Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay tớ đi theo dõi Lê Thanh."

Phác Nhiễm ngạc nhiên nhìn Kim Trân Ni, "Cậu đi theo bà ta làm gì?"

Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh, nghĩ một hồi, cô lại nói tiếp: "Tớ nghi ngờ bà ta có liên quan tới cái chết của mẹ tớ."

Phác Nhiễm khiếp sợ nhìn cô, "Cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Chuyện này..."

Kim Trân Ni nói: "Cậu biết Trần Gia Lạc không? Bác sĩ riêng của gia đình tớ."

Phác Nhiễn nghĩ một chút, rồi nói: "Có chút ấn tượng."

"Hôm nay, Lê Thanh đã đi tìm ông ta." Kim Trân Ni cầm ly nước trên bàn uống sạch một hơi, "Tớ nghi mẹ tớ chết, là do Lê Thanh bảo Trần Gia Lạc động tay động chân."

Phác Thái Anh cau mày, "Trần Gia Lạc..."

Kim Trân Ni và Phác Nhiễm cùng nhìn Chị, "Chị biết ông ta à?"

Phác Thái Anh mấp máy môi, do dự nói: "Từng nghe nói, nhưng không biết có phải là một người hay không."

"Trần Gia Lạc là bác sĩ bệnh viện Hòa Bình, mấy năm trước ông ta là bác sĩ của gia đình em, hơn 40 tuổi rồi, bình thường hay đeo một cặp mắt kính gọng vàng, thân hình cao gầy."

Phác Thái Anh gật đầu, "Chính là ông ta."

"Chẳng qua cái người này..." Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, "Hình như có gì đó không bình thường."

Phác Nhiễm nghi ngờ nhìn Chị, "Chị có ý gì?"

"Chị từng gặp ông ta trong một bữa tiệc, lúc đó có người nói cho Chị nghe một chút về ông ta, nên Chị chú ý tới một chút thôi."

"Trần Gia Lạc chỉ là một bác sĩ ở bệnh viện tư nhân, cho dù có từng làm bác sĩ riêng của nhà em đi chăng nữa, nhưng tiền lương của ông ta không thể chịu nổi cái sở thích đó của ông ta."

"Sở thích gì?" Kim Trân Ni và Phác Nhiễm cùng nhau hỏi.

"SM"

Kim Trân Ni khiếp sợ nhìn Chị.

"Vì ông chủ kia là một người hâm mộ, nên ông ta rất nhiều về chuyện của Trần Gia Lạc." Phác Thái Anh giải thích.

"Nghe nói Trần Gia Lạc nuôi rất nhiều... nô lệ, hơn nữa bình thường ông ta chơi rất lớn, nhiều lần suýt xảy ra án mạng."

Kim Trân Ni nghe một lúc thật lâu mới thở dài một hơi, "Đúng là ngoài dự đoán của mọi người, bình thường thấy ông ta rất đứng đắn, không ngờ lại là một người như vậy."

Phác Nhiễm gật đầu đồng ý, "Nếu ông ta có sở thích như vậy, thì Trân Ni, có thể cậu đã nghi ngờ đúng rồi."

"Đúng vậy." Kim Trân Ni đáp lời Phác Nhiễm..., "Ông ta chỉ là một bác sĩ, đúng là không có khả năng nuôi vài người như vậy, huống chi ông ta còn suýt nữa giết chết một mạng người, nên tất nhiên, ông ta cần phải có người giúp mình bao che chứ."

"Mà theo như tớ biết, bối cảnh của Trần Gia Lạc rất đơn giản, không giống như có người sau lưng chống đỡ." Kim Trân Ni dùng ngón trỏ gõ vào bàn một cái, "Nếu người sau lưng ông ta là Lê Thanh..."

Phác Nhiễm đột nhiên tỉnh ngộ, "Nếu Lê Thanh giúp ông ta, vậy thì chắc chắn hai người có một mối quan hệ không thể để người khác biết được."

Kim Trân Ni gật đầu, "Hôm nay tớ nghe nói Trần Gia Lạc đã đồng ý giúp Lê Thanh một việc."

"Chuyện này nhất định có liên quan tới mẹ tớ." Kim Trân Ni khẳng định nói.

Phác Nhiễm suy tư, "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"

Phác Thái Anh lạnh nhạt nói, "Chuyện Trần Gia Lạc cứ để Chị."

Kim Trân Ni hơi ngại, "Chị giúp em à?"

Phác Thái Anh nhíu mày, "Không phải nên làm sao?"

Kim Trân Ni đỏ mặt cúi đầu, vừa nãy vẫn còn tâm trí suy nghĩ thế mà bây giờ cô loạn cả rồi.

Lần này Phác Nhiễm không nói gì, nhưng vẻ mặt hơi buồn bực.

Kim Trân Ni liếc mắt một cái lập tức phát hiện, cô cọ vào người Phác Nhiễm hỏi "Sao vậy?"

Phác Nhiễm tức giận nhiều hơn khổ sở, "Còn không phải vì cái tên Lục Nhất Minh kia."

Kim Trân Ni ngẩn ra, suýt nữa cô đã quên mất người này rồi, hắn chính là thanh mai trúc mã của Kim Khanh Khanh.

"Sao lại như vậy?" Kim Trân Ni nhẹ nhàng hỏi.

Phác Nhiễm méo miệng, "Chẳng phải lần trước tớ vừa làm hư đồng hồ của anh ta sao? Sau đó tớ có đền cho anh ta một cái rồi, thế mà anh ta lại không cần. Tớ biết anh ta rất tức giận, nên tớ đã lén lút mang cái đồng hồ kia ra tiệm sửa. Tớ nhớ tớ trả cho anh ta rồi, thế mà anh ta nói không thấy đồng hồ đâu, còn nghĩ tớ cố ý vứt mất rồi."

"Tớ thật sự đã trả lại cho anh ta rồi mà." Phác Nhiễm nắm tay Kim Trân Ni, trong mắt hơi tủi thân.

Kim Trân Ni thở dài, "Tớ biết cậu không phải là người như vậy."

"Tớ nên làm gì đây? Trân Ni." Phác Nhiễm buồn bã cúi đầu.

Kim Trân Ni nói: "Cậu tìm thời gian nói chuyện với anh ta đi, Lục Nhất Minh thoạt nhìn có vẻ không phải là người không biết lý lẽ như vậy."

Phác Nhiễm nản lòng kéo tóc mình, "Tớ thử rồi, nhưng anh ta có chịu tin đâu."

Phác Thái Anh đi tới vuốt tóc Phác nhiễm, "Không lẽ cậu ta tự làm mất, hay người khác vứt đi đó chứ?"

Nghe Chị nói vậy, Kim Trân Ni lại nghĩ tới Kim Khanh Khanh. Mặc dù biết khả năng không cao lắm, nhưng cô cảm thấy chuyện có lẽ có liên quan tới Kim Khanh Khanh.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Phác Nhiễm, có lẽ cô ấy vẫn chưa biết quan hệ của Kim Khanh Khanh và Lục Nhất Minh.

Kim Trân Ni rất do dự, theo lý thuyết cô nên nói chuyện này cho Phác Nhiễm biết, nhưng cô không thể nói nên lời.

"Mà này, Trân Ni." Phác Nhiễm suy sụp: "Cái đồng hồ đó của Lục Nhất Minh, là người anh ta thích tặng cho anh ta đấy."

Kim Trân Ni ngạc nhiên, "Sao cậu biết?"

"Tớ biết." Phác Nhiễm cắn môi, "Tớ thấy anh ta rất lo lắng, nên tớ biết anh ta thích một người."

Trong lòng Phác Nhiễm khó chịu không thể nói được, cô thật sự thích Lục Nhất Minh, lúc đầu cô cho rằng Lục Nhất Minh cũng thích mình.

Lục Nhất Minh rất ngại, da mặt mỏng, rất dễ xấu hổ. Ngay từ lúc biết anh ta, Phác Nhiễm đã nhận ra điều này.

Cô rất thích nhìn vẻ mặt ửng hồng của Lục Nhất Minh khi bị cô trêu chọc.

Lục Nhất Minh hơi không hiểu gì về tình yêu, cứ ngốc nghếch đứng yên như một cái cây. Nhưng Phác Nhiễm cảm thấy Lục Nhất Minh như vậy mới hấp dẫn được cô.

Nhưng cô không ngờ, hắn không phải là một người không hiểu gì về tình yêu, mà là dành tất cả tình cảm cho một người khác.

Không biết ai may mắn mà được Lục Nhất Minh yêu nhiều như vậy.

"Là Kim Khanh Khanh."

"Gì cơ..." Phác Nhiễm luống cuống nhìn Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni không đành lòng nói: "Người mà Lục Nhất Minh thích chính là Kim Khanh Khanh."

Phác Nhiễm khó tin nói: "Sao có thể như vậy được?! Mà sao cậu biết vậy?"

Kim Trân Ni khó khăn nói: "Kim Khanh Khanh và Lục Nhất Minh là thanh mai trúc mã, Lục Nhất Minh đã yêu thầm cô ta nhiều năm rồi. Chuyện này... Chính miệng Kim Khanh Khanh đã nói cho tớ biết."

Cô không được tính là nói dối, vì thật sự Kim Khanh Khanh đã nói cho cô biết, nhưng đó là chuyện của kiếp trước.

Trong lòng Phác Nhiễm như bị người khác giội một xô nước lạnh, sao có thể như vậy được? Là Kim Khanh Khanh, sao lại là Kim Khanh Khanh chứ?!

Thực ra trong đáy lòng Phác Nhiễm, cô từng thầm nghĩ, người Lục Nhất Minh thích chắc chắn là một cô gái có học, lễ phép, nhẹ nhàng, chứ không mạnh mẽ như cô.

Nhưng cô không ngờ, người Lục Nhất Minh thích lại là Kim Khanh Khanh tâm cơ dối trá.

Cô không hiểu, vì sao nhiều người lại thích Kim Khanh Khanh bên ngoài và bên trong khác nhau như vậy.

Lâm Trí Hiên, cả Lục Nhất Minh cũng vậy.

Chẳng lẽ bọn họ bị mù rồi sao?

Phác Nhiễm đau khổ khóc thành tiếng, Kim Trân Ni ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng.

"Đừng đau lòng, Tiểu Nhiễm, đừng khó chịu nữa."

Phác Thái Anh cũng không quấy rầy bọn họ, Chị biết em gái mình thích một người, nhưng không ngờ tình địch của cô ấy lại là Kim Khanh Khanh.

Phác Nhiễm khóc không kịp thở, nhào vào lòng Kim Trân Ni nghẹn ngào nói: "Kim Khanh Khanh, người anh ta thích là Kim Khanh Khanh! Sao lại... Thích... Kim Khanh Khanh..."

Kim Trân Ni cũng bị cảm động lây, lúc cô biết Lâm Trí Hiên và Kim Khanh Khanh ở bên nhau, cô cũng khó chịu như vậy, thích ai không thích, lại đi thích Kim Khanh Khanh kia.

Hết lần này tới lần khác, các cô hận Kim Khanh Khanh thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro