1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


01.

Đó thật sự là một cuộc gặp gỡ phi thường không tốt.

—— Ít nhất Ngô Thế Huân và Biện Bạch Hiền đều cho rằng như vậy.

Hết tiết thứ năm lại bị thầy giáo bắt ở lại sửa sang một tập tư liệu dày cộm, phòng học lúc hoàng hôn chỉ còn lại có một mình Ngô Thế Huân. Biểu tình trên mặt cậu nhưng thật ra không có lộ ra sự chán nản quá rõ ràng, đơn giản chỉ là an tĩnh mà sửa sang lại tư liệu chồng chất như núi trên bàn, hy vọng có thể mau chóng hoàn thành công tác mà thôi. Vốn học sinh bình thường gặp phải loại tình huống này khẳng định sẽ liều lĩnh mà ra sức mắng gia đình hiện tại cho đến tổ tông mười tám đời của thầy giáo bắt mình ở lại một lần mới có thể khiến cho bản thân vui vẻ thống khoái một chút, nhưng Ngô Thế Huân sau khi nghe được phân phó lại chỉ thản nhiên đáp lại một câu rồi không oán giận gì nữa, bất đắc dĩ chính cậu lại là lớp trưởng, hơn thế nữa còn là thành viên của Hội học sinh, ở lại giúp thầy giáo sửa sang tư liệu cũng không phải là chuyện đáng oán hận đúng không?

Thôi, bất quá lại là tiết năm, vẫn có một chút khó chịu.

Thời điểm đồng hồ treo trên tường ở trong lớp học vừa vặn chỉ hướng bảy giờ, Ngô Thế Huân cuối cùng cũng hoàn thành công việc thầy giáo giao cho, cậu thở dài, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm bảy giờ, nhịn không được mà nhỏ giọng chửi thề một câu: "Chết tiệt."

Vốn tưởng rằng có thể hoàn thành công việc trước sáu giờ, hiện tại thế nhưng kéo dài hơn một tiếng, tâm tình của cậu đương nhiên là phi thường khó chịu.

Bắt đầu thu thập đồ vật ở trên bàn, nhét tất cả đồ của chính mình vào balo, nhìn đến quyển sách ghi nhiệm vụ của Hội học sinh trong balo, cậu không khỏi nhíu mi. Lục lọi lục lọi, lại phát hiện còn chưa có trả lại xấp giấy ghi chép sáng nay anh Xán Liệt cho cậu mượn, nghĩ nghĩ, nhớ rõ anh Xán Liệt giống như nói qua sáng mai có tiết cần dùng. Ngô Thế Huân ngẫm nghĩ một hồi, quyết định hiện tại thuận đường mang xấp giấy này để vào ngăn bàn của anh Xán Liệt, trở về gọi một cuộc điện thoại nói với anh ấy một tiếng là tốt rồi.

"Lớp của anh Xán Liệt hình như là lớp một năm ba thì phải?"

Bởi vì đang là mùa hè, cho nên cảnh sắc bầu trời vẫn chưa tiến vào màn đêm, chỉ thấy cả phòng học giống như được dát một tầng sắc cam đỏ rực. Trong nháy mắt trước khi bước chân vào phòng học, Ngô Thế Huân lại phát hiện trong lớp học thế nhưng còn có một người khác.

Bây giờ đã muộn đến thế rồi, thế mà còn có người vẫn chưa về nhà sao? Ngô Thế Huân ở trong lòng nghĩ thầm, lại phát hiện người kia lén lút ngồi xổm ở trước ngăn bàn không biết đang làm cái gì. Cậu lúc này mới phát hiện, vị trí hiện tại đối phương đang ngồi, chẳng phải là bàn của anh Xán Liệt đó sao?

"Này."

Người kia rõ ràng là bị tiếng gọi đột nhiên của cậu làm cho giật mình, thân thể hung hăng run rẩy một chút, sau mới quay đầu hung tợn trừng cậu.

"Cậu... Cậu cậu cậu.... Cậu ở trong này làm gì hả?!"

Này này này, đây là lời thoại của tôi mới đúng thì phải?

Ngô Thế Huân nhíu mi, bắt đầu đánh giá nam sinh trước mắt. Mái tóc màu nâu hạt dẻ tôn lên làn da trắng nõn, ánh mắt trong suốt phối với đôi môi hồng nhuận, thoạt nhìn thật ngoan, tất nhiên phải trong điều kiện tiên quyết là tự động bỏ qua biểu tình hung trợn trừng cậu của đối phương.

Cậu ở trước mặt thiếu niên giơ lên xấp giấy cầm trên tay, "Tôi tới trả đồ." Sau đó lập tức hỏi ngược lại người trước mắt vừa lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ. "Vậy còn cậu ở trong này làm gì?"

Chỉ thấy khuôn mặt người trước mắt nháy mắt đỏ bừng, sau đó liền rời khỏi bàn học của Phác Xán Liệt, cũng không có trả lời câu hỏi của cậu, mà là lập tức lao ra ngoài phòng học. Ngô Thế Huân cũng không có dự đoán được hành động này của đối phương, còn không có kịp phản ứng, xấp giấy trên tay liền bị đối phương tông phải dẫn đến rơi lả tả xuống mặt đất.

Người kia nghe được tiếng đồ vật rơi, chậm rãi quay đầu lại, lộ ra biểu tình áy náy một chút, nhưng là, khi ánh mắt đối phương đối diện hai mắt của cậu, lại lập tức làm cái mặt quỷ, sau đó cũng không tính toán phụ trách "chuyện tốt" bản thân vừa gây nên, quay đầu bỏ chạy mất rồi. Chỉ còn lại có Ngô Thế Huân một người nhặt lại giấy bút rơi rụng dưới đất.

"Người kia rốt cuộc là thế nào vậy..."

Mất năm phút đồng hồ để sắp xếp xong xấp giấy, Ngô Thế Huân lúc này mới chân chính bước vào lớp học của Phác Xán Liệt. Đi đến trước chỗ ngồi của Phác Xán Liệt, chuẩn bị đặt xấp giấy vào trong ngăn bàn của đối phương, lại phát hiện, trong ngăn bàn có một túi bánh quy được gói rất tinh tế và khéo léo.

Cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, vi cái gì người kia đã muộn thế này còn ở lại trong trường học, vi cái gì người kia lại lén lút ở chỗ ngồi của Phác Xán Liệt không biết đang làm cái gì.

"A, thì ra là cậu ta thích anh Xán Liệt." Cậu nhỏ giọng nói.

Bởi vì là trường nam sinh, Ngô Thế Huân đối với loại sự tình này đã muốn thấy nhưng không thể trách, mà học sinh trường này cũng tựa hồ không có đặc biệt phản cảm loại cảm tình này, thậm chí thường xuyên lấy học sinh trong lớp ra đùa giỡn. Chính là, Ngô Thế Huân thật không ngờ loại sự tình này, thế nhưng sẽ ở bên người cậu phát sinh.

Đột nhiên lại nghĩ tới bộ dáng người kia hung hăng trừng chính mình mới vừa rồi, "Cái gì nha... Thật sự là một chút cũng không đáng yêu."

Lần đầu tiên được gặp anh, là ở trong phòng học nhuốm màu đỏ cam.

02.

—— Lần đầu gặp gỡ đã không mấy tốt đẹp như thế, em không nghĩ tới, thời điểm chúng ta gặp lại, thế nhưng cũng là không tốt như vậy.

Hôm nay Ngô Thế Huân từ sáng sớm cũng đã đắm chìm ở trong trạng thái áp suất thấp cực độ, chuyện tình ngày hôm qua bị đủ loại lý do tạo thành kết cục thật không xong. Về đến nhà còn phải xử lý nhiệm vụ của Hội học sinh, liền ngay cả thời điểm gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt, cũng bị đối phương cười ha ha hỏi cậu có phải đã xảy ra chuyện gì không như ý hay không.

Ngô Thế Huân lúc ấy cũng không có nói ra, đơn giản ở trong lòng mắng người đang cười ha ha không ngừng kia mà thôi. Một trong những nguyên nhân làm cho tâm tình của em trở nên kém như vậy, còn không phải do anh gián tiếp gây nên sao.

Phác Xán Liệt là tiền bối của cậu, sơ trung hai người học chung trường, không nghĩ tới trung học vẫn là học cùng một trường. Thời điểm Ngô Thế Huân nhập học, Phác Xán Liệt đã muốn là học sinh năm cuối, đồng thời cũng là hội trưởng Hội học sinh, mà chuyện chính mình trở thành thành viên của Hội học sinh, cũng có thể nói là bị hắn mạnh mẽ kéo vào. Chính là, những chuyện Phác Xán Liệt đã muốn quyết định tốt, phần lớn đều đã muốn không có đường sống có thể chuyển biến, chuyện này đối với người đã nhận thức Phác Xán Liệt năm năm, Ngô Thế Huân mà nói đương nhiên là hết sức rõ ràng, cho nên, đối với chuyện bị vị tiền bối vô lương tâm của cậu kéo vào Hội học sinh, cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu tiếp nhận thôi.

Bất quá, tất cả sự tình đều đã muốn xử lý tốt, xem như là chuyện đáng giá cao hứng đi.

Thời điểm tâm tình của Ngô Thế Huân bắt đầu có điểm chuyển biến tốt đẹp là lúc, cậu cũng đã sắp đi đến trước cửa lớp học của chính mình, nhưng đến gần mới phát hiện, người vừa mới bị cậu phỉ báng ở trong lòng, đang chán đến chết mà đứng ở trước cửa lớp học của cậu.

Cái này thật đúng là....

Đến gần bên cạnh Phác Xán Liệt, tâm tình mới vừa chuyển biến tốt đẹp của Ngô Thế Huân lại lập tức biến kém, cậu rầu rĩ hỏi: "Tìm em có việc?"

Đối phương nhưng thật ra lại nở một nụ cười thật tươi, dùng cánh tay khóa chặt cổ cậu, "Thế Huân nghĩ xấu cho anh quá đấy! Không có việc gì thì không thể tìm em sao?"

Ngô Thế Huân bị hắn làm cho sắp không thể hô hấp, đành phải gỡ cánh tay của hắn ra, hai mắt trợn trắng. Thật là, cậu thật sự hoàn toàn không biết nên ứng phó với những người có loại tính cách giống Phác Xán Liệt này như thế nào.

"Không, đương nhiên có thể. Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Hội trưởng đại nhân thân ái?" Hiển nhiên, cậu còn chưa có quên lượng công việc ngập đầu ngày hôm qua hội trưởng Hội học sinh mang đến cho cậu.

Nhưng là, thanh âm trong dự đoán còn không có vang lên, đã có một thanh âm khác xông vào màng nhĩ của cậu trước.

"Cái gì gọi là 'thân ái' hả!"

Nhìn về nơi thanh âm phát ra, a.... Tâm tình của cậu lại trở nên càng kém.

Đó chẳng phải là người ngày hôm qua làm rơi xấp giấy của cậu xuống đất, không giúp nhặt thì thôi lại còn hung hăng trừng cậu sao.

Hơi thở mang áp suất thấp của Ngô Thế Huân phát ra rõ ràng so với vừa rồi càng thêm nghiêm trọng, Phác Xán Liệt ở bên cạnh nhưng thật ra một chút cũng không bị ảnh hưởng, trên mặt vẫn là tươi cười, nhìn thấy người tới, cũng chỉ là ha ha cười cười, "A! Là Bạch Hiền nha~"

Thời điểm Biện Bạch Hiền đi tới, hoàn toàn không nhìn Ngô Thế Huân đang đứng ở bên cạnh Phác Xán Liệt.

Hay rồi, cái này làm cho tâm tình của Ngô Thế Huân trở nên thật không tốt đến một cái cảnh giới luôn. Lại nhìn xem biểu tình của Biện Bạch Hiền khi cùng Phác Xán Liệt nói chuyện phiếm, tâm tình của Ngô Thế Huân liền càng thêm không xong, cái gì chứ, trước mặt cậu thì là bộ dáng hung tợn, trước mặt anh Xán Liệt, lại là mặt đầy tươi cười.

Bất quá, thời điểm anh ấy nhu thuận, thật đúng là giống một con mèo con ngoan ngoãn đang lấy lòng chủ nhân.

"Hai người cứ từ từ tán gẫu, em đi trước."

Ngô Thế Huân cũng không biết chính mình rốt cuộc là đang khó chịu cái gì, chỉ vứt ra một câu như thế, liền không có để ý đến Phác Xán Liệt đang kêu to mà đi vào lớp học của chính mình. Nhớ tới biểu tình hung tợn của Biện Bạch Hiền đối với cậu, lúc vào lớp không tránh khỏi nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương lần cuối.

Thật là... Một chút cũng không đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro