3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


03.

—— Mặc kệ em suy nghĩ cách mấy cũng không rõ, tình cảm của em dành cho anh rốt cuộc là như thế nào.

Từ ngày đó bắt đầu, phàm là nơi có cậu và Phác Xán Liệt, liền nhất định sẽ có Biện Bạch Hiền. Ngô Thế Huân nghĩ thầm, anh ấy sẽ không phải đúng thật xem câu "Thân ái" lúc trước của cậu là thật đó chứ? Ngẫm lại chỉ số IQ của Biện Bạch Hiền, Ngô Thế Huân không khỏi ở trong lòng khẳng định suy nghĩ này của cậu.

Biện Bạch Hiền thích Phác Xán Liệt. Chuyện này từ ngày đó Ngô Thế Huân bắt đầu nhận thức Biện Bạch Hiền đã biết. Chính là, thân là đương sự Phác Xán Liệt, tựa hồ lại không hề phát hiện. Điều này làm cho Ngô Thế Huân cảm thấy được, hai cái tên đầu đều dùng để mọc cây này, thật đúng là không phải xứng đôi bình thường.

Mà chính mình cũng không biết tại sao cứ như vậy mà cùng hai người bọn họ trộn lẫn ở một chỗ.

"Tớ nói này ~ Đêm nay muốn đi ra ngoài chơi hay không?"

Nhìn đến Phác Xán Liệt cười tươi rủ rê, Ngô Thế Huân âm thầm ở trong lòng thở dài. Anh Xán Liệt thật sự... luôn tràn đầy sức sống như vậy, nhưng mà, thật sự là sức sống nhiều quá rồi...

Cậu ngay cả suy nghĩ cũng không cần phải nghĩ, Biện Bạch Hiền khẳng định là sẽ đáp ứng. Vấn đề chính yếu hiện tại, tất nhiên dừng ở trên người cậu.

Nhìn đến bộ dáng hưng phấn viết rõ bốn chữ đi thôi đi thôi trên mặt của Phác Xán Liệt, lại nhìn đến biểu tình bên cạnh đang hung tợn trừng cậu như là đang nói em dám không đi anh liền làm thịt em, Ngô Thế Huân lại thở dài.

Tại sao mỗi lần có chuyện phiền toái như vậy cũng lôi cậu vào là thế nào.

"Đi, em đi, em đi là được rồi chứ gì?"

Hai người ở đối diện giờ mới bằng lòng bỏ qua.

Tới rồi buổi tối, Ngô Thế Huân tùy tiện thay một bộ quần áo xong ra ngoài, thì ra hôm nay ở gần nhà Phác Xán Liệt có một hội chợ từ thiện diễn ra, thế là Phác Xán Liệt đã nói bọn họ sao cũng phải đi vô giúp vui, làm một chút việc thiện mới được, Biện Bạch Hiền đương nhiên là phi thường tán thành, trong khi cậu chỉ hy vọng nhanh nhanh chơi xong rồi nhanh nhanh về nhà, trường học sắp tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, công tác của Hội học sinh cũng bắt đầu nhiều lên, đương nhiên, tên hội trưởng trên danh nghĩa Phác Xán Liệt này sẽ quăng tất cả công việc lên đầu cậu.

Thật sự là mệt mỏi không chịu được.

Khoảnh khắc cậu tới địa điểm tập hợp, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đã muốn tới rồi. Chỉ thấy Phác Xán Liệt vẫn là một bộ dáng hi hi ha ha, không biết đang cùng Biện Bạch Hiền nói cái gì, mà Biện Bạch Hiền, đương nhiên vẫn là tươi cười rạng rỡ lắng nghe hắn nói chuyện.

Ai, cái này thật đúng là không biết gọi cậu cùng đi làm gì nữa.

Cậu chậm rãi đi đến gần bọn họ, "Hai anh tới sớm thế."

Thế giới hai người khó có được bị phá vỡ, Biện Bạch Hiền đương nhiên không có cho cậu sắc mặt hòa nhã, lập tức hô to: "Là do em đến muộn năm phút đồng hồ!"

Ngô Thế Huân thản nhiên nhìn Biện Bạch Hiền lùn hơn cậu nửa cái đầu đang phát điên, sau đó quyết định không nhìn là tốt nhất.

"Thôi thôi ~ Quên đi quên đi, Thế Huân cũng không phải đến muộn quá, tớ cũng mới đến đó thôi, không phải sao?" Phác Xán Liệt cười cười, vươn tay xoa xoa mái tóc của Biện Bạch Hiền an ủi, mà Biện Bạch Hiền bị động tác này của hắn làm cho đầu tiên là mặt đỏ lên, sau đó mới quay đầu, không tình nguyện nói với Ngô Thế Huân. "Quên đi, anh đại nhân có đại lượng, không với em so đo."

Thật là... Một chút cũng không đáng yêu.

Phong ba nhỏ lúc vừa mới bắt đầu cứ như vậy đã được giải quyết, Phác Xán Liệt giống như thật thích hoạt động giống như vậy, nhìn đến quầy hàng nào cũng nói phải chơi thử, Biện Bạch Hiền tự nhiên là bồi hắn cùng nhau chơi, mà chính cậu từ đầu tới đuôi đều chỉ đi theo đằng sau nhìn hai người bọn họ.

Sau lại, Phác Xán Liệt ở quầy hàng nào đó thắng được cái móc khóa treo con thỏ trắng, không nghĩ nhiều liền tặng cái móc khóa cho Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền tự nhiên là cao hứng vô cùng, lập tức liền móc con thỏ trắng vào khóa kéo trên balo của mình.

Nhìn đến nụ cười rạng rỡ của Biện Bạch Hiền, Ngô Thế Huân nghĩ thầm, Phác Xán Liệt thật đúng là trì độn hết thuốc chữa.

Tới chín giờ tối, Phác Xán Liệt giống như chơi đủ, Biện Bạch Hiền cũng lộ ra thần sắc có điểm mỏi mệt, thế là mọi người liền quyết định về nhà. Nhà của Phác Xán Liệt ở ngay gần đây, sau khi cười vẫy tay tạm biệt, ai nấy đều tự về nhà. Thời điểm bước đi bước đầu tiên, Ngô Thế Huân mới phát hiện nhà của Biện Bạch Hiền thế nhưng cùng đường về với nhà của cậu.

Hai người đi trên đường một câu cũng không có nói, Ngô Thế Huân nhìn trộm biểu tình của Biện Bạch Hiền, quả nhiên, lại là tươi cười tràn ngập.

Có thể cùng anh Xán Liệt đi ra ngoài chơi cho nên rất cao hứng đúng không? Cậu nghĩ.

Nhưng đi một hồi, lại phát hiện người đi bên cạnh không thấy, cậu có điểm nghi hoặc, xoay người, lại phát hiện đối phương chỉ ngây ngốc đứng trên mặt đất, cúi đầu, một bộ dáng giống như muốn khóc.

Đi đến cạnh anh ấy, cậu thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Đối phương cũng không có trả lời, vẫn chỉ nhìn thẳng xuống mặt đất. Thấy anh ấy không có ý muốn trả lời chính mình, Ngô Thế Huân cũng không tính toán tiếp tục truy vấn. Song lại không cẩn thận phát hiện cái móc khóa con thỏ bông treo ở balo của Biện Bạch Hiền chỉ còn lại có cái móc vòng trơ trọi, con thỏ bông trắng cũng không thấy.

Thì ra là như vậy.

Cậu ở trong lòng oán giận một chút, quả nhiên cái móc khóa dùng mười đồng thắng được không phải là đồ tốt gì, sau đó vỗ nhẹ bả vai của Biện Bạch Hiền, nói: "Đi, quay lại tìm."

Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, lại vẫn là không có động tác gì hết, chỉ ngơ ngác nhìn về phía cậu.

"Ai." Ngô Thế Huân thở dài, vô thức kéo tay đối phương, "Đi, tìm con thỏ trắng của anh về."

Thời điểm quay lại nơi diễn ra hội chợ từ thiện, cậu và Biện Bạch Hiền đều có điểm tức ngực, trên đường đi cơ hồ cả hai đều chạy, khoảnh khắc dừng lại, cậu mới phát hiện, tay cậu đang nắm lấy tay của Biện Bạch Hiền.

Tim bỗng chợt đập nhanh một chút lại là chuyện gì đây?

Đáng tiếc, nguyên do làm cho tim của Ngô Thế Huân đập nhanh duy trì không lâu, rất nhanh, Biện Bạch Hiền liền phát hiện hai người đang nắm tay, thế là mau chóng rút tay của mình ra, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc là rơi ở nơi nào..."

Phải ở một cái sân rộng như thế này tìm một con thỏ bông trắng nho nhỏ đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng, hai người tìm một hồi lâu, vẫn là không có kết quả. Biện Bạch Hiền hiển nhiên mệt mỏi, trên mặt hiện ra thần sắc mỏi mệt làm cho Ngô Thế Huân nhìn thấy bỗng nảy sinh một trận phiền lòng, thế là cũng không quản Biện Bạch Hiền phản kháng, liền nhấn Biện Bạch Hiền ngồi xuống ghế gỗ nghỉ ngơi, cảnh cáo đối phương: "Anh cứ ngồi ở đây, em giúp anh tìm con thỏ kia, anh ngồi đây đợi em trở lại."

Biện Bạch Hiền có lẽ là thật sự mệt mỏi, không có nói cái gì, mặt không biểu tình ngồi ở trên ghế.

Hai người tìm vốn đã khó tìm, một người tìm đương nhiên càng khó. Ngô Thế Huân đi lại con đường hai người bọn họ vừa đi qua một lần nữa, vẫn như cũ không có tìm thấy con thỏ trắng kia, cuối cùng đi đến trước quầy hàng nơi Phác Xán Liệt thắng cái móc khóa mà dừng lại.

Ngô Thế Huân cũng không giống Phác Xán Liệt chơi giỏi như vậy, Phác Xán Liệt dùng mười đồng để thắng cái móc khóa, cậu ước chừng phải tốn một trăm ba mươi đồng mới có thể lấy được cái móc khóa con thỏ kia. Đương nhiên, cậu cũng không có ngốc đến độ cứ như vậy trực tiếp đưa cái móc khóa nguyên vẹn cho Biện Bạch Hiền, cậu đầu tiên là giựt con thỏ trắng ra khỏi móc treo, sau đó đặt con thỏ xuống mặt đất lăn lăn, đợi đến khi con thỏ bông dính đầy tro bụi, mới chậm rãi đi đến nơi Biện Bạch Hiền ngồi.

Khuôn mặt của Biện Bạch Hiền vốn đang là không có chút cảm xúc nào, nhưng thời điểm cậu đưa con thỏ bông tới trước mặt anh ấy, đối phương lập tức tươi cười rạng rỡ.

"Em thật sự tìm được nó!!"

Đây là lần đầu tiên Biện Bạch Hiền cười với cậu rạng rỡ như vậy.

Đáng chết, cảm giác kỳ quái kia lại xuất hiện.

"Hì hì, quà Xán Liệt tặng mình cuối cùng cũng trở về với mình."

Anh ấy đứng ở một bên vừa cười vừa lẩm bẩm, đắm chìm trong vọng tưởng của chính mình.

Chậc, thật là... Một chút cũng không đáng yêu.

—— Chính là em vẫn liều mạng nhấn phím chụp trong ký ức, hy vọng có thể đem nụ cười của anh dành cho em khắc thật sâu vào trong trí nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro