Tôi cần biết rõ người khiến ba mẹ fany chết là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 73

"Có cần phải thế không ạ?" – Chanyeol nhăn nhó nhìn hai chiếc vé máy bay trên tay ông nội.

"Cái thằng này, có cặp vợ chồng nào là không đi hưởng tuần trăng mật đâu?" – Ông dúi hai chiếc vé máy bay vào tay cậu nên bất đắc dĩ cậu phải đón lấy và kéo Fany ra sân bay ngay lập tức.

Trên xe, cô cứ nhìn hai chiếc vé đó mãi không thôi.

"Không đi có được không?" – Cô hỏi.

"Muốn chết thì cứ không đi." – Chanyeol đe dọa rồi nhìn cô thắc mắc – "Không lẽ cô sợ đi với tôi đến vậy ư?"

"Không không, tôi không có ý đó!" – Cô xua tay.

"Vậy thì ngồi yên đi."

Tại sân bay, Fany bước đi một cách khó nhọc. Bao lâu rồi không quay lại cái nơi gọi là "sân bay" này?

Cô nhìn quanh rồi thở dài. Chanyeol đi làm một vài thủ tục nhỏ, để lại cô một mình trên hàng ghế xanh dài. Hai tay cô cứ bám vào nhau, mồ hôi đã bắt đầu vã ra trên trán.

Bỗng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, với ánh mắt cương quyết, cô nhìn về phía Chanyeol.

Cậu quay lại và chẳng thấy cô đâu cả. Cô đã biến mất. Đầu óc cậu trống rỗng, rốt cuộc cô đã đi đâu? Xoay mắt đi mọi hướng để tìm kiếm nhưng dường như vô ích. Cậu ngồi xuống ghế và lôi điện thoại ra cùng lúc một âm báo tin nhắn vang lên:

"Xin lỗi anh nhưng anh đi chơi một mình được không? Tôi... tôi không thể bước lên máy bay được. Tha lỗi cho tôi nha? Tôi sẽ đi đâu đó và đến cuối tuần hẹn gặp anh ở trước sân bay, cả hai chúng ta sẽ cùng đi về nhà!"

Một tin nhắn quá hoàn hảo, chẳng hề biết cô ở đâu. Những lời nói của cô đêm hôm đó hiện về rõ mồn một trong tâm thức cậu:

"Họ đi rồi... họ bỏ rơi tôi... họ không cần tôi... họ đi trong đêm, lúc đó tối lắm. Họ đi trên cao... lúc đó cao lắm, choáng lắm!!!"

Lý do mà cô không thể đi máy bay. Cậu lắc đầu rồi đưa tay xé đôi cặp vé máy bay và đi ra xe. Chiếc xe chuyển bánh và cậu tự tin rằng cô vẫn chưa đi được xa.

Kít. Chiếc xe dừng lại bên cạnh Fany. Cánh cửa kính hạ xuống, để lộ khuôn mặt quen thuộc của ai đó. Cô há hốc mồm.

"Sao anh chưa đi?"

"Đi đâu?" – Chanyeol nhíu mày.

"Đi... hưởng tuần trăng mật." – Cô đứng ngơ người.

"Cô xem bộ không hiểu cụm từ "hưởng tuần trăng mật" nhỉ? Cô dâu bỏ trốn rồi thì mình chú rể đi là ra sao?" – Chanyeol giải thích rồi mở cửa đẩy cô vào trong xe.

"Sao anh biết tôi ở đây? Nhỡ tôi đi taxi rời nơi này rồi thì sao?" – Cô thắc mắc.

"Cô đi taxi rồi về nhà họ làm osin trả nợ à? Cô chạy vội đến nỗi bỏ quên cả túi xách này." – Chnayeol nhếch mép rồi đưa cái xách chéo màu trắng cho cô.

Lúc này cô mới vỡ lẽ, hèn gì lúc nãy cứ thấy thiếu thiếu cái gì đấy.

"Tôi biết vì sao cô không muốn đi máy bay nhưng tại sao không nói cho tôi biết?" – Chanyeol không nhìn cô nhưng vẫn nói.

"Tôi xin lỗi." – Cô cúi đầu.

Cậu không nói gì và bất ngờ rẽ vào con đường lạ, không phải con đường về nhà.

"Đi đâu đây?" – Cô lấy làm lạ.

"Đi hưởng tuần trăng mật." – Chnayeol khẽ cười làm ra vẻ bí hiểm.

Xe dừng lại trước một cánh đồng lau phủ trắng xóa như màu tuyết. Cô bước xuống xe, chưa kịp định thần trước cảnh đẹp này thì Chanyeol đã kéo nó len lỏi sâu hơn vào giữa đám lau.

Những cây lau cao hơn đầu cô và cậu, cà nhẹ vào mặt cô và để lại trên tóc cậu những chấm điểm trắng xóa.

Cô vẫn bước theo Chanyeol một cách vô thức. Bất ngờ Chanyeol quay lại phía cô, cười nham hiểm:

"Nhắm mắt lại." – Cậu ra lệnh.

Cô nhắm mắt trong vô thức rồi lại tiếp tục được kéo đi. Chân cô gượng gạo vì sợ vấp ngã.

"Bây giờ thì mở mắt ra đi!" – Lại là cái giọng ra lệnh đó.

Cô lại như một con mèo nhỏ nghe lời, hai mi mắt nhấc lên và đồng thời với việc đưa tay lên ôm trọn lấy mặt đầy thích thú.

"Đẹp quá!" – Cô gần như hét lên rồi chạy nhanh vào giữa không gian đó. Không gian đầy màu trắng.

"Đây là trung tâm của cánh đồng lau lại là nơi đón gió nên thoáng đãng và đẹp tuyệt với những cánh lau." – Chanyeol tiến đến cạnh cô.

Cô mải mê ngắm nhìn quang cảnh quanh mình, quang cảnh này đã lâu lắm rồi cô ước ao được chìm đắm ở đó.

Những luồng gió mát rượi cứ thổi qua, mang theo vô vàn cánh lau trắng bay nhẹ nhàng trong không gian như những bông tuyết.

Cô dang rộng đôi tay như muốn ôm trọn cả không gian này nhưng cô nhỏ bé quá, nhỏ bé như một cái chấm nhạt trong xứ trắng thanh cao.

Cô yêu màu trắng! Cô ghét màu đen!

"Làm sao anh tìm được nơi này?" – Cô ngồi xuống cạnh Chanyeol.

"Một lần tình cờ." – Chanyeol nháy mắt.

Cô chẳng hỏi thêm điều gì nữa. Được sống giữa không gian bát ngát bất tận của đồi lau bên cạnh người cô yêu liệu có phải ông trời đã quá ưu đãi với cô? Nếu vậy thì hãy sống đi, hãy sống vì cô và vì tình yêu chớm nở của cô, tình yêu của một con nhóc 17 tuổi. Cái tuổi 17, không tròn nhưng đẹp làm sao!

"Cảm ơn anh! Xem ra tôi không hề nhầm khi quyết định lấy anh." – Cô nheo mắt.

Chanyeol ngượng ngùng vì câu nói của cô. Cậu cúi mặt không đáp mà dù có đáp thì cũng không biết sẽ nói gì.

I'll come running, to see you again

Winter, Spring, Summer or Fall,

All you've got to do is call,

And I'll be there, yes I will,

"Alo!" – Chanyeol bước ra xa để nghe điện thoại.

"Vụ hyung nhờ em đang điều tra. Nhưng nó có liên quan đến một số tập đoàn lớn và một vài người máu mặt trong giới thượng lưu. Liệu...."

"Điều tra rõ cho tôi. Cậu chưa biết tôi là ai à? Những người ấy có là gì đi chăng nữa đối với tôi cũng không hề hấn gì, họ sẽ không dám đụng vào người thừa kế của tập đoàn nhà tôi đâu." – Chanyeol mỉm cười hài lòng.

"Vâng, em sẽ cố nhưng có lẽ sẽ hơi lâu đấy ạ!" - Giọng con trai thăm dò ý kiến.

"Tùy cậu nhưng tôi muốn biết cụ thể tất cả. Làm được không?"

"Được ạ!"

Chanyeol tắt máy ngay sau câu nói đó rồi lại tiến về phía Fany, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Cô thích nơi này đến vậy sao?" – Cậu nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của cô.

"Ừm. Thích." – Cô cười tươi. Ở nơi này, tôi còn ở bên cạnh một người.

"Vậy mà tôi cứ tưởng chỉ mình tôi thích nó bởi sự yên bình cơ đấy. Chẳng còn những mối oán thù cần giải quyết, chẳng còn những lo sợ luôn đe dọa con người." – Chanyeol ngả lưng ra bãi cỏ.

"Cuộc sống chỉ là một kiếp luân hồi. Không gây sự với ai thì đâu có mũi nhọn của sự trả thù nào hướng về phía mình đâu!" – Cô nhún vai.

"Suy nghĩ của cô đơn giản thật." - Chanyeol nhếch mép.

"Cứ hồn nhiên rồi sẽ bình yên." – Cô lại cười và đưa tay đón những cánh lau đang bay về phía mình.

"Rồi một ngày cô sẽ hiểu, một ngày cô sẽ phải đưa mình vào thế giới "không phải là kiếp luân hồi", không phải "hồn nhiên – bình yên" như cô nghĩ. Ngày đó... không xa đâu!" – Chanyeol khép đôi mi mắt và chìm vào những suy nghĩ của riêng cậu.

=================================

"Kai oppa! Em... em có cái này nhưng..." – Yoona ấp úng trước mặt Kai .

Cậu nhìn cô bé khó hiểu. Đây là lần đầu tiên cậu thấy vẻ mặt của Yoona như vậy nhưng công nhận dễ thương thật!

"Oppa... phải ăn hết nhé." – Yoona đưa ra trước mặt Junsu một chiếc hộp màu xanh dương.

Cậu lại nhìn Yoona khó hiểu. Lúc đầu định sẽ lạnh lùng cho tới cùng nhưng nhìn vẻ cún con của cô bé, mặt xụ xuống đầy thất vọng, cậu lấy làm thương cảm, đưa tay đón lấy hộp thức ăn.

"Oppa ăn đi." – Yoona cười tít.

"Bây giờ?" – Kai mở to mắt.

"Vâng, em biết anh chưa ăn gì mà." – Cô bé tỏ vẻ biết tuốt.

Bất đắc dĩ, Kai phải mở hộp đồ ra để ăn cho thỏa lòng mong ước của cô gái nhỏ.

Nhưng cái nắp hộp vừa mở ra, hai mắt Kai đã chuyển hướng từ hộp cơm sang Yoona. Cô bé lại cúi mặt ra vẻ ngượng ngùng. Trong hộp chỉ có độc nhất một khối cơm hình trái tim và những hạt đậu tròn ve xếp vòng trên khối cơm.

"Em xin lỗi.... em chỉ biết nấu mỗi món đó thôi à." – Yoona suýt khóc khi nhìn vẻ mặt của Kai.

"Không. Không sao, ăn được mà!" – Kai an ủi.

"Thật hả?" – Yoona quay ngoắt 180 độ. – "Vậy anh ăn đi."

Giờ Kai mới thấm thía câu nói "cái mồm làm hại cái thân". Cậu khó nhọc nuốt cơm vào bụng. Híc!

"Em biết là nó mãi mãi không thể ngon bằng cơm của Yoon Hyun unnie. – Cô bé nói rồi quay lưng bỏ đi. Hình như khi nhắc đến chị, Yoona đã khóc.

Trong phút giây nào đó, Junsu đã muốn đuổi theo và lau nước mắt cho cô bé nhưng lại thôi. Cái suy nghĩ Yoona là em gái của Yoon Hyun làm cậu không thể nào đứng lên đuổi theo được.

====================================

Từ hôm valentine đến giờ, Yuri lại trở về làm "bảo mẫu" của Luhan. Hai cái con người như hình với bóng làm ngứa mắt không biết bao nhiêu fan.

"Này này, đi chậm thôi, đợi mình nào!" – Yuri chạy đuổi theo Junho trên sân trường.

"Sao cứ bám riết lấy tôi vậy?" – Luhan khó chịu.

"Thầy thuốc không được rời bệnh nhân nửa bước. Lương y như từ mẫu mà." – Yuri thuyết giảng đạo.

"Tôi không phải là bệnh nhân và bạn cũng không phải là thầy thuốc." – Luhan bực tức.

"Thôi được. Cậu không phải là bệnh nhân, mình không phải là thầy thuốc nhưng vì cậu là bạn của mình và hơn nữa, mình đã từng yêu cậu, rất yêu." – Yuri những tưởng sau câu nói đó, cô sẽ khóc nhưng may thay, nước mắt cũng lắm lúc rất biết nghe lời.

"............."

"Giờ đứng lại đi, mình không đi nổi nữa rồi!" – Yuri chống tay vào đầu gối, thở hổn hển.

Một bóng người xuất hiện trước mặt cô, đồng phục nam sinh, cô đang cúi mặt nên không nhìn được mặt con người đó nhưng cảm giác quen thuộc thì có thừa.

"Mệt hả?" – Giọng nói đó cất lên.

"Ừm. Cảm ơn đã đứng lại." – Yuri ngước mặt nhìn Luhan , cậu đứng đó, gần thôi nhưng không biết có bao giờ cậu sẽ bước về phía cô một lần nữa không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro