part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Papa. Papa, dậy đi."

Chan buộc phải mở mắt ra, bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào mặt anh quá kiên trì đến không thể phớt lờ. Ánh đèn ngủ trên tủ đầu giường chiếu sáng khuôn mặt Jaesuk. Rọi sáng cả những giọt nước mắt trên má bé, và nhịp tim của Chan tăng vọt vì lo lắng. "Jae-Jae, sao con lại rời giường thế?"

"Ác mộng," Jaesuk lẩm bẩm, nghịch nghịch những chiếc cúc trên áo pyjama của mình.

Chan thở dài, dụi mắt ngái ngủ. "Được rồi. Lên đây nào," anh nói, ngồi dậy để giúp Jaesuk leo lên giường. Trời vẫn chưa sáng, anh cảm thấy như mình chỉ vừa mới thiếp đi. Felix, vẫn đang ngáy khe khẽ bên giường, càu nhàu và kéo chăn chặt hơn quanh người. "Cẩn thận nhé. Daddy vẫn đang ngủ."

"Xin lỗi daddy," Jaesuk thì thầm, cuộn tròn vào lòng Chan. "Papa, kể chuyện nhé?"

"Muốn nghe một câu chuyện sao, bé con?" Anh hỏi. Chan thả lỏng người, tựa lưng vào đầu giường, để Jaesuk dùng bụng mình làm gối. Anh chải những ngón tay qua những lọn tóc xoăn của Jaesuk, vuốt phẳng những lọn tóc rối bù vì ngủ mà Chan đã quá quen thuộc. "Con muốn nghe chuyện gì nào?"

"Về daddy và papa ạ," Jaesuk nói.

Chan cười, thật nhỏ để không đánh thức người chồng đang ngủ say. "Daddy và papa à. Được rồi. Chà, con có biết rằng daddy sống trong một lâu đài không? Và papa là một hiệp sĩ?"

"Papa," Jaesuk lẩm bẩm, chọt vào bụng Chan. Chan lại bật cười.

"Đúng rồi! Daddy là hoàng tử, còn ông bà là Nhà vua và Hoàng hậu." Anh cười toe toét khi thêu dệt nên câu chuyện của mình, cũng không chắc mình sẽ đưa nó đi tới đâu nữa nhưng dù sao cũng rất thú vị. "Hoàng tử Bokkie, đó là daddy, và Ngài Channie, là papa."

Jaesuk gật đầu, rúc sâu hơn vào người Chan.

"Hoàng tử Bokkie rất được thần dân yêu quý. Cậu ấy tốt bụng và khoan dung, thường xuyên ghé thăm thành phố để hòa nhập với người dân và mua hoa từ một cửa hàng hoa nhỏ ven biển. Hoàng tử Bokkie yêu hoa. Cậu ấy yêu hoa đỗ quyên, hoa tulip và hoa mẫu đơn, nhưng cậu yêu hoa hướng dương nhất. Cậu yêu vẻ đẹp của tất cả những bông hoa khi chúng được tết thành vòng hoa. Cậu thích mang những bó hoa về lâu đài và chúng khiến mọi thứ đều có mùi thơm dễ chịu. Cậu ấy sẽ ngửi từng bông hoa một, giống như con vậy. Cậu ấy mua hoa cho những người mà cậu ấy yêu quý, như Nhà vua và Hoàng hậu, và Ngài Channie. Và cả Jae-Jae bé nhỏ nữa."


♡♡♡


"Đây. Cái này là dành cho anh."

"Ồ, Lix, đẹp quá. Em không cần phải tặng cho anh đâu."

"Hãy nhận đi, Chris, vì em hơn là vì anh. Anh cần một chút màu sắc và sự sống ở đây. Và hoa hồng sẽ khử đi mùi mồ hôi."

"Oi, chết tiệt... Cảm ơn. Thật sự. Chưa có ai từng tặng hoa cho anh cả."


♡♡♡


Jaesuk cười khúc khích. Chan đoán rằng sự hứng thú của nhóc đã được khơi dậy.

"Đôi khi, Hoàng tử Bokkie sẽ vào rừng hái hoa. Cậu muốn cảm nhận những cánh hoa dưới ngón tay mình và kết hợp các màu sắc với nhau. Cậu ấy làm những bó hoa, vòng hoa và vương miện cho mọi người trong cung điện của mình. Nhưng đôi khi khu rừng cũng rất nguy hiểm. Trong rừng có sói, những con sói to lớn, đáng sợ, rất hung ác. Hoàng tử Bokkie biết mình sẽ an toàn nếu không đi quá xa vào rừng. Nếu thực sự phải làm vậy, cậu ấy sẽ cẩn thận hơn và đi cùng một người bạn. Chú Minho cũng là một hiệp sĩ giống như papa, còn chú Binnie là hoàng tử đến từ một vương quốc khác, cơ bắp và giọng nói to của chú sẽ khiến lũ sói xấu xa sợ hãi bỏ chạy."

Jaesuk lại cười khúc khích. Bé dụi trán vào bụng Chan. Có lẽ anh nên kết thúc câu chuyện sớm thôi. Dường như nó đang làm ngược lại mục đích đưa Jaesuk trở lại giấc ngủ.

"Một ngày nọ, Hoàng tử Bokkie đi quá xa vào rừng. Cậu ấy bị phân tâm bởi những bông hoa xinh đẹp và tất cả những màu sắc xinh đẹp của chúng. Phân tâm đến nỗi bỏ lại chú Changbin nên không còn cơ bắp hay giọng nói lớn để bảo vệ cậu nữa, và cậu cũng không có chú Minho ở đây. Hoàng tử Bokkie không nhận ra mình đã đi lang thang quá xa cho đến khi đụng phải một trong những con sói to lớn và đáng sợ."

Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi miệng Jaesuk. Bé ngẩng đầu lên nhìn Chan với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

"Hoàng tử Bokkie rất mạnh mẽ, cậu ấy có thể tự lo liệu cho bản thân. Lẽ ra cậu có thể đuổi con sói đi nếu cậu không quá lo lắng về việc tìm đường về nhà. Và con sói quyết tâm biến Hoàng tử Bokkie thành bữa tối của nó."

"Không," Jaesuk xen vào. "Không có bữa tối. Daddy!"

"Không sao đâu, bé con. Ngay khi con sói chuẩn bị tấn công, Ngài Channie đã xuất hiện. Ngài Channie đang đi tuần tra trong rừng để đảm bảo vương quốc được an toàn thì nghe thấy tiếng sói gầm gừ và tiếng kêu cứu của Hoàng tử Bokkie. Anh ấy đã kịp thời kéo Hoàng tử Bokkie sang một bên ngay khi con sói xông tới."


♡♡♡


"Cậu ấy đã bảo anh để cậu ấy yên rồi, anh bạn à."

"Không phải chuyện của mày."

"Đó là việc của tôi nếu anh không nghe lời cậu ấy. Cậu ấy có đủ kiên nhẫn để lặp lại câu anh hãy biến đi nhiều lần. Nhưng tôi thì không."

"Sao cũng được, hừ. Dù sao thì có lẽ cậu ta cũng là chỉ một kẻ rác rưởi."


♡♡♡


"Ngài Channie là một hiệp sĩ tốt bụng. Anh ấy rất buồn khi thấy Hoàng tử Bokkie sợ hãi như vậy. Anh bảo con sói hãy để Hoàng tử Bokkie yên, nếu không nó sẽ phải đối mặt với thanh kiếm của Ngài Channie."

"Không được dùng kiếm!" Jaesuk cự lại, bé luôn là người theo chủ nghĩa hòa bình. Khi Felix đọc cho bé nghe Ba chú heo con, bé đã khóc vì nồi súp sói dưới ống khói.

Chan mỉm cười, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai mình. "Không có kiếm. Con sói đã nghe lời Ngài Channie. Nó cúi đầu xin lỗi Hoàng tử Bokkie. Bởi vì Hoàng tử Bokkie cũng có huyết thống thần tiên nên cậu ấy có sức mạnh phép thuật. Cậu ấy đã biến con sói xấu xa thành một chú cún con, Ngài Channie và Hoàng tử Bokkie đã đưa nó đến nơi nhận nuôi."

"Đó là cái gì ạ?" Jaesuk hỏi. Bé ngáp, dụi tay vào áo ngủ của Chan.

"Có thể con còn quá nhỏ, nhưng con có nhớ lúc chúng ta đi tìm cún con trước khi tìm thấy bố mẹ của Berry không? Nơi mà papa đã chơi với bé cún bự đó?" Jaesuk gật đầu. "Hoàng tử Bokkie và Ngài Channie đã đưa chú chó sói đến đó để nó có thể tìm được một gia đình tử tế như Berry đã từng."

"Sói sói có ngoan không ạ?"

"Có chứ, bé yêu, chú chó sói rất ngoan khi được biến thành cún con. Khi chú chó sói được đưa đến nơi trú ẩn, Hoàng tử Bokkie đã tặng Ngài Channie một bông hồng đỏ xinh đẹp thay cho lời cảm ơn.


♡♡♡


"Anh thực sự đã giữ nó à? Bông hoa trong khung đó chính là bông hoa em tặng anh hai tháng trước đúng không? Anh không lừa em đấy chứ?"

"Làm sao anh có thể chứ? Đó là bông hoa đầu tiên anh được nhận. Và là do em tặng. Tại sao anh phải nói dối em chứ?"

"Ai chỉ cho anh cách ép hoa thế? Chắc chắn không phải là em rồi. Chúng ta mới chỉ hẹn hò có hai lần thôi."

"Hyunjin. Ý em là cậu ấy không nên nói với anh cho đến khi anh hẹn hò với cậu ấy được ba lần à?"

"Ồ, ít nhất là năm. Đấy là bí mật nghề nghiệp."


♡♡♡


"Hoa hồng!" Jaesuk nói, ngón út duỗi ra chỉ vào khung kính treo đầu giường.

"Đúng rồi. Đó là hoa hồng."

"Daddy có yêu papa không?"

"Bây giờ thì daddy yêu papa. Nhưng hồi daddy tặng papa bông hồng thì chắc là chưa đâu, nhưng cuối cùng daddy và papa cũng đã yêu nhau."

"Daddy yêu papa," bé nói một cách kiên quyết. "Kể tiếp đi papa."

Chan lắc đầu. "Đó là một câu chuyện dài, em bé, và con cần phải đi ngủ. Papa nghĩ con sẽ nhanh chán thôi."

"Kể chuyện."

"Được rồi được rồi. Hoàng tử Bokkie đã tặng Ngài Channie bông hồng và Ngài Channie đã không gặp lại Hoàng tử Bokkie trong hai ngày sau đó. Mãi cho đến khi ngài Channie biết được hoàng tử Bokkie là bạn của chú Minho. Chú Minho cũng là hiệp sĩ như Ngài Channie, nhớ không? Họ đã cùng nhau hợp tác để bảo vệ vương quốc. Chú Minho làm việc trong khuôn viên lâu đài còn Ngài Channie chỉ làm việc ở ngôi làng gần đó. Nhưng hai ngày sau khi ngài Channie cứu hoàng tử Bokkie khỏi con sói, chú Changbin đã đến thăm và ngài Channie được mời làm việc trong lâu đài."


♡♡♡


"Anh có thể làm lễ tân cho trung tâm dạy nhảy được không? Đi mà, đi mà, đi mà, Hyung? Chaeyoung báo ốm rồi."

"Hôm nay anh có khách đặt lịch rồi, Min, em biết anh không thể mà."

"Changbin không thể làm hộ được à? Hôm nay cậu ấy không có lịch, em đã hỏi rồi."

"Vậy tại sao cậu ấy không thể làm lễ tân?"

"Anh thực sự tin rằng cậu ấy có thể hiểu được lịch trình ở studio sao? Này, nhớ Felix không? Chàng trai mà anh đã phải lòng ở club ấy? Thằng bé ở trong đội nhảy cũ của em và nó đã book phòng tập riêng cho màn solo cuối năm. Anh sẽ được nói chuyện với thằng bé lần nữa."

"...Thôi được rồi."


♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro