Chủ Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đứng dậy, cởi khóa quần của mình, giải phòng dương vật đã trở nên cứng nhắc từ bao giờ, đưa đến trước cửa hậu huyệt của cậu.

- AAAAAAAAAAAAAAAA - Thế Huân hét thất thanh. Xán Liệt chỉ cần một nhịp để đưa hết chiều dài của mình vào bên trong cậu. Cơn đau như bị xé rách hậu huyệt từ bên dưới khiến cậu gào lên, nước mắt cũng từ đó mà tuôn trào.

- Thả lỏng ra nếu em không muốn bị thương nặng. - Xán Liệt nhìn thấy cậu như vậy trong lòng có chút xót xa.

Thế Huân cố gắng quên đi nỗi đau để có thể thả lỏng cơ thể. Nhưng chưa chờ cậu thích nghi hắn đã đưa đẩy những nhịp đầu tiên. Lúc đầu còn có chút gì đó ôn nhu nhưng chẳng được bao lâu hắn đã điên cuồng ra vào trong cậu. Đau đớn cũng nhanh chóng qua đi mà thay vào đó là khoái cảm đang dần dần nhấn chìm Thế Huân.

- Arrggggggggg ... chậm ... chậm .... - Thế Huân liên tục lắc đầu kêu khóc. - AAA.... không không.... chỗ đó .. không không

Xán Liệt biết đã tìm đúng điểm cực khoái của cậu, hắn liền không thương tiếc mà đâm thật mạnh vào điểm đó. Hắn rút ra một nửa rồi lại nhắm đúng nói đó mà thúc thật mạnh vào.

- Argggg ..... Urggggg ..... Argggg .... Urggg

Tiếng rên của cậu khiến càng làm hắn phát hỏa.

- Có sướng không? Nói xem em có sướng không? - Chaneyol vừa mạnh mẽ ra vào trong cậu vừa hỏi.

- Sướng .... Chủ nhân ... Chủ nhân ... Em sướng .....

- Không cho em sướng. Em quên tôi. Em đáng bị phạt. Tôi không cho em sướng. Tại sao em lại quên tôi?

Xán Liệt không ngừng rút ra rồi lại đâm vào với lực cực mạnh. Thế Huân lúc này không còn tâm trí đâu mà để ý đến những lời nói kì cục của hắn. Cậu chỉ còn biết đung đưa theo tùng nhịp đẩy của hắn, miệng không ngừng rên rỉ.

-Chặt quá...Urgggg. - Xán Liệt gầm lên rồi bắn hết vào bên trong cậu. Tinh dịch tràn ra cả bên ngoài

- AAAAAAA - Thế Huân hét lên rồi bắn hết lên bụng mình.

Sau hai lần cao trào, Thế Huân mệt mỏi mà thiếp đi. Trước đó cậu vẫn nghe thấy câu hỏi tại sao của hắn. Nhưng mệt mỏi kéo đến khiến cậu không còn kịp suy nghĩ thêm bất kì điều gì nữa.

Xán Liệt sau khi tỉnh táo lại thì đã thấy cậu ngật đi. Hắn rút ra khỏi hậu huyệt của cậu. Một dòng tinh dịch trắng pha cùng với máu chảy ra ngoài cửa huyệt. Hắn biết đây là lần đầu của cậu nhưng hắn đã không thể kiềm chế bản thân. Suốt 5 năm qua hắn đều theo dõi cậu không ngừng vậy mà cậu lại không hề nhớ gì tới hắn.

- Xin lỗi. - Xán Liệt cúi xuống thì thầm bên tai cậu. Tất nhiên là cậu đâu có nghe thấy gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro