một ngày nào đó những ước mơ không chờ mà đến, đến một cách dễ dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 74

Hôm nay đến phiên Yuri và Fany trực nhật. Nhưng Fany đã biến mất sau khi để lại đơn xin phép nghỉ học 1 tuần. Yuri chỉ biết Fany là người đang sống ở nhà Chanyeol chứ vẫn chưa mảy may biết gì về việc cô đã cưới với Chanyeol và lúc này đây đang đi hưởng tuần trăng mật.

Có lo vì nghỉ những 1 tuần liền nhưng vì Fany bảo không sao nên cô bạn vẫn cứ đinh ninh như vậy.

"Trực nhật một mình sao?" – Giọng nói nữ ở cửa lớp vang lên làm Yuri rợn tóc gáy. Cô quay mặt lại nhìn - "Bạn là.... Taylor ?" – Yuri nhíu mày.

"Trí nhớ không tồi." – Cô gái búng tay cái tách rồi thẳng hướng Yuri mà tiến.

"Có chuyện gì sao?" – Yuri hơi sợ. Những lời cô gái kia nói vào ngày hôm đó chưa lúc nào phai trong tâm trí cô.

"Có chứ. Bạn tưởng tôi rảnh hơi đến độ không có chuyện gì mà lại đến tìm một đứa con gái như bạn sao?" – Taylor  nghiến răng, hai mắt long lên.

"Một đứa con gái như tôi sao? Bạn có ý gì?" – Yuri lấy làm khó chịu.

"Một đứa con gái lúc nào cũng bám riết lấy Junho, chẳng rời cậu nửa bước. Bạn đã quên bạn là ai và Luhan  là ai rồi ư?" – Taylor  nhếch môi mỉa mai.

"Không quên nhưng cũng không đến nỗi nhớ lắm về điều đó. Bởi cả tôi và Junho đều là học sinh Sm, đều là người như nhau cả." – Yuri cũng cười nhại lại làm Taylor  điên tiết.

"Bạn đã quên đoạn ghi âm ấy ư? Trong lòng Luhan , bạn chẳng là gì cả." – Taylor  cười đắc ý.

"Bạn không nói thì suýt nữa tôi đã quên. Có thể trong lòng cậu ấy tôi chẳng là gì cả nhưng làm sao bạn biết được trong lòng tôi, cậu ấy là gì cơ chứ?" – Yuri cố trấn tĩnh, cô không thể để Taylor  thấy cô đau lắm khi nói ra những lời ấy.

"Bạn..."

"Bạn thích cậu ấy? Tại sao không đi nói với cậu ấy mà phải nói với tôi? Bạn sợ tôi cướp cậu ấy của bạn sao?" – Yuri tiếp tục nói.

Bốp! Năm ngón tay in trên má của Yuri.

"Mày nghĩ mày đủ tư cách lên mặt dạy đời tao sao!?" –Taylor  dường như hiện nguyên hình một con quỷ vậy.

".........."

"Mày sẽ không bao giờ có được Luhan . Không bao giờ! Cậu ấy là của tao! Mày nhớ đấy, là của tao, của Taylor  này, mãi mãi!" – Taylor  nghiến răng ken két.

"Tôi là của cô từ khi nào?" – Một giọng nói thứ ba xen vào cắt ngang dòng suy nghĩ của hai cô gái.

"Luhan ?" – Yuri và Taylor  đồng thanh.

Tên con trai đứng tựa vào cửa lớp từ từ tiến lại về phía hai cô gái. Khoảng không gian lặng im dường như Tay có thể cảm nhận được tiếng trái tim đập thình thịch trong ngực.

"Nói đi, tôi là của cô từ khi nào?" – Luhan  xiết mạnh cổ tay Taylor  đưa lên cao, chĩa ánh nhìn vào cô gái đang run cầm cập.

"Mình... mình.... chỉ là mình thích cậu." – Taylor  lắp bắp, cô cúi mặt và quay ánh nhìn đi chỗ khác.

"Thật nực cười." – Luhan  nhếch mép. – "Không lẽ chỉ vì vậy mà cô khẳng định tôi là một vật chỉ cần cô thích là có được sao? Cô xem tôi là gì? Và tại sao lại đánh Yuri?"

"Tại sao lúc nào cũng bảo vệ cô ta? Cô ta có là gì của cậu đâu? Chính cậu đã nói vậy với Baekhyun còn gì? Cô ta chỉ là một cô gái qua đường đến rồi đi trong tim cậu thôi mà! Tại sao chứ?" – Những giọt nước mắt của Taylor  bắt đầu rơi. Lúc này có lẽ cô đã đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt của người con trai cô thích. Cô muốn biết tại sao dù cô có làm gì thì trong mắt cậu vẫn không hề có cô.

Luhan  giật mình. Không lẽ cô gái kia đã nghe trộm được cuộc đối thoại đó. Và không lẽ chính Yuri cũng biết? Không hiểu sao lúc này đây, cậu lo sợ vô cùng. Nếu Yuri biết được cuộc đối thoại kia rồi thì tại sao vẫn ở bên cậu, tại sao không mắng hay thậm chí là cắt đứt mọi liên lạc với cậu?

Luhan  nhìn Yuri với ánh mắt đau khổ. Đáp lại cậu, Yuri cũng vậy, dù không khóc nhưng cậu biết cô đang đau.

"Vì... cô ấy là người tôi yêu." – Luhan  buông tay Taylor  và tiến lại chỗ Yuri, kéo cô đi khỏi đó trước sự hụt hẫng của Taylor .

Trên hành lang vắng người, Luhan  vẫn nắm tay Yuri kéo đi. Yuri mỉm cười thích thú.

"Mình... là người mà cậu yêu à?"

"Cô ngốc đến mức không biết được đó là câu nói đùa à?" – Luhan  đỏ mặt nhưng vì đang quay lưng với Yuri nên cô không thể thấy được bộ dạng đau khổ của cậu lúc này.

Dù cậu có nói gì đi nữa thì không thể phủ nhận rằng Yuri đang rất hạnh phúc. Lâu lắm rồi cô không được nghe câu nói này từ Luhan mặc dù đó chỉ là một lời (theo cậu) là dối gian.

Yuri cùng Luhan  leo lên xe. Luhan luôn là thế, đôi lúc cô chẳng thể hiểu nổi những suy nghĩ gì đang xuất hiện trong đầu cậu.

"Tại sao cậu lên lớp tìm mình vậy?" – Yuri mở lời.

"HẢ?" – Lúc này Luhqn mới nhớ ra. Cậu lên lớp tìm Yuri làm gì nhỉ? Chỉ là ngồi trong xe thấy vắng, tự dưng chiều nào cũng chở cô đi loanh quoanh, hôm nay đùng một cái cô biến mất nên thấy lo, chạy lên lớp tìm. Cậu sẽ giải thích với cô như vậy sao? Ngượng chết mất!

"Vì sao?" – Yuri chăm chú nhìn cậu.

"Vì... đi ngang qua thấy thế thôi, ai bảo tôi tìm cô?" – Luhan lảng tránh.

"Thế à?" – Yuri xụ mặt rồi ngồi yên để mặc cho không khí yên lặng bủa vây quanh.

"Yuri này." – Luhqn hạ giọng.

Cô quay sang nhìn cậu.

"Cô đã biết những gì?" – Luhqn làm vẻ nghiêm trọng.

Yuri hiểu cậu muốn nói gì. Cô cười rạng rỡ hoặc chí ít là cố cười như vậy.

"Biết hết rồi! Hì! Mình biết trong lòng cậu, mình là ai."

"Vậy tại sao cô vẫn ở bên tôi, vẫn giúp tôi? Tại sao không đi thật xa, đến một nơi không có tôi như cô vẫn nói?" – Luhan không nén nổi sự tò mò.

"Lắm lúc cũng nghĩ vậy lắm chứ, cũng muốn đi lắm chứ." – Yuri cười nhạt.

"Tại sao không làm vậy?"

"Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi nhỉ? Có cần phải nhắc lại không Luhan, mình yêu cậu!" – Yuri nói rồi đánh trống lảng – "Oh! Mát quá, hôm nay trời nổi gió rồi, chắc sẽ có mưa đấy!"

Nhưng Luhan không còn để ý cô nói gì nữa rồi. Cậu chỉ cần biết cô yêu cậu, thế là đủ còn mưa hay không có quan trọng đến vậy?
Luhan
Luhan nhìn Yuri mỉm cười hài lòng.

**********

"Chanyeol , bóng bay!" – Fany kéo áo Chanyeol, nhõng nhẽo như một đứa trẻ.

"Làm ơn đi, tôi không phải là appa của cô!" – Chanyeol hét lên ôm đầu nhưng vẫn mua cho Fany.

"Hì, làm ơn đi, tôi muốn là con anh!" – Cô cười rồi chộp lấy chùm bóng bay trong tay cậu và bỏ chạy.

"CÔ ĐỨNG LẠI CHO TÔI!" – Chanyeol đuổi theo.

Hai đứa nó chạy vòng vòng trên vỉa hè. Chùm bóng bay trong tay Fany thổi ngược lại chiều gió. Cả những tiếng cười trong trẻo vang lên như khúc nhạc đệm cho khúc ca chào mùa.

Chợt, cô khựng lại một cách bất ngờ.

"Cô đừng hòng chạy thoát." – Chanyeol chạy đến cạnh cô, thở hổn hển rồi ra giọng đe dọa.

"Suỵt!" – Cô đưa ngón tay chạm môi cậu.

Chnayeol tòn mắt nhìn cô nhưng cô không để ý đến cậu nữa, cô tiến bước từ từ đến bên một cái bóng nhỏ nhắn đang gục đầu ủ rủ cạnh thành hồ.

"Này nhóc!" – Cô đặt tay lên vai cậu bé.

Cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn cô, tập vé số trong tay nhóc rung rung theo gió.

"Chị bày cho nhóc cách bán hết vé số này nhé?" – Cô mỉm cười thân thiện.

Mặt cậu nhóc bán vé số chuyển hẳn sang sắc thái khác, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt ngây thơ nhưng đầy sự khắc khổ của cuộc đời.

"Ghé tai lại đây!" – Cô ghé sát vào tai cậu bé thì thầm điều gì đó.

Một lát sau, nhóc nọ đứng dậy tiến về phía Chanyeol, chìa tập vé số ra trước mặt cậu:

"Hyung mua giúp em đi ạ."

"Anh.... không chơi mấy thứ này." – Chnayeol nhìn cậu bé đầy tội lỗi.

"Anh không chơi hay là anh hết tiền rồi?" – Fany dở giọng mỉa mai.

Chạm tự ái, Chanyeol rút tiền ra với vẻ mặt hậm hực.

"Này nhóc, cầm lấy, không cần trả lại đâu."

"Không cần anh nói nó cũng không có tiền trả lại cho anh đâu. Ngủ ngon nhé nhóc." – Fany vảy tay chào tạm biệt rồi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc cậu nhóc nọ chạy thật xa.

"Sao cô biết nó là nhóc bán vé số dạo, nhớ trên tay nó không phải là vé số hoặc nó chỉ mua giúp người ta thôi thì sao?" – Chanyeol thắc mắc nhìn Fany.

"Vì... giữa những người cùng cảnh ngộ luôn có một thứ đồng cảm." – Cô nhìn lên khoảng không vô định trên bầu trời.

"Này, không phải cô định bảo tôi mua hết những thứ này đấy chứ?" – Nichkun nhăn nhó nhìn cô sau khi cô mang đến trước mặt cậu "vô vàn" (biện pháp nói quá) những đứa trẻ với những thứ cần bán trên tay.

"Tự anh nói chứ tôi có nói gì đâu nà!" – Cô mỉm cười lém lỉnh.

"Sao có thể...." – Chanyeol trố mắt nhìn cô.

"Sao lại không thể? Bộ công tử nhà giàu cũng có lúc hết tiền à?" – Dù biết là đang bị cô trêu nhưng Nichkhun vẫn thấy tức để rồi giờ đây, chính cậu lại trở thành nạn nhân. Một tay cầm bong bóng, xách theo lãng hoa quả. Tay kia thì ôm tập báo và vé số. Còn chân thì co lên trên ghế, nhường giày cho cậu nhóc bên cạnh cà cà đánh đánh. Tình cảnh này khiến cậu không biết nên khóc hay nên cười.

"Tôi thật là sai lầm khi chọn đi chơi với cô. Kiểu này không phải là đi chơi mà đi đày thì đúng hơn. Híc!" – Chanyeol thở ngắn than dài.

"Tôi có ép đâu! Là tự anh muốn đấy chứ." – Cô lại cười toe toét.

"Xử lý đống đồ này sao đây?" – Cậu lắc đầu ngao ngán.

"Chuyện nhỏ như con thỏ." – Cô nói rồi đứng bật dậy cầm lấy chùm bóng trên tay Chanyeol thả lên bầu trời.

"Anh ước gì đi!" – Cô nheo nheo mắt.

"Ước gì là sao?" – Cậu nhìn cô khó hiểu.

"Là ước điều gì đó anh mong muốn, có thể chùm bong bóng kia sẽ gửi ước mơ của anh lên Thượng đế. Biết đâu ngài có thể giúp được thì sao?" – Cô giải thích rồi chắp tay lẩm bẩm điều gì đó.

Không hiểu vì sao cậu lại tin vào những lời nói nhảm nhí của cô. Cậu cũng nhắm mắt lại và bắt đầu đeo đuổi những ước muốn của riêng mình.

Ước muốn chỉ có Thượng đế thấu hiểu và như cô nói biết đâu một ngày nào đó những ước mơ không chờ mà đến, đến một cách dễ dàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro