"Em đã cưới một người chết! Người chết lạnh băng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 50

Hôm nay Fany xuất viện. Mọi người đều vây quanh cô. Còn Fany, cô đưa mắt tìm kiếm một dáng hình của ai đó và dĩ nhiên cái kết quả mà ai-cũng-biết-là-gì đó, người cô đang tìm sẽ không xuất hiện.

"Thằng này thật là, Tiffany ra viện mà cũng không thèm qua đón nữa." – Kai vừa bực Chanyeol lại muốn trêu Fany.

"Tiffany có muốn ăn gì không? Bọn anh "bắt cóc" em thêm một lúc nữa nhá!" – D.O cười.

Fany cũng cười. Fany muốn ăn gì à? Không biết nữa, có thể đói vẫn là tốt nhất.

"Không sao, em không đói! - Nói dối kinh người!

Mọi người đều dễ dàng nhận thấy hôm nay, Kris trầm lặng hẳn ra, anh chàng không tham gia vào các cuộc trò chuyện đã đành, đằng này khuôn mặt cứ như muôn hình vạn trạng. Nhiều khi, một đường cong vắt ngang trên trán đầy đăm chiêu, nhiều lúc lại bật cười một mình mà ai nấy đều khó hiểu.

"Này Kris ơi, về chuẩn bị hành lý giúp cậu nhé?" – D.O gợi chuyện.

Kris ngơ ngác nhìn tên bạn thì Kai đã chen vào giải thích:

"Ý nó là muốn chuyển cậu vào... bệnh viện tâm thần đấy!"

"Oppa vào đó thì em sẽ nhớ oppa lắm á!" – Fany chọc quê Kris rồi cười khanh khách.

"Đừng tưởng đau ốm là anh tha nhé! Em út thế đó, uổng công ta yêu thương em mà giờ phản bội ta hả!?" – Kris nhìn Fany chằm chằm rồi mắng yêu. Fany chỉ biết lè lưỡi trêu nhìn đáng yêu cực kì.

Nhảy tót lên xe, Fany đưa tay vẫy vẫy mà quên mất một điều...

"Nhà em ở đâu? Sao sáng nào cũng thấy Chanyeol chở em đi học hết vậy?" – Kai hỏi Fany khi đang lái xe làm cô nhớ ra cái điều mà đáng lẽ cô nên nhớ lâu rồi mới phải.

Giờ sao đây? Không lẽ mới đánh một xíu đã khai? Còn bản hợp đồng yêu quái kia nữa? Fany phải nói sao bây giờ?

"Nhà em... nhà em.... à... nhà tình thương ... (không biết nên đặt nhà tình thương tên gì nên 3 chấm đại)" – Fany chợt nhớ ra ngôi nhà đã gắn bó với cô suốt bao năm nay, có lẽ đây là một cơ hội tốt để Fany về thăm chốn xưa ấy.

Cả ba anh chàng sực nhớ ra và không tra hỏi gì Fany về vụ Chanyeol chở cô đi học mỗi ngày nữa.

**********

Nhà tình thương ... là một khu nhà rộng với sức chứa khổng lồ. Nhìn bề ngoài đã choáng ngợp với cái vẻ nhộn nhịp nơi đây.

"Mấy anh về đi!" – Fany nói cứ như nài nỉ khi vừa bước xuống xe.

"Không, chúng ta cùng vào thăm nhà em gái nào!" – D.O hớn hở

Fany chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi lủi thủi bước vào, lòng nơm nớp lo sợ.

Mama Min, người đã chứng kiến từng bước trưởng thành của Fany mừng rỡ nắm lấy tay cô, nước mắt chảy dài trên khóe mi giờ đã nhiều nếp nhăn:

"Tiffany, con về rồi sao? Con vẫn sống tốt chứ? Ta và mọi người nhớ con quá Fany à!"

Mama Min gạt nước mắt khi nhìn thấy 3 chàng trai đang đứng đằng sau Fany cười cười nói nói. Bà đưa mắt nhìn từ dưới lên trên của mỗi người rồi mở miệng:

"Trong ba người này, ai là chồng con?"

Tim Fany suýt chút nữa ngừng đập khi nghe lời nói ban nãy của mama, cô chẳng dám quay mặt lại để nhìn ba chàng trai khôi ngô tuấn tú phía sau mình nhưng Fany có thể đoán được rằng cả ba đôi mắt kia đều mở to hết sức và quan trọng là đều nhìn về phía cô như chờ đợi một lời giải thích.

"Tiffany à!" – Mama Min khẽ lay vai cô, kéo cô ra khỏi những mơ tưởng về cái bí mật kia rồi nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi ban nãy – "Ba cậu đây, ai là con rể ta đây?"

Fany mong Trái Đất nứt đôi ra để cô có thể kịp thời chui xuống đó. Ai đây? Phải trả lời mama sao đây? Fany e rằng còn đứng lại đây thêm một giây nào nữa thì cái kim trong bọc cũng sẽ lòi ra thôi bởi mama cô là người rất thân thiện, lại hiếu khách nữa.

"Cả ba ạ!" – Fany cười rõ tươi hay ít ra là làm bộ cười như vậy rồi nhanh chóng kéo ba chàng trai đang đứng trơ ra như bức tượng ra khỏi đó.

**********

Khu sau lúc này trống vắng, cô bị ép sát vào chân tường đồng nghĩa với việc không thể trốn chạy được nữa.

"Chuyện này là sao?" – Kris mở lời, hai tay cậu đè mạnh lên bức tường và giữa vòng tay đó, Fany thoi thóp thở như người sắp chết.

"Em...em..." – Fany đang cố tìm một cái cớ nào đó để biện minh cho hành động lúc nãy.

"Bà ấy hỏi vậy là sao?" – D.O bất ngờ đẩy Kris ra và chiếm lấy Fany. Trong giọng nói của cậu chỉ là sự ngạc nhiên và một ít chút tức giận vì Fany đã không nói sự thật cho người anh trai như D.O.

"À... mama..." – Fany chuyển đối tượng và mặt mày nhợt nhạt hơn.

Lặp lại giống Kris lúc nãy, d.o bị loại ra khỏi vòng thi đấu và giờ đây, người đang đối mặt với Fany là chàng trai còn lại – Kai . Không tỏ thái độ quá trớn như hai bạn, Kai bình tĩnh và thản nhiên đến bất ngờ. Cậu nói chậm rãi như sợ nếu nói nhanh quá, gió sẽ cuốn những lời nói đó đi khi chưa kịp lọt qua tai và chui vào đầu óc đang hoảng loạn của cô:

"Em lấy chồng rồi?"

"Không.... em không..." – Fany định nói gì đây? Chính cô cũng không biết.

If you wander off too far,
my love will get you home.
If you follow the wrong star,
my love will get you home.

Tiếng điện thoại cứu tinh của Fany đây mà!

Với cái cớ nghe điện thoại, Fany thoát khỏi cái vòng vây kia với khuôn mặt còn đọng lại một vài giọt mồ hôi dưới những sợi tóc đen thanh mảnh.

"Gì vậy!" – cô nhỏ nhẹ.

"Tôi quên mất cô là con nít! Cô đang ở đâu?" - Cái giọng lạnh lẽo tựa như băng kia càng làm Fany toát mồ hôi lạnh nhưng dường như có phần dịu hơn hôm qua!

"Anh đến đây ngay đi, nhà tình thương..." – Thật là kỳ lạ bởi đây là lần đầu tiên trong lịch sử, cái tiếng "tút..." dài ngoằng kia là do Fany tạo ra.

Tuy vậy nhưng để kéo dài thời gian, Fany giả vờ như vẫn còn nghe điện thoại, miệng nói nói mà mắt cứ liếc nhìn về phía ba người kia, cười trừ.

Cái tên chồng hắc ám kia, bao giờ anh mới tới đây!? Dòng suy nghĩ vừa dứt, Fany nhận ra cái hình dáng quen thuộc lấp ló đằng xa. Cô vội vã gập máy, ngưng ngay cái cuộc trò chuyện giả kia.

"Chanyeol !!?" – Cả ba người trong PM ngoắc miệng, tự hỏi tại sao cậu ta lại có mặt ở đây.

"Sao lại đông đủ vậy?" – Chanyeol cất giọng hỏi, mắt nhìn Fany như tìm kiếm một lời giải thích.

"Mấy anh nói chuyện nha! Em..."

Fany chưa dứt câu định chuồn thì Kai đã kéo cô lại, cười nhếch mép:

"Ít nhất trước khi đi, em cũng phải nói cho bọn anh biết... chồng em là ai chứ?"

Nghe xong câu đó, Chanyeol sững người. Tuy bề ngoài vẫn tỏ ra không thèm quan tâm nhưng lòng cậu như lửa đốt.

Sau khi nghe D.O kể mọi chuyện, cậu nhìn Fany bằng một ánh mắt lạnh băng nhưng chứa sâu xa những ý nghĩa khó hiểu.

Có nên nói không? Hay là cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đến lúc biết ắt phải biết? Chanyeol nghĩ thầm và đang phân vân. Còn Fany, vốn ương bướng, bỗng nhớ đến những cái lần xung đột của hai người và cuộc điện thoại đe dọa hôm qua của ChAnyeol , cô hít một hơi thật sâu.

"Cô ta là..." – Chanyeol định khai thật thì bị Fany cắt ngang.

"Chồng em à? Anh ta chết rồi!" – Fany bình thản đáp trước sự ngạc nhiên của Xoxo.

"Em đang nói gì vậy?" – Kai hỏi lại như không tin vào tai mình.

Cô trù ẻo ai vậy hả? Con nhỏ kia! Chanyeol kiềm chặt nỗi giận dữ mà vẫn làm bộ bất cần.

"Em đã cưới một người chết! Người chết lạnh băng, khuôn mặt chẳng thể hé nổi một nụ cười, khuôn miệng chẳng thèm mấp máy nói lời nào. Nói thật, lúc cưới, em đã mong anh ta vào quan tài cho em đỡ sợ vậy mà ngày nào anh ta cũng ám em cả. Đúng là... chắc linh hồn chưa siêu thoát ấy mà!" – Fany nói một mạch mà ai cũng ngỡ cô đang nói đến một người xa lạ nào đó chứ không phải là chồng mình.

Ai nấy đều được thể rợn người, mặt tái xanh vì thương cảm và cũng vì sợ, chỉ duy một kẻ là mặt nóng bừng bừng với cơ giận cao ngút. Fany cũng biết mà, bởi mọi chuyện cô nói đều dựa trên căn cứ có thật cả.

Xong ngày hôm đó, chẳng ai trong Xoxo đả động đến chuyện chồng con với cô nữa, Fany cũng thấy đỡ và ít ra thì mọi người cũng quan tâm đến cô nhiều hơn, dĩ nhiên là.... trừ Chanyeol .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro