Nhớ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 51

Ngày thứ năm rồi! Ngày thứ năm Yuri không ghé thăm Luhan như thường lệ và đó chính là việc trước đây cô phải làm với cái lý do "kích thích trí nhớ". Yuri còn làm cái điều ngốc nghếch ấy làm gì khi mà dù cô có cố gắng bao nhiêu vẫn chỉ là một đứa con gái bình thường. Bình thường không hơn không kém trong lòng Luhan. Ừ thì nó đau nhưng chỉ cần Luhan vui, cảm thấy thoải mái thì cô sẽ không tiến gần cậu nữa. Ừ thì cô không tiến gần cậu nhưng đâu có ai cấm cô đứng từ xa quan sát cậu đâu. Nhìn cậu từ một khoảng cách xa như vậy, phải chăng chỉ mình cô cảm thấy khó chịu và... đau.

**********

Luhan – chàng trai nổi tiếng thay bồ như thay áo – đang cảm thấy như thiếu một cái gì đó quen thuộc lắm nhưng chẳng thế nhớ nổi đó là thứ gì.

Trên nền gạch hoa của dãy hành lang, hai cái bóng dài và đậm in rõ, bước đi chậm rãi như thể chẳng có gì đáng quan tâm.

"Hình như tớ sống đầy đủ quá nên giờ cứ cảm thấy thiếu một cái gì đó." – Luhan mở lời bằng một câu nói vu vơ nhưng dường như rất đúng với tâm trạng của cậu hiện giờ.

"Thiếu? Cậu đang tìm kiếm thứ đó hả?" – Baekhyun  hỏi như cái cách mà Luhan  gợi chuyện nhưng dường như đã lờ mờ đoán ra điều gì đó đang diễn biến trong tâm trạng của tên bạn đang song song bên cạnh.

"Có lẽ... Và hình như tớ biết đó là gì rồi!" – Luhan nhếch mép.

Baekhyun  không đáp nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ như một câu hỏi bằng thị giác vậy.

"Mấy ngày nay bận bịu với việc của hội, tớ đã vô tình quên mất những cuộc chơi của mình. Có lẽ... ừm... đêm nay tớ sẽ đến bar xả stress, cậu đi cùng chứ?" – Luhan  hỏi và dường như là tự trả lời – "Khỏi nói cũng biết, tớ đi đây, chắc là có nhiều trò vui đang đợi tớ."

Nói rồi, Luhan chạy vụt đi. Còn lại một mình trên hành lang trống vắng, Baekhyun lắc đầu và tự nhủ: Cậu sai rồi! Thứ mà cậu cảm thấy thiếu vắng đã bị cậu vô tình vất bỏ đi mà không biết...

**********

Ngày hôm sau, vẫn là một câu nói vu vơ khởi đầu nhưng lần này, người bắt chuyện lại là Baekhyun:

"Tớ tin chắc là sau một cuộc ăn chơi đêm qua, cậu vẫn chưa tìm ra được thứ mà cậu đang thiếu phải không?"

Luhan ngẩn người, hôm qua chỉ một câu nói chơi như vậy cũng khiến thằng bạn thân bận tâm. Cuộc ăn chơi đêm qua ư? Sao chẳng có chút dấu ấn gì khi nhắc đến cụm từ này nhỉ?

"Có lẽ là vậy."

Thật ra mà nói, đêm qua đối với cậu như nước chảy nhẹ qua kẽ tay vậy. Đã không nhắc thì thôi, Baekhyun nhắc lại làm lòng cậu trỗi dậy cái cảm giác thiếu thiếu đó.

"Mong rằng cậu sẽ tìm ra nó và đừng để nó biến mất khỏi cuộc đời cậu. Nếu không, cái cảm giác đó không còn là "thiếu thiếu" nữa mà là "ân hận và tiếc nuối"."

Người mở đầu cũng là người kết thúc cuộc trò chuyện. Baekhyun lặng lẽ bước đi để lại sau lưng một ánh nhìn đang dõi theo cậu, một ánh nhìn khó hiểu...

Ân hận và tiếc nuối ư? Cậu ấy biết mình thiếu gì sao?Junho thầm nghĩ rồi lắc đầu nguầy nguậy vì cậu tin dù đó là gì thì một tên con trai như cậu sẽ lấy lại cho bằng được mặc dù đã mất đi...

Bất chợt, cậu cảm thấy lành lạnh sau gáy. Bằng sự tinh tế và tất cả những trải nghiệm của mười bảy năm có mặt trên cõi đời này, cậu biết rằng mình đang bị theo dõi. Là ai chứ? Trên đời này, bạn cậu thì chỉ có một (Baekhyun) mà kẻ thù thì không thể đếm được trên đầu ngón tay.

Luhan  dáo dác tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn khoác ngoài cái vẻ lạnh lùng. Cậu không sợ, đó là sự thật bởi chẳng ai dại gì lại ra tay vào cái chốn mà chắc rằng sau khi động thủ sẽ không thể thoát nổi.

Nhưng.... có một điều Luhan không biết, người đang theo sõi cậu lại sợ hãi vô cùng....

Luhan đưa mắt về một góc khuất bên dãy phòng đối diện. Mắt cậu chợt bắt lấy một ánh mắt khác. Là Yuri, cô bạn đang nhìn cậu với một tâm trạng không được bình thường.

Cái "chạm nhẹ" của đôi mắt cũng kéo yuri về với thực tại. Cô quay mặt lại một cách bối rối.

Không biết bao lâu rồi Luhan không nhìn thấy Yuri. Những tưởng rằng cô nhóc kia sẽ không buông tha cho cậu cho đến khi cậu nhớ lại nhưng những cái "tưởng như có...." lại thật khó để thành sự thật....

Các bạn,
1laf vote và để lại comment😚😚😚
2 là 2 tuần ra 1 chap 😛😛😛😛
Các ban chọn cái nào nào 😝😝😝😝😝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro