấu tỏ mọi chuyện, từ ngày bước chân vào Red Fang, chỉ có chuyện của Hanbin mới làm cho "kẻ vô hại" của Nanh Đỏ nhếch mắt, và Euiwoong chưa từng thấy Bonhyuk ghét đối thủ nào của Hanbin như Song Jaewon. Xem ra một phần rung động của Nai Trắng đã bị người kia của Nhạn Hội đem đi mất, nhưng những mâu thuẫn hai đời này của họ bây giờ lại chẳng thể giải quyết được.

Hanbin im lặng lâu thật lâu, khi trà trong cốc đã lạnh ngắt, anh mới khẽ mở mắt, nhìn thẳng sang Euiwoong.

"Nói cho anh nghe, lí do khiến em muốn lật đổ Red Fang nhất là gì?"

"Em muốn cả Red Fang và Nhạn Hội cùng chôn dưới bùn. Em có thể chấp nhận việc làm giàu từ chất trắng, nhưng em không chấp nhận việc đám người này thử nghiệm trực tiếp thứ thuốc mà chính họ còn không biết có thành công hay không lên những người chẳng có tội tình gì ngoài kia. Kiến thức đồ sộ của thầy Ahn không phải để dùng giết người, và thầy còn chẳng hề được biết, em không chấp nhận nổi."

"Vậy bên Nhạn Hội, em đã gửi thứ gì để kích thích bọn họ, và em gửi cho ai?"

"Em đã chỉ cho J04 biết điều gì khiến cậu ta có được ngày hôm nay, rằng cái chết của cha cậu ta đã đổi cho cái tên J04 vang danh. Nhưng rốt cuộc Song Kijoon chết mà chẳng biết là bị ai giết, con trai ông ta được cái giới này tung hô là cáo sa mạc của Nhạn Hội, hóa ra lại chỉ là một tên nhóc bị cướp khỏi vòng tay gia đình, ngay cả lời cuối của cha mình là gì cậu ta cũng chỉ có thể nghe từ người khác, không biết sự thật trong đó được bao nhiêu phần."

Hanbin bỗng mở lớn mắt.

"Nói như vậy, cha cậu ấy không phải do ba anh giết?"

"Một dao đó có lẽ không lấy mạng được Song Kijoon, cái chết của ông ta được một người cũng muốn phá nát Nhạn Hội tuồn thông tin cho người của phía em, nhưng người đó rất biết cách luồn lách. Vừa muốn chôn Nhạn Hội, lại cũng chưa muốn đắc tội bọn họ sớm, nên hiện tại chỉ biết cha anh chém cha J04 một dao, nhưng vết thương chỉ làm ông ta yếu đi, không lấy được mạng."

Hanbin bỗng dưng lại bật cười, nghe ra đủ xót xa.

"Không phải ba anh giết, nhưng Song Jaewon vẫn muốn lấy mạng anh."

Bonhyuk không nhìn nổi nữa, chuẩn bị đứng lên chửi một trận, Byeongseob vội giữ cậu ta lại, nhưng vị họ Koo ấy vẫn nhất định phải mắng cho đã.

"Cái thằng không biết phân phải trái, tìm hiểu chưa xong đã đòi mạng của người ta. Nó nghĩ mạng của Hanbin rẻ đến mức đó à?"

Euiwoong ngước nhìn người đang nổi khùng, hắng giọng.

"Có lẽ cái chết của Song Kijoon được truyền đến tai hắn rằng người ra tay là cha của anh Hanbin, nên mọi chuyện mới trở thành như vậy."

Hanbin nhìn một đoàn ba người hỗn loạn trước mắt, tất cả đã rối tung thành một mớ bòng bong. Song Jaewon hẳn vẫn luôn đóng đinh suy nghĩ cha hắn là do cha anh giết, mối thù truyền từ đời trước trong giới ngầm này của bọn họ mà nói là thứ khó giải quyết nhất. Anh và hắn phát sinh loại quan hệ chẳng gọi được tên kia, cuối cùng lại không biết đối diện nhau như thế nào.

Nhớ đến vẻ do dự trong mắt Song Jaewon khi hắn chĩa khẩu súng đó về phía anh, trái tim Hanbin lại khẽ động, hắn có thể nào, một chút cũng được, đặt anh ở đâu đó khác với chỉ là sự cuồng loạn đơn thuần trên giường.

Anh có thể vì hắn mà đã buông xuống một phần phòng bị, hắn cũng đã vì anh mà mở lòng vào đêm hôm ấy. Thừa nhận mình có phần cảm xúc này với kẻ đã luôn nói rằng hắn muốn mạng của anh là điều Hanbin sống chừng đó năm chẳng thể nào mơ tới nổi.

Anh đã nghĩ mối liên hệ xác thịt của mình và Jaewon cuối cùng chỉ có thể đứt gãy, tan thành bụi tro, anh cũng sẽ chôn cái thứ rung cảm chết tiệt đó đi. Những gì Hanbin biết được ngày hôm nay vậy mà lại giáng những sự thật quá đỗi bất ngờ thẳng vào tai anh. Nếu anh gỡ được mớ rối ren này, nếu có thể để Song Jaewon biết được sự thật.

Cha anh không giết Song Kijoon, anh sẽ vì vậy mà không cần tự dằn vặt bản thân mình. Song Jaewon sẽ tin anh chứ, hơn tất cả, Hanbin thấy một tia sáng le lói cho thứ rung động mà anh tưởng rằng đã chết kia. Anh không muốn chạy trốn lâu như vậy nữa.

Euiwoong nhìn Hanbin lại chìm vào thế giới riêng của mình, cậu ngồi xuống bên cạnh.

"Hanbin, nếu cha anh không phải người xuống tay với Song Kijoon, thì một dao đó cũng đã khiến ông ta không có sức chống trả người đã thực sự giết chết mình. Song Jaewon vẫn có thể sẽ hận anh."

Hanbin nhắm mắt, khi mở ra đã lại là mặt hồ trong suốt, tinh sạch như sương.

"Miễn không phải là ba anh, anh có thể yên tâm cho chính mình một cơ hội. Sau tất cả, anh biết mình chỉ muốn Song Jaewon, ai cũng không được nữa rồi."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro