303-304 màn kịch lừa đảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 93

Chanyeol tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm nghiền.

"Cậu nghĩ sao?" – Kai đứng sau lưng cậu từ bao giờ.

"Tớ không biết." – chanyeol thở dài.

"Tớ không tin Fany có thể gây ra những chuyện đó. Có thể nó là người bị hại." – Kai nhíu mày suy tư.

Kai à! Có lắm lúc tớ cũng muốn tin như vậy lắm chứ! Chanyeol nhìn bạn thầm nghĩ.

"Hyung!" – Một tên đàn em từ phía cửa phòng bước vào, cúi đầu chào cả hai.

"Sao rồi?" – chanyeol  chờ đợi câu trả lời.

"Mấy bức đó không phải là ảnh ghép." – Tên đó thông báo kết quả rồi rút lui sau cái phẩy tay của chabyeol. Cậu lại ngã người ra ghế, bất lực nhìn Kai  với vẻ cười đầy đau khổ.

"Cậu thấy không? Cậu bảo tớ phải tin như thế nào đây?"

"Vậy... cậu định làm gì?" – Kai  lo lắng hỏi. Dù sao trong lòng cậu, cậu tin Fany hơn Jaxtina  và cậu cũng tin đôi mắt nhìn người của mình chẳng bao giờ sai.

"Có lẽ nên đợi cô ấy về rồi tính sau." – chanyeol cúi đầu, hai tay đan vào nhau.

"Đợi Fany về. Cậu định làm gì nó? Xin cậu đấy chabyeol, đừng làm tổn thương bất cứ ai khi mà cậu chưa điều tra rõ." – Kai  can ngăn.

"Thế cậu còn muốn điều tra cái gì nữa? Nếu không làm vậy, người bị tổn thương sẽ là jaxtina."

"Nói vậy là cậu chấp nhận để Fany đau thay một nỗi đau cho người con gái đã từng là người yêu cậu sao?" – Kai  cười chua chát rồi khẽ gật đầu – "Tớ hiểu rồi."

Và anh chàng bước đi, trước khi khuất dạng còn cố chen thêm một câu vào mớ suy nghĩ của chanyeol:

"Nhớ lấy những gì tớ nói. Cái gì cũng có giới hạn cả. Khi cậu làm đau một người, hãy chú ý bởi không biết khi nào thì nỗi đau đó vượt qua giới hạn những gì cậu có thể."

Không gian lại trở lại vẻ yên bình vốn có. Không xô bồ như cảnh học sinh ngoài kia. Không ồn ào như đường phố đông đúc. Vẫn câu hỏi đó: Cậu phải làm gì bây giờ? Nếu tất cả là sự thật thì cậu sẽ làm gì đây? Nhưng đó chẳng phải là sự thật rồi sao? Cậu còn mong chờ cái "sự thật" nào xuất hiện nữa?

**********

"Fany không về ăn cơm à? Hai ngày rồi không thấy con bé." – Ông chanyeol nhìn chỗ ngồi để trống, lo lắng hỏi.

"Cô ấy bảo có việc nên không về nhà được." – chanyeol đáp và chính cậu cũng thắc mắc về việc đó. Nếu là cậu mấy ngày trước có lẽ đã sốt sắng đi tìm Fany rồi nhưng giờ cậu lại không thể bởi trong suy nghĩ cậu như được mặc định sẵn rằng cô "đang trốn cậu". Thật nực cười? Vì sao cô lại phải trốn cậu cơ chứ? Và đó là câu hỏi mà câu đang cố gắng đi tìm một câu giải đáp thích hợp.

"Cháu phải chăm sóc tốt cho nó đấy. Xem như là ta cầu xin cháu vậy." – Ông chanyeol thở dài nhắc nhở.

"Vâng."

Chăm sóc tốt sao? Tốt đến nỗi giờ cô ở đâu cậu cũng không biết. Tốt đến nỗi giờ cậu còn định "đối phó" với cô. Đúng là "tốt" thật!?!

**********

"Cậu không định đi tìm Fany à?" – D.O đang đọc sách bỗng ngẩng mặt lên nhìn Chanyeol đang ngồi ở bàn đối diện. Cả ngày cậu không thể chú tâm vào tờ báo được, trong đầu chỉ có nghĩ đến Fany mà thôi. Chi bằng hỏi chanyeol  cho xong.

"Tìm làm gì?"

"Nhỡ có chuyện gì..."

"Nếu cô ta là thủ phạm thì tự biết cách lo cho mình chứ. Không chừng cô ta lại đang trốn ở một xó xỉn nào đó để nghĩ kế hoạch tiếp theo cũng nên." – chanyeol cắt ngang.

"Nhưng nếu cô ấy là nạn nhân?" – kris bất ngờ xen vào.

"...."

"Không trả lời được phải không? Cớ gì Fany phải làm vậy? Cậu tưởng mình cao giá lắm phải không? Cậu tưởng mình có thể khiến một cô gái như Fany nổi điên đi đánh ghen người yêu cũ của cậu trong khi hai người dường như đã không còn liên lạc gì nữa sao?" – kris nhìn xoáy vào mắt chanyeol như thể truyền dòng điện sang người cậu.

Tê buốt.

Đóng băng.

Chanyeol chẳng thể nói được gì.

Kris là người duy nhất trong hội có thể lên mặt dạy đời cậu, khiến cậu tức nhưng lại chẳng thể làm gì kể cả một cái xách cổ áo như hành động thường nhất của một vị thủ lĩnh.

"Tại sao các cậu không ai chịu hiểu cho tớ? Tại sao các cậu không chịu tin rằng đó là sự thật? Những bức ảnh đó là thật và... nó đã tố cáo Fany mà các cậu đang bảo vệ rồi còn gì." – chanyeol trút giận vào cái bàn tội nghiệp.

"Không phải là chúng tôi không hiểu mà thực sự người không hiểu là cậu đấy chanyeol à. Cậu hãy nhớ rằng đừng bao giờ tin quá vào cái gọi là "sự thật" bởi có những "sự thật" chứa đựng cả một vở kịch hoàn hảo mang tên "dối trá"." – Lần thứ hai Kai để lại cho chanyeol một dấu chấm hỏi lớn trong đầu: Ai đúng và ai sai? Có phải chăng tất cả chỉ vì cậu mà ra?

**********

Một nơi khác cách đó không xa.

Cô từ từ mở mắt và giống lần trước, đầu cô đau như búa bổ, hai mắt như chẳng muốn nhìn ánh sáng mà chỉ mãi chìm đắm trong cái màn đêm tối tăm kia.

"Quái! Đây là đâu?" – Cô thì thào.

Cố nhấc cánh tay đau buốt để xác định rằng mình còn sống, cô mệt mỏi nhìn quanh. Một màu trắng xóa. Một lần nữa cô nghi ngờ mình đang ở Thiên Đường.

"Tỉnh rồi sao?"

Một giọng nói vang lên. Cô hướng về phía vừa cất tiếng.

"Anh chết rồi à?" – Cô ngờ vực.

"Cô nói gì vậy?"

"Tôi đang ở đâu?"

"Bệnh viện."

"À." – Cô gật đầu nhưng bỗng á lên vì đau. Đầu cô đang được băng bó chẳng khác nào một cái xác ướp Ai Cập.

"Sao không?" – Con người kia tiến lại phía cô.

"Không. Nhưng sao lại tìm được tôi?" – Cô thắc mắc.

Hắn ta ném cho cô cái điện thoại. Trong đó, một dòng tin nhắn ghi một địa chỉ lạ.

"Có ai đó tốt bụng bảo tôi đến đó hốt xác cô về." – Hắn ta đút tay vào túi.

"Dù sao cũng cảm ơn." – Cô nhìn hắn và cười nhưng vẫn không thôi thắc mắc về con người tốt bụng kia.

"Ừm. Mà này, chuyện gì đã xảy ra vậy?" – Hắn lên tiếng hỏi.

Bỗng, một tiếng gọi phía cửa vang lên làm cả hai giật mình quay ra nhìn.

"TIFFANY."

"Kai oppa? D.O oppa? Kris oppa?" – Cô thốt lên ba cái tên quen thuộc.

1s.... 2s... 3s...

Cả ba chàng trai chết sững trước bộ dạng lúc này của cô. Chân như bị chôn tại chỗ, không thể nhấc nổi để chạy đến chỗ cô nữa rồi.

"Là em sao Fany?" – Không hẹn mà gặp, cả ba cùng lắp bắp.

"Trông em... quái dị đến thế sao? Không nhận ra à?" – Cô thất vọng xụ mặt.

Rồi cũng không hẹn mà gặp, ba làn khói thù hận từ từ bốc lên, ngập cả căn phòng.

"Sao lại ra nông nỗi này?" – Kai  ôm lấy cô, vỗ vai.

"Em không sao. Chỉ bị thương chút xíu à." – Cô cười.

"Chút xíu? Tóc em đang than không có oxi kia kìa." – D.o xoa xoa cái đầu mà đúng hơn là phần băng trên đầu cô.

"À, cái đó là do bác sĩ băng vào cho... chắc ăn chứ thực ra không nghiêm trọng đâu." – Cô tặc lưỡi.

"Có biết bọn anh lo lắng cho em lắm không nhóc con?" – kris định cốc đầu cô nhưng không hiểu sao lại biến thành... xoa đầu cô.

Phát hiện sự xuất hiện của một người nữa trong phòng bệnh, Kai tiến về phía hắn, khẽ cười thân thiện:

"Cảm ơn đã nhắn tin cho chúng tôi biết."

"Chỉ vì tôi hi vọng các người có thể bảo vệ được cô ấy thôi." – Hắn ta nhún vai.

"Còn anh?" – D.O đưa mắt nhìn hắn.

"Tôi cũng giống như chanyeol, vốn dĩ đã bị kẹt giữa hai người con gái rồi." – Hắn ta cười buồn.

"Anh thật khó hiểu đấy baekhyun." – Kai  nhíu mày.

"Bởi vậy nên đừng cố hiểu tôi làm gì." – baekhyun cúi đầu chào cô rồi bước ra ngoài. Không nói cũng biết cậu đi đâu.

Phòng bệnh của cô là 304, tầng ba thuộc bệnh viện Seoul.

Phòng bên cạnh có số 303 là của một cô gái nào đó đang sở hữu một vết băng trên khuôn mặt thiên thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro