Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trân Ni cầm tiền thối trong tay, tâm trạng hơi phức tạp.

Người tài xế này đúng là quá đàng hoàng rồi.

Người đơn giản thật thà như vậy rất dễ bị bắt nạt.

Người tài xế kia gãi đầu một cái, cười nói với Kim Trân Ni, "Cô gái, vậy... Tôi đi đây."

Kim Trân Ni ngạc nhiên gật đầu, nhìn ông bước vào xe taxi, khởi động xe, chuẩn bị đón người khách tiếp theo.

Đúng là người nhàm chán.

Kim Trân Ni cười một tiếng, nắm chặt mấy đồng tiền trong tay.

Số tiền này đủ để ông có thể đón được nhiều khách, cứ lặng lẽ đi là được rồi, dù sao cô cũng không thiếu tiền, việc gì phải trả lại cô như vậy.

Giữ lại cho mình thì tốt hơn...

Kim Trân Ni cất tiền vào, sau đó xoay người rời đi.

Cô phải đi tìm Cố Nhiễm, cô còn rất nhiều quan trọng để làm, không có thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh thế này.

Không biết gần đây Phác Nhiễm đang làm gì, mấy ngày rồi không thấy bóng dáng cô ấy đâu, ngay cả đi học cũng không tập trung.

Hôm nay là cuối tuần, không biết có phải lại đang ở nhà ngủ nướng không đây.

Kim Trân Ni gửi cho Phác Thái Anh một tin nhắn, nói cho Chị biết cô muốn đến nhà bạn, Chị đừng đến tìm cô.

Từ lúc hai người ở cùng nhau, Phác Thái Anh thường đạp xe đạp tới đón Kim Trân Ni đi học, chủ nhật sẽ chở cô đi chơi khắp nơi.

Tuy hơi ngượng, nhưng khi Phác Thái Anh nắm tay cô đi trên đường, cô thật sự rất thỏa man, hạnh phúc trong lòng làm cô không thể không nhận.

Lần trước bọn họ đi tới khu vui chơi. Thực ra Kim Trân Ni không muốn tới những nơi như vậy làm gì, nhưng thấy Phác Thái Anh kiên quyết như vậy, cô cũng không tiện từ chối.

Mặc dù mang theo tâm trạng có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng cô lại nhớ mãi không quên.

Cô mới biết thì ra cô cũng thích những cảm giác kích thích như vậy.

Cô có thể mặt không đổi sắc đi tàu lượn siêu tốc ba lần, có thể mặt không đỏ tim không đập đi nhà ma, còn có thể yên lặng hưởng thụ cảm giác không trọng lượng trong thuyền hải tặc.

Được rồi, Kim Trân Ni rất thích nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Phác Thái Anh khi dẫn cô đi chơi mà không đạt được mục đích.

Kim Trân Ni thừa nhận mình thật sự hơi ác. Cô biết Phác Thái Anh là một 'người đàn ông' đúng nghĩa, nhưng hết cách rồi, ai bảo cô không sợ.

Lúc về, nhìn thấy Phác Thái Anh vẫn còn hơi buồn bực, Kim Trân Ni không nhịn được giơ khóe môi lên.

Không biết vì sao, Phác Thái Anh vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cô, Kim Trân Ni cũng không nhìn di động tiếp, mấp máy môi, cô đi tới phía đối diện bắt xe đi tìm Cố Nhiễm.

Đúng lúc muốn tới nhà Phác Nhiễm, Kim Trân Ni đột nhiên nhận được điện thoại của cô ấy.

Nhìn đồng hồ một chút, đã 12 giờ rồi.

Không phải là mới dậy đó chứ, Kim Trân Ni thầm châm chọc, sau đó yên lặng nhấn nút trả lời.

"Chuyện gì..." Kim Trân Ni còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Trân Ni, cậu thật không chịu suy nghĩ gì cả!" Giọng nói của Phác Nhiễm hơi bất mãn, cách điện thoại, Kim Trân Ni vẫn cảm nhận được oán khí nồng nặc.

Kim Trân Ni không hiểu, hôm nay mới cô bắt đầu theo dõi Lê Thanh mà, sao Phác Nhiễm biết nhanh vậy? Không thể nào.

Hắng giọng một tiếng, Kim Trân Ni chậm rãi nói, "Chuyện này... Tớ cũng mới quyết định thôi."

Phác Nhiễm hừ, "Cậu không chịu nói cho tớ biết trước... Bây giờ tớ rất giận."

Kim Trân Ni hơi chột dạ, "Thật đó, tớ không có cố ý đâu."

Phác Nhiễm lạnh lùng nói: "Tớ mặc kệ."

"Lần sau tớ nhất định sẽ không..." Kim Trân Ni thầm nói trong lòng, không phải giận thật rồi đó chứ.

"Tớ mặc kệ."

Kim Trân Ni nghẹn họng, tiếp tục nhẹ nhàng xin lỗi, "Tớ xin lỗi rồi mà cũng không được à?"

"Tớ mặc kệ."

"Cậu không biết đâu, dưới tình hình thế này tớ thật sự không có thời gian thông báo cho cậu biết." Cô thật sự vì gấp quá nên mới quên thông báo cho Phác Nhiễm biết.

"Hừ. Tớ... Không.... Quan tâm...."

...

Kim Trân Ni im lặng. Đầu dây bên kia cũng không lên tiếng.

"Tớ đến nhà cậu ngay đây." Nói xong, Kim Trân Ni liền cúp điện thoại.

Trong lòng vội vàng vô cùng, mà hình như cô nghe được giọng nói của Phác Nhiễm hơi bối rối thì phải.

Kim Trân Ni cũng không nghĩ nhiều, vừa xuống xe cô liền đi thẳng vào nhà Phác Nhiễm.

Cô ấn chuông, đứng ở ngoài chờ Phác Nhiễm ra mở cửa cho mình.

Đoán chắc nha đầu kia vẫn chưa chịu rời giường, sao chậm chạp vậy. Kim Trân Ni chán nản nhìn điện thoại, Phác Thái Anh vẫn không trả lời lại cho cô.

Kim Trân Ni nhíu mày, cô nhớ Phác Thái Anh rất hay ăn cơm vào giờ này, hơn nữa bình thường Chị trả lời cũng rất nhanh.

Cô hơi buồn chán, muốn gọi cho Phác Thái Anh một cuộc.

Đúng lúc cô đang gọi điện, cánh cửa chợt mở ra.

Kim Trân Ni theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy người ra mở cửa kèm theo tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

"Sao Chị lại ở đây vậy..." Kim Trân Ni hơi ngạc nhiên.

Phác Thái Anh lạnh nhạt nhìn cô, "Đây là nhà chú nhỏ của Chị."

Kim Trân Ni khiếp sợ nhìn Phác Nhiễm từ sau lưng Phác Thái Anh thò đầu ra.

Cô lầm bầm lầu bầu: "Nên Phác Nhiễm là em gái Chị, sao có thể như vậy chứ? Phác Nhiễm, Phác Thái Anh..."

Phác Nhiễm thè lưỡi, "Trân Ni, cậu thật chẳng chịu suy nghĩ gì cả, ở chung với Chị tớ cũng không thèm nói cho tớ biết."

Kim Trân Ni ngây ngốc nhìn hai người đối diện. Cô thật sự không biết Phác Nhiễm và Phác Thái Anh là Chị em, kiếp trước, Phác Nhiễm cũng chưa từng nói cho cô biết.

Điều này trách cô không quan tâm tới Phác Nhiễm, mà Phác Nhiễm cũng không hay nói chuyện của nhà mình, giống như Kim Trân Ni biết ba mẹ của cô ấy đã ly hôn từ lâu, nhưng cô chưa từng nghe Phác Nhiễm nhắc gì tới mẹ mình.

Kim Trân Ni cảm thấy Phác Nhiễm có vết sẹo trong lòng, nên cũng không hói nhiều. Đôi khi ngẫu nhiên nhắc tới, Phác Nhiễm chỉ trả lời qua loa cho có, người đàn bà kia đã đi rồi...

Kim Trân Ni biết Phác Nhiễm thực sự không giống như những gì cô ấy biểu hiện ra bên ngoài, nên cô cũng tránh đề cập tới gia đình Phác Nhiễm.

Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, Phác Nhiễm và Phác Thái Anh chưa từng xuất hiện cùng nhau, mà đến năm tư đại học,Phác Thái Anh cũng đi du học, nên cô cũng không có ấn tượng nhiều với Phác Thái Anh.

Ví như, hai người này là anh em, nhưng cô lại không biết.

"Sao không vào?" Phác Thái Anh nắm chặt tay Kim Trân Ni, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng dẫn vào nhà.

Kim Trân Ni đẩy Phác Thái Anh ra, cắn răng hỏi, "Sao không chịu nói cho em biết hai người là chị em?"

Phác Nhiễm nhỏ giọng lầm bầm nói, "Là vì câu nói không muốn biết mà..."

Kim Trân Ni giật mình sửng sốt, "Tớ nói không muốn biết hồi nào?"

Phác Nhiễm nhìn Phác Thái Anh, không biết lấy dũng khí đâu ra, bất chấp khó khăn nói: "Lúc đó trong mắt cậu chỉ có Lâm Trí Hiên mà thôi, tớ nói tớ muốn giới thiệu Chị tớ cho cậu, cậu liền từ chối mà có chịu suy nghĩ gì đâu."

Kim Trân Ni nghĩ, hình như Phác Nhiễm đã từng nói với cô thì phải, nhưng lúc đó trong lòng cô chỉ có mỗi Lâm Trí Hiên, không thể biết được người Chị không biết tên kia của Phác Nhiễm.

Nhưng cô không ngờ người Chị kia lại là Phác Thái Anh.

Kim Trân Ni trừng mắt liếc Phác Nhiễm, Phác Nhiễm vội vàng chạy trốn sau lưng Phác Thái Anh.

Từ lúc Phác Nhiễm nói xong câu kia, Phác Thái Anh vẫn thản nhiên nhìn Kim Trân Ni, ý như muốn nói dù em có giải thích hay không Chị vẫn nhìn em như vậy.

Trong lòng Kim Trân Ni hơi trống rỗng, vậy là trước khi sống lại, cô không tin Phác Thái Anh không biết cô từng mê luyến Lâm Trí Hiên.

Nghĩ là chỉ nghĩ vậy thôi, bọn họ đã ở cùng nhau rồi, hơn nữa bây giờ cô cũng vô cảm với Lâm Trí Hiên, những chuyện hồ đồ trước kia, tại sao bây giờ lại lấy ra tính sổ.

"Chuyện này..." Kim Trân Ni cố tìm từ, "Chị cũng biết, em và Trí Hiên, a, Lâm Trí Hiên, đã là chuyện cũ rồi. Anh ta đâu có tốt như Chị."

Tuy trong lòng Phác Thái Anh rất hài lòng, nhưng hiếm khi có cơ hội thế này, nên Chị phải kiếm đủ cho mình mới được.

"Không tốt sao em lại thích anh ta?" Phác Thái Anh thấp giọng nói, bộ dáng hơi đáng thương.

Kim Trân Ni hoảng hốt, vội vàng nắm tay anh, "Không phải đâu... Tại khi đó em vẫn chưa gặp Chị mà."

Phác Thái Anh buồn bã, "Chúng ta đã gặp nhau lâu lắm rồi, nhưng em đã quên thôi."

Tuy Kim Trân Ni rất nghi ngờ, nhưng bây giờ dỗ người yêu là quan trọng nhất, nên cô đành phụ họa theo, "Được rồi, là lỗi của em, em không nên quên Chị."

Phác Nhiễm ở bên cạnh bĩu môi khinh thường, hai người này chỉ đơn thuần là ân ái thôi đấy.

Nhìn thấy Kim Trân Ni và Phác Thái Anh sắp ôm nhau tới nơi,Phác Nhiễm ho khan một cái.

"Này này này, ở đây không có người à, sao, hai người đã bỏ quên cẩu độc thân này rồi à?" Phác Nhiễm trừng mắt uy hiếp Chị mình, la hét tách hai người ra.

Kim Trân Ni đỏ mặt xấu hổ.

Phác Nhiễm ngạc nhiên la lên, "Trân Ni, biết cậu lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu đỏ mặt đó nha..."

Kim Trân Ni xấu hổ bịt miệng Phác Nhiễm cô nói tiếp.

Phác Nhiễm ra sức giãy giụa, cô dùng mắt ra hiệu Phác Thái Anh giúp mình.

Phác Thái Anh mỉm cười nhìn hai người chơi đùa, không để ý tới ánh mắt cầu cứu của Phác Nhiễm, Chị còn giúp Kim Trân Ni chế trụ hai tay của cô, Chị dùng hành động thực tế để Phác Nhiễm biết, Chị không phải là một người chị biết yêu thương em gái mình.

Phác Nhiễm lập tức không cảm nhận được tình yêu gì nữa, còn có cái gì tàn bạo hơn sao?

Đây là Chị của mình, ruột thịt đấy!

Đây là bạn của mình, thân đó!

Không ngờ hai người này dám bắt tay ức hiếp cô, người độc thân như cô đáng bị đối xử vậy sao? Cô muốn hét lên, không công bằng!!!

Nhưng miệng đã bị Kim Trân Ni bịt kín, nên cô chỉ có thể "ưm ưm" vài tiếng, sau đó cô liền bị Kim Trân Ni dùng vũ lực không chế.

Quậy xong, Phác Nhiễm đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô thở hồng hộc nhìn Kim Trân Ni, hỏi nói: "Vừa nãy cậu nói cậu không biết chuyện của tớ với Chị tớ đúng không? Vậy cậu nói gì trong điện thoại vậy?"

Kim Trân Ni nghiêm túc, chậm rãi nói: "Hôm nay tớ theo dõi Lê Thanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro