Giả tạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 92

Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy thân hình đau ê ẩm. Đau nhất là ở sau gáy. Đã có chuyện gì xảy ra với cô và tại sao lại tối thế này? Cô có cảm giác như lơ lửng, choáng váng. Đầu vô cũng đau như búa bổ. Vô cố gắng tìm về với tiềm thức và hiện tại để rồi nhận ra rằng mình thậm chí còn chẳng thể nhấc nổi mi mắt chứ đừng mong đến ánh sáng.

"Con bé đó vẫn chưa tỉnh sao?" – Một giọng nói của một đứa con gái vang lên. Dù đã cố mở mắt để nhìn nhưng có lẽ điều đó là quá sức đối với cô.

"Chưa. Vẫn còn mê man. Chắc là đánh hơi mạnh tay." – Giọng nói này có phần rất quen với cô.

Bỗng cô nhớ đến Taeyeon. Cô bạn đi cùng cô liệu có xảy ra chuyện gì không? Đang rơi vào tình trạng như cô hay thậm chí còn tệ hơn?

"Kế hoạch đó sao rồi unnie?" – Lại giọng nói "quen quen" đó.

"Yên tâm. Lát nữa người đó sẽ đến."

Chói.

Khoảng không trước mắt cô sáng lên dần và hai lớp mi nặng nề kéo lên để lộ đôi mắt đen nheo nheo vì nắng.

Cô nhận ra mình đang nằm sõng soài dưới sàn của một nơi đầy bụi bặm, chân tay bị trói bằng dây thừng.

Cô lắc đầu để lấy lại sự tỉnh táo thì bỗng đầu cô va phải một cái gì đó cưng cứng khiến cô "Á" lên một tiếng.

Những bước chân vội vã lại gần cô và trước mặt cô là hai bóng người đang chiếm hết ánh sáng từ ô cửa sổ hắt vào khiến khuôn mặt họ tối đen và khiến cô chẳng thể nhận ra ai đang đứng trước mặt mình.

"Cậu tỉnh rồi à?"

Cô nhíu mày. Giọng nói này quả thật là rất quen mà.

"Tae... Taeyeon?" – Phải khó khăn lắm cô mới thốt ra một cái tên cũng rất "quen".

"Cảm ơn đã nhận ra tôi." – Taeyeon nhếch mép cười.

"Tại sao lại là cậu?" – Cô như không tin vào những gì mình vừa trải qua.

"Tại sao lại không phải là tôi?" – Cô bạn nhún vai. – "Cậu không biết thật hay giả vờ không biết vậy Tiffany?"

Những hình ảnh quá khứ như một cuốn phim đang trôi từ từ trong đầu cô. Và người ta thấy cô cười, cười chính bản thân mình.

"Thì ra cái lần tôi bị lạc trong rừng là do cậu. Còn lần này, cậu làm vậy là có ý gì? Mấy người muốn gì ở tôi?"

"Cho xin chút danh dự và lòng tự trọng của mày thôi." – Một giọng nói khác vang lên thu hút sự chú ý của cô.

"Cô là...."

"Taylor, chị họ của Taeyeon, bạn thân của con bé bị mày cướp mất thằng người yêu." – taylor nhìn Fany bằng ánh mắt cay độc và nhờ ánh nắng, ánh mắt đó càng hiện lên như một lưỡi dao nhuốm màu đỏ đầy chết chóc.

Cô cố ngồi dậy nhưng không được. Cô muốn nhìn rõ hơn gương mặt của cô bạn có tên Taylor này nhưng không thể bởi cô ta đang đứng ngược chiều nắng.

"Tôi sao? Sao tôi chẳng nhớ mình đã cướp thằng người yêu nào của con bé nào là bạn thân của người có tên là Eunjung cả nhỉ?" – Cô nheo mắt.

"Đừng giả nai. Tên channel đó bị mày lừa chứ tao thì không đâu. Thật tao không hiểu hắn ta tại sao lại chọn con bé như mày mà bỏ qua con bạn đa tài của tao nữa." – Taylor di chuyển lại gần và nâng cằm Fany lên. Đến lúc này cô mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt của cô ta.

Và lúc đó, chính cô cũng đã hiểu mình đang rơi vào tình huống nào và cô hiểu mình đang trả cái giá trong khi cô chẳng mua bất cứ thứ gì vì chanyeol đâu có thích cô đâu. Nếu cậu thích cô dù chỉ một ít thì có lẽ cô sẽ chấp nhận cho cái giá hôm nay. Có đáng chăng?

Cô cười khẩy và nụ cười đó khiêu khích lòng hiếu thắng của Taylor, cô ta hung hãn đẩy cô ra thật mạnh.

Bốp!

Đầu cô va mạnh vào cạnh bàn mục gần đó và một lần nữa, cô rơi vào trạng thái mê man, choáng váng, chẳng nhận thức được gì ngoài việc mình đã ngất đi.

"Unnie mạnh tay quá chăng?" – Taeyeon nhìn Fany lo lắng.

"Cô ta không chết được đâu. Phải cho cô ta ngủ mấy ngày mới thực hiện được kế hoạch của chúng ta." – Eunjung cười nham hiểm rồi lướt ngang qua người Fany giờ chẳng khác nào một cái xác.

**********

"Chẳng phải hôm nay cô ta có tiết kiểm tra sao? Thế mà lại không đi học?" – chanyeol đi qua đi lại lo lắng.

Chợt, điện thoại trong tay cậu rung lên, một tệp tin từ số lạ được gửi đến.

Open.

Vừa nhấn nút thì lập tức, trên màn hình điện thoại, những bức ảnh với dáng hình người con gái quen thuộc xuất hiện. Trong bức ảnh có máu, máu trước mắt cậu và máu chảy trong lòng cậu.

Phía dưới kia có một dòng tin nhắn:

"Chanyeol, cậu đến bệnh viện Seoul, phòng 303, tầng ba nhanh."

Đưa đôi mắt thờ thẫn nhìn xung quanh rồi bỗng quay về với thực tại, cậu chạy nhanh đến địa chỉ mà "người lạ" nói. Cậu chỉ mong gặp được người đó bởi cậu đã thấy máu, thứ đáng ra người con gái ấy không nên để rơi...

"Này, có chuyện gì mà chạy như ma đuổi vậy?" – Kai cùng D.O và kris đang đi thì gặp vhaburol chạy như ma đuổi.

"BUÔNG RA!" – chanyeol hét lên đầy giận dữ.

Lập tức, Kai buông tay ra và cả ba chạy theo cái bóng ma vương đang nổi giận kia.

Tại bệnh viện, chanyeol bực bội nhấn nút thang máy. Cái thang máy chạy chậm hay là tim cậu đang đập quá nhanh?

Khẽ đẩy cái cửa phòng bệnh nặng trịch, cậu bước vào phòng và đưa mắt tìm kiếm.

Trước mắt cậu, một cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh trắng muốt. Những ngọn tóc lòa xòa nơi khuôn mặt và mắt cậu dừng lại nơi vệt băng trắng đang hiện diện bên gò má kia.

Cậu từ từ tiến lại gần và đưa tay chạm nhẹ vào cái vết băng vừa mới xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp, thầm nguyền rủa kẻ đã gây ra chuyện này.

Cô gái nhỏ từ từ mở mắt và bất giác ôm chầm lấy cậu như một thói quen.

"Chanyeol." – Tên cậu được thốt lên trong làn nước mắt.

"Ai đã làm việc này?" – Cậu gằn giọng.

"Là... là..."

"Tại sao không nói?" – chanyeol ra vẻ đe dọa.

"Là vợ cậu, Tiffany." – Một giọng nói thứ ba xen vào cuộc nói chuyện.

Cả hai con người trong phòng quay lại nhìn người vừa cất tiếng nói kia.

"Taylor, sao cậu...?" – Cô bệnh nhân nhỏ vò hai tay vào nhau lo lắng.

"Jaxtina, sao lại phải giấu chứ? Hãy cho cậu ta biết rõ vợ cậu ta là người thế nào đi." – taylor chau mày rồi nhìn sang chanyeol – "Sao hả? Thất vọng chứ? Cô vợ dễ thương, đáng yêu của cậu..."

Cậu nhìn jaxtina, nhìn vết thương trên mặt cô rồi hạ giọng:

"Tại sao cô ta lại làm vậy?"

"Vì ghen tị. Thế mà cũng hỏi sao? Tôi nghĩ cậu chắc phải biết chứ?" – Taylor  nhếch mép.

Có phải vậy không? Có phải chính cô đã làm việc này không Fany? Dòng suy nghĩ chạy trong đầu cậu. Rồi cậu bỏ đi. Tiếp tục đứng ở đây sao nổi khi mà trong đầu cậu đã không còn chứa một lời nói nào "dễ nghe" để nói với Jiyeon nữa rồi.

"Tớ... tớ thấy không cần làm vậy." – jaxtina nhìn lên đầy sợ hãi.

"Cậu phải biết tự nắm lấy tình yêu của mình chứ?" – Taylor  bực vì sự yếu đuối của bạn mình.

"Cậu thì sao? Cậu thích Luhan  nhưng cậu có làm gì để dành lại cậu ấy đâu?" – jaxtina bắn trúng tim đen của cô bạn làm cô nàng đau nhưng trấn tĩnh ngay tức khắc.

"Cậu sai rồi. Tớ... không còn thích cậu ấy nữa. Và cậu biết không? Tớ yêu theo cách ích kỷ. Tớ vui khi thấy mọi người đau khổ, quỵ lụy trước tình yêu." – Nói rồi, Taylor đẩy cửa bước ra ngoài.

Còn lại một mình, jaxtina vùi mặt vào hai bàn tay. Cô quả thật mệt mỏi với trò đùa này.

Lúc nhập cuộc với một nỗi đau do Fany gây ra, cô mang theo nỗi hận thù nhưng giờ đây, chính cô cũng ước mong có thể ôm hận thù mà rút lui.

Phải, như Taylor đã nói, cô yếu đuối và không biết cách để yêu...

"Jaxtina."

"Oppa." – Cô ngẩng mặt lên khi nghe thấy tiếng gọi.

"Ừm. Đau không?" – barkhyun ngồi xuống cạnh em gái.

"Đau. Nó rát lắm. Không biết bao giờ mới tháo băng được." – jaxtiba cúi đầu bởi đơn giản cô đang nói dối. Và bởi đơn giản phía sau lớp băng kia chẳng hề có một vết thương nào.

"Không, anh hỏi tim em cơ." – baekhyun dịu dàng, khác hẳn vẻ lạnh lùng ngày thường.

Jaxtina thoáng sững sờ nhưng rồi cũng mỉm cười cay đắng.

"Ừm... Cũng... đau."

Baekhyun nhẹ nhàng ôm cô em gái vào lòng. Cậu cảm thấy bất lực, cậu có thể bảo vệ jaxtina khỏi bất cứ một tổn thương nào về thể xác nhưng lại không thể bảo vệ được trái tim mong manh của cô em gái.

"Oppa. Nếu em nói người đã gây ra vết thương trên mặt em là Fany thì... sự lựa chọn của anh là gì?" – jaxtina thỏ thẻ.

Rồi một thoáng đứng hình. Toàn thân cậu như đông cứng. Khóe môi chẳng thốt được một lời.

Khẽ nâng khuôn mặt cô em gái để ngắm nhìn cho rõ. Cậu đưa tay vuốt nhẹ cái băng y tế màu trắng trên khuôn mặt thân yêu rồi lại tự hỏi mình câu hỏi đó, câu hỏi mà jaxtina vừa hỏi: Lựa chọn của cậu... trả thù hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro