Lại dở chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đều đặn mỗi ngày hai bữa, cô gặp anh. Lại ngồi cùng ăn chung và lại khôngg một câu nào thốt ra từ 2 bên. Sau bữa ăn tối, mỗi người lại trở về phòng mình. Tĩnh lặng như chẳng có bất kì thay đổi gì. Hằng ngày cô đều đến bệnh viện, bác sĩ nói tình trạng của bố cô đang khá dần lên, vậy là trong cuộc sống này, cô còn chút mục đích để tiếp tục sống.

Mấy hôm nay ở trong phòng hoài cũng chán, cô bắt đầu mọ mẫm mọi thứ trong nhà. Từ khu vườn được chăm chút kĩ càng từng ngọn cỏ đến ngôi nhà nhỏ bằng gỗ của mấy chú thỏ sau vườn khiến cô thích thú. Ít ra nơi đây còn có chút biểu hiện gọi là nhà. Ở đây không có nhiều người cho lắm. Chỉ có một lão quản gia đã già nhưng vẫn còn khoẻ mạnh, một dì Kim giúp việc nấu ăn và hai người hầu gái. Tất cả đều có phòng ngủ cho riêng mình không khác gì người thân trong nhà nhưng bọn họ đều khá kín tiếng khiến cô cảm thấy khó chịu, tất cả đều giống robot không có bất kì cảm xúc nào. Nơi đây đặc biệt yên tĩnh.

Tiffany đi dọc hành lang, cô di di ngón tay theo từn cánh cửa. Bất chợt cô dừng lại trước căn phòng cũ kĩ nhưng được chăm chút khá cẩn thận. Bằng chứng là trên cánh cửa không có chút hạt bụi. Hơi tò mò, cô đẩy cánh cửa bước vào. Tối quá, ánh đèn mờ ảo làm cô chẳng thấy gì. Cô bấm công tắc. Một tấm hình to lớn trên tường khiến cô hoảng sợ. Quá đột ngột, cô giật mình lùi lại. Chợt một bàn tay tóm chặt lấy cánh tay cô:

-Ai cho cô tự ý vào đây?

Là Chanyeol, cô lắp bắp:

-Em, chỉ là...

-Ra ngoài ngay!

Chanyeol gần như lôi cô ra khỏi căn phòng đó, cánh tay rắn chắc của anh ta làm cô tưởng như tay mình sắp gãy đến nơi.

-Từ nay không được đến đó nữa nhớ chưa!

Chanyeol doạ cô. Dù anh có không doạ thì cô cũng không dám bén mảng tới đó nữa, phòng gì đâu mà thấy sợ. Nhưng cô chợt cảm thấy kì lạ. Người đàn ông trong tấm hình, dường như cô đã gặp ở đâu đó, cảm giác rất quen. Ai vậy nhỉ? Tại sao Chanyeol lại không muốn cho cô mhinf thấy, lúc nãytroong anh rất giận dữ. Rốt cuộc là vì sao?

Không hiểu sao tối nay Chanyeol lại bảo cô ăn mặc thật đẹp. Chẳng biết anh ta sẽ đưa cô đi đâu. Cô ngắm nhìn mình trong gương, cũng không quá tệ. Bộ váy hở vai trắng muốt lại càng đẹp hơn khi khoác lên người cô. Ngay cả khi Chanyeol nhìn cô cũng hơi ngẩn người. Lúc trước cưới, cô rất gầy. Có lẽ vì có quá nhiều phiền muộn và lo lắng. Sau khi tới nhàhoj Park, cuộc sống của cô cũng đã có phần ổn định hơn dù cô chẳng biết lúc nào Chanyeol lại dở chứng.

Nơi cô đến là nhà hàng Trung khá kín đáo. Mỗi bàn ăn đều ở một phòng riêng. Căn phòng đám người Chanyeol đang uống rượu đó thuộc hàng sang nhất, ngay khi cô mới bước vào đã cảm nhận được hết sự xa hoa đó. Bọn họ nghe tiếng cửa đẩy đã quay lại, những ông chỉ lớn tai to bụng bự mới nhìn thấy cô đã ra vẻ thích thú. Tiffany ngượng ngùng hơi cúi đầu xuống. Cô nhận ra người đối diện cô, gương mặt không chút cảm xúc.

-Xin giới thiệu mọi người, cô ấy là nhân viên trong công ty tôi!

-"Cái gì?"

Tiffany kinh ngạc, cô không nghe nhầm chứ? Những lời Park Chanyeol vừa nói.... Cô không tin nổi vào tai mình.

Một lần nữa con lười biếng này lại ra chap, các bạn này, bây giơf các bạn thích mignh viết chap theo lịch hay sáng nắng chiều mưa, lúc nào thích thì viết đây nào? Xin lỗi các bạn chap này hơi ngắn, đọc xong nhớ ủng hộ mha, cấm đọc chùa ná~~~👌🏻👌🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro