Ma che mắt, Quỷ dẫn đường | 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả những gì Hyunjin có thể làm chỉ là thút thít, nó rất muốn Bangchan "xử" mình bằng hành động thay vì lời nói, ngón chân nó cong lại khi cảm nhận chiều dài của Bangchan tiến sâu vào lỗ dưới của mình.

Vấn đề ở đây là Hyunjin đã bị hắn xơi tái trước cả khi nó bước vào căn hộ này lần đầu, trước khi nó kịp thưởng thức mùi vị từ môi hắn.

Nó chắc chắn hông mình sẽ bầm tím vào sáng mai, vì cách Bangchan ấn đầu ngón tay vào hai bên hông nó để kiểm soát cuộc chơi không hề nhẹ nhàng như cách hắn từng buông lời ngon ngọt trước đây. Chỉ có điều, Hyunjin thích nó, cảm giác hưng phấn khi tận mắt soi kĩ những vết yêu này cứ đeo bám nó không thôi, cơ thể và tâm hồn nó vốn trong trắng không chút bụi trần, vì đương nhiên đó là bức hoạ riêng của Bangchan, nơi để hắn trút lên mọi thứ mình muốn và nó sẽ nhận lấy tất cả. Nó khao khát việc được chiếm hữu, muốn bản thân trở thành duy nhất của người mình yêu, càng tổn thương lại càng không muốn buông.

Với Hyunjin, hỉ nộ ái ố là những trạng thái luôn đi cùng nhau. Như dự án của nó vào năm ngoái, bốn bức tranh sơn dầu có màu chủ đạo đều là đỏ, khác biệt duy nhất là sắc tố đậm nhạt đã nói lên toàn bộ chủ đề, việc những bức tranh chỉ cần rọi thêm đèn hoặc thấm vào nước sẽ đổi màu đại diện cho tâm hồn của con người có thể nhanh chóng thay đổi đến mức nào.

Cùng với đó, Hyunjin không còn lựa chọn nào khác ngoài nói dối về thứ gọi là nguồn cảm hứng, má nó đỏ bừng đầy lúng túng khi phải ra sức thuyết phục tính nghệ thuật nằm trong dự án. Trong khi đó, có lẽ Bangchan đã xem đây là một trò đùa, vì việc đưa ra câu hỏi liệu có "nàng thơ" nào đang nằm trong tâm trí Hyunjin hay không hoàn toàn vô nghĩa.

Hiện tại, vẫn là đôi mắt ấy nhưng lại mang đến cho nó thứ sát khí đằng đằng, soi thẳng vào những gì sâu nhất ẩn dưới vỏ bọc trắng ngần như sứ của người tình, đen tối, đói khát và đầy uy quyền. Đưa tay ấn vào bụng dưới của Hyunjin, giọng hắn trầm đục:

"Em cảm nhận được đúng không? Cưng? Trả lời tôi đi."

Nó ré lên, rên rỉ khi khoái cảm cứ ngày càng tăng dần nơi hạ bộ, đôi mắt nó đờ đẫn, cố gắng kiếm tìm hình bóng Bangchan qua tầm nhìn ngoại vi. Hắn ngả người về phía sau, vuốt ngược tóc để lộ vầng trán đẫm mồ hôi, hắn chậc lưỡi.

"Hwang Hyunjin ơi là Hwang Hyunjin, nhìn bộ dạng của em đi kìa."

Phải công nhận lời nào hắn nói ra cũng đều mang ý nghĩa riêng, kể cả cảnh tượng bụng Hyunjin trồi lên quả đồi nhỏ mỗi khi hắn rút ra đẩy vào, có ngu cũng biết đâu là thứ đã bồi đắp nên "quả đồi" ấy.

Cả hai đều kinh ngạc trong vài giây đầu, nhưng ngay sau đó, dường như Bangchan đã chấp nhận sự đổ vỡ nào đó trong thâm tâm mình. Hắn vội vàng cởi trói cho Hyunjin, gầm gừ đầy nặng nề khi cảm nhận những đầu móng tay nhọn hoắc găm vào da thịt ở bả vai.

Cảm giác nhẹ nhõm bao chùm lấy "công chúa nhỏ" của vị giáo sư, đối với nó, đây mới gọi là tự do. Không lãng phí dù chỉ một giây phút nào, nó kéo Bangchan lại gần mình, tim kề tim, lời đường mật rót tràn cả tai.

"D-Daddy... Nhanh hơn-Áhh!..."

Còn chưa kịp dứt câu, Bangchan đã đáp ứng nhu cầu của nó một cách mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hắn mạnh bạo nâng hông Hyunjin lên, nghiêng người nó vào tư thế dễ dàng chạm đến vùng đất hứa, nơi mà hắn thừa biết sẽ đem lại bao nhiêu kích thích. Và quả thật, Hyunjin không ngần ngại trao thưởng hắn bản nhạc gồm những nốt thăng trầm hứng tình, dâm đãng nhất từ trước đến giờ. Cơ thể nó như muốn bốc cháy khi run rẩy kéo hắn về phía mình, nụ hôn bị nhấn chìm bởi những tiếng rên rỉ và thở dốc của cả hai, đầu óc nó quay cuồng vì chẳng còn đủ mạnh để chống lại những giác quan đang được tắm trong khoái cảm kia.

"Cưng cự chạm vào mình được không? Tôi muốn thấy cảnh em tự sướng khi đã có sẵn cây súng khác trong cái lỗ đói khát của mình đấy."

Hyunjin là ai mà có thể từ chối Bangchan?

Bàn tay nó run rẩy chạm vào dương vật mình, dùng ngón tay cái làm ướt phần thân bằng tinh dịch trên đầu khấc. Nó quá nhạy cảm, từ trước đến giờ luôn là vậy, và nó còn chẳng biết liệu Bangchan có cho phép...

"Nào Kitten, tôi ở đây để làm gì?"

Biệt danh ấy, giọng điệu quan tâm nhưng cũng đầy uy quyền ấy, Bangchan dễ dàng khiến cơ bụng của nó trắng bệch tinh dịch. Rất lộn xộn, bừa bãi hay thậm chí là dơ bẩn, nhưng cũng là lối thoát cho một tháng khó nhọc trước đây.

Nhưng dường như Bangchan không muốn cho nó cả cơ hội để thở, hắn tiếp tục theo đuổi trò vui của mình với tốc độ như loài dã thú đến kì động dục, Hyunjin nức nở dưới thân hắn, quá bất lực trước sự nhạy cảm của bản thân, sự kích thích hắn mang đến đã vượt qua cả mức đèn vàng, nhưng có vượt đèn đỏ đi nữa thì nó cũng không muốn hắn dừng lại. Mỗi khi được giải toả, thần thái, cơ thể hay gương mặt nam tính kia của hắn thậm chí đủ uy lực để khiến Hyunjin quỳ gối dưới sàn, dang rộng hai đùi với "thác nước" tuyệt đẹp dành cho riêng hắn.

Có lẽ cơ thể mơn mởn của nó đã phát huy đúng tác dụng, hông Bangchan giật nhẹ, hắn tiến đến một cú chốt hạ bằng cách ấn thẳng vào điểm g của người tình trẻ, lấp đầy Hyunjin với những gì bản thân nó đã khao khát suốt một tháng qua.

Mắt nó nhắm nghiền khi để mặc hắn giúp mình tháo dây, bầu không khí im lặng bao chùm lấy căn phòng tối om, tiếng động duy nhất có thể lọt vào tai là tiếng thở dốc, tiếng động cơ điều hoà và tiếng xe cộ bên ngoài, nhưng nếu có nói thì cả hai sẽ nói gì với nhau? Đây không phải mối quan hệ yêu đương đôi lứa, cả hai không phải một cặp đôi bình thường như bao người.

Nếu đủ may mắn, nó nghĩ lúc này Bangchan sẽ ôm mình vào lòng, trao cho nó nụ hôn nhẹ nhàng khi thì thầm lời yêu, sau đó, hắn sẽ giúp nó dọn dẹp mớ hỗn độn này, sẽ bồng nó vào phòng tắm theo kiểu công chúa để thể hiện sự nâng niu và trân trọng.

Nhưng tiếc làm sao, nó không phải loại người đủ tốt để được hưởng cái "phước" ấy.

Chân nó run lẩy bẩy, cái lạnh dưới sàn khiến nó càng thêm tủi thân sau khi nhìn thấy Bangchan lại nhắn tin với kẻ khác vào giờ này.

"Tốn thời gian quá, tôi còn tắm nữa."

Nhanh chóng lao vào phòng tắm, đôi mắt nó nheo lại như để kìm nước mắt khi làn nước ấm khiến vết hằn trên cổ tay và chân nó dần trở nên nhức nhối.

Hyunjin chỉ muốn mọi chuyện phát triển theo một hướng khác, chỉ muốn mình và Bangchan cùng nhau bước vào mối quan hệ thật sự nghiêm túc. Nhưng mộng mơ không đồng nghĩa với ngây thơ, đã rất rất nhiều lần nó nghe Bangchan khẳng định rằng bản thân hắn không muốn vướng vào một mối quan hệ phiền toái nào khác.

Sao nó lại có đủ tự tin để chắc rằng mình sẽ có thể thay đổi hắn nhỉ?

Tuy nhiên, khi Bangchan đưa cho nó chiếc áo thun to sụ của mình để thay và nói rằng giờ đã quá muộn để nó một mình về nhà, khi vòng tay hắn tham lam giữ chặt lấy Hyunjin trên ga giường mới, khi được nhìn thấy sự yên bình trên gương mặt của hắn khi thiếp đi mà vẫn không nỡ thả mình ra...

Tia hy vọng vốn chưa từng tắt trong tim Hyunjin lại muốn bùng lên.





♡♡♡


👥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro