Cũng như một cái bóng qua đường, lướt qua rồi quên ngay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 41

Yuri nhận được một mẫu giấy nhỏ dưới ngăn bàn với nội dung là: "Tôi muốn gặp cô, lên ngay sân thượng và đi một mình". Đôi mắt thẩn thờ, mặt tái mét, đôi tay cầm mảnh giấy run lên, những hành động đó không thoát khỏi mắt quan sát của Fany. Cô bước đến gần bạn:

"Cái gì vậy?" – Fany toan chụp mẩu giấy nhỏ thì Yuri đã nhanh tay dựt lại, miệng lẩm bẩm:

"Không có gì! Bạn về chỗ đi, cô giáo sắp vào rồi đấy!" – Yuri cười cười, nụ cười có vẻ gượng ép.

**********

Giờ ra chơi, cô nàng lủi thủi lên sân thượng một mình. Nơi đó, một cô gái nhỏ nhắn đã đứng từ bao giờ, quay lưng lại với cô. Mái tóc xõa dài tung bay trong gió, thoang thoảng mùi hương nước hoa nhẹ. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào người làm bóng cô gái kia in xuống sàn. Yuri e dè:

"Bạn gọi mình lên đây... có việc gì vậy?"

Cô gái kia quay ngoắt lại, gương mặt này không quen thuộc lắm với Yuri nhưng bộ đồng phục và phù hiệu chứng tỏ cô ta là học sinh trường Sm.

"Tôi là Taylor. Và tôi muốn cảnh cáo cô." – Cô gái nói, giọng răn đe.

"Cảnh cáo tôi?" – Yuri lặp lại.

"TRÁNH XA LUHAN RA!" – Taylor  trừng mắt nhìn Yuri.

"Nếu tôi nói không?" – Yuri nhếch mép.

"Tùy cô thôi, tôi không phải là loại người dễ đối phó. Với lại Luhan  cũng đâu có xem cô là gì." – Taylor  cười.

"Sao cô biết cậu ấy không xem tôi ra gì?" – Yuri ngờ vực.

"Cô có thể không tin nhưng cô phải nghe một thứ." – Vừa nói, Taylor  vừa rút trong túi áo ra một chiếc điện thoại và mở to loa lên.

"Cậu không nhớ được gì à?"

"Không."

"Vậy cậu không có chút cảm xúc gì với Yuri hả?"

"Hình như có."

"Nhưng cô ta cũng giống như những cô gái trước kia thôi. Chỉ là một trò chơi qua đường, một cái bóng thoáng qua rồi lại biến mất, chẳng có gì đặc biệt."

"Cậu vừa nói cái gì? Luhan , cậu có đủ tỉnh táo không vậy?"

"Tớ vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cô ta là ai và cô ta đóng vai trò gì trong thế giới của tớ. Tớ vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng cô ta thực chất cũng giống như những đứa con gái khác. Tầm thường!"

"Cậu..."

Cái giọng nói đó, là của luhan , làm sao Yuri có thể nghe nhầm được. Còn người kia chắc là Baekhyun . Yuri ngồi bệt xuống sàn, cô không khóc, chính xác là không sao khóc được. Yuri khóc vì cái gì cơ chứ? Cô có mất thứ gì đâu? Thực chất cô chẳng có gì để mất nữa rồi.....

"Cô nghe rõ chứ? Luhan  cũng chỉ xem cô là một đứa con gái qua đường mà thôi! Đừng ngồi đó mà mơ mộng hão huyền. Luhan  là của tôi và cô sẽ chẳng bao giờ có được trái tim của cậu ấy. Hiểu chứ? Cô bé ngốc!" – Taylor  tặng Yuri một nụ cười khinh bỉ trước khi rời khỏi đó.

Mình ư? Cô bé ngốc ư? Ừ thì lúc trước, Luhan  vẫn hay gọi mình như vậy? Nhưng còn bây giờ? Cậu xem cô chẳng hơn gì những đứa con gái trong những quán bar mà cậu đã đến. Cậu chẳng nói thế là gì? Nhưng tất cả.... tất cả có phải là do ông trời muốn trừng phạt cô, phạt cô lúc trước đã không nghe Luhan giải thích rõ đã bỏ rơi cậu, phạt cô để đến khi đi rồi, xa cậu rồi cô mới biết đối với cô cậu quan trọng biết nhường nào.....

Yuri lững thửng bước về lớp, trông như một người vô hồn đang lê những bước chân mệt nhọc trên sa mạc.

Bỗng Yuri va phải một nam sinh, cả hai ngã nhào, cậu ta hét lên:

"Cô không có mắt à? Đồ ngốc!"

Yuri không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy rồi bước đi tiếp. Cô biết là mình ngốc nghếch nhưng có cần nói những lời tuyệt tình như vậy không?

"Này, tôi đang gọi cô đấy!" – Cậu ta lặp lại.

"Ừ." – Câu nói đọng lại ở cổ cô. Cô lại bước đi và không hề biết rằng người con trai va phải cô lúc nãy lại chính là người cô đang nghĩ đến lúc này. Luhan .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro