Chap 7.5.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo mắt đã đến ngày cưới, sáng sớm Jin đã bị đánh thức. giúp Jungkook mặc quần áo, trang điểm, thu xếp đồ đạc, tiếp đón khách khứa... Cuối cùng, đầu óc anh choáng váng, cả người cạn sức, suýt nữa thì nghoẻo tại chỗ. 

Tất cả đều diễn ra rất hoàn hảo, tiệc cưới đã bắt đầu. Trên sân khấu tràn ngập hoa tươi,  chú rể đang đứng trò chuyện với người dẫn chương trình. 

"Vừa rồi là lời thề của chú rể, một tình cảm sâu nặng thật cảm động”. Người dẫn chương trình ôm ngực, giọng nói nghẹn ngào. Sau đó đưa micro Jungkook : "Vậy tiếp theo, chúng ta hãy nghe những lời chú rể Jungkook muốn nói trong ngày hôm nay”. 

Jungkook hoàn mỹ ưu nhã nhận lấy micro, không biết lấy từ đâu ra một tập giấy A4 dày cộp, đôi môi mọng khẽ mở ra: "Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn những người dưới đây: Một, cửa hàng bán hoa Lệ Thế vì họ đã chuyển hoa hồng từ Hà Lan sang đây cho tôi bằng đường hàng không mà đến nơi vẫn rất tươi. Hai, bộ phận ẩm thực của khách sạn Vạn Hào vì họ đã đưa thịt bò Kobe Nhật Bản tươi sống đến đúng giờ. Ba...”. 

Phù rể Seokjin đứng ngay sát sân khấu bất đắc dĩ cười cười. Nhưng đối với người lên kế hoạch cho đám cưới của mình từ lúc năm tuổi như Jungkook mà nói, việc này cũng không tính là quá đáng. 

Seokjin bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên anh gặp nhau Jungkook đã hỏi anh rằng đám cưới thích hoa bách hợp hay là hoa hồng tươi. Lúc đó đúng là làm anh sợ hết hồn. Không ngờ nhiều năm như thế đã trôi qua. Đúng là thời gian qua nhanh, năm tháng như thoi đưa, thời gian thấm thoát, thời gian qua mau, năm tháng trôi như nước chảy, năm tháng không chờ đợi ai,... 

Đang lúc khiêu chiến với giới hạn thành ngữ của mình, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người con trai: "Seokjin, rốt cục cậu đã quay về”. 

Jin như bị sét đánh, nhất thời ngây ra tại chỗ. 

Jungkook lại lật thêm một tờ, "Một trăm năm mươi tư, cảm ơn con mèo hoang dưới lầu nhà tôi ba ngày trước đã ngừng động dục, giúp tôi đêm hôm qua có được một giấc ngủ ngon, nhờ đó mà hôm nay da tôi mới mịn màng như vậy...”. 

Cụ già ngoài 60 tuổi phía dưới sân khấu đã bắt đầu buồn ngủ. 

"Cậu cho rằng có thể trốn cả đời ư?”. Giọng nói u ám đó ở ngay bên tai anh. 

Jin nuốt nước bọt, khuôn mặt cứng ngắc. 

Jungkook uống một ngụm nước, tiếp tục lẩm bẩm: "Một trăm năm mươi sáu...”. 

Chú rể và phù rể trao đổi ánh mắt, chậm rãi bước đến bên cạnh Jungkook, bắt đầu ra tay. 

"Cậu nói xem, tôi phải trừng phạt cậu thế nào đây?”. Giọng nói lạnh như băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro