Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này gặp lại, tớ rất muốn nuốt hết mấy lời vô nghĩa của cậu vào bụng. Bây giờ hôn lễ của tớ là quan trọng nhất, nhanh lên xe đi!”. Jungkook nhét anh vào trong xe, đạp chân ga, xe lao về phía trước nhanh như tên bắn. 

Dọc theo đường đi, xe vượt qua mười xe khác, vượt đèn đỏ chín lần, bỏ mặc tám chú cảnh sát, rốt cục bọn họ dừng lại trước một cửa hàng áo cưới. 

Chân Jin còn đang như nhũn ra đã bị Jungkook lôi vào. Sau đó, một đám người lập tức vây quanh, bắt đầu thử cho anh mặc từng bộ từng bộ lễ phục phù rể. Jungkook đứng một bên dùng ánh mắt nghiêm khắc xét duyệt. 

"Cái này không được, nhìn quá tầm thường. Phù rể cũng là một phần thể hiện khiếu thẩm mĩ của tôi”. 

"Cái này cũng không được, quá tôn da cậu ấy, nhìn còn đẹp hơn cả tôi, vậy không được”. 

Trải qua vô số lần cởi cởi mặc mặc như thế, đến tận lúc Jin sắp gục xuống, Jungkook mới thoả mãn : "Cái này không tệ, thẩm mĩ không quá tầm thường, cũng sẽ không nổi bật hơn chú rể, chính là nó”. 

Phù, rốt cục cũng xong! Jin thở phào, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì Jungkook lại ngăn lại, lôi anh hết đến cửa hàng giày lại đến spa chăm sóc da, đi cửa hàng đồ lễ kiểm tra tình hình in thiệp mời... 

Từ hôm nay trở đi, ác mộng của Jin đã bắt đầu. Với một người điên cuồng chuẩn bị cho hôn lễ của mình từ khi năm tuổi như Jungkook mà nói, hôn lễ là thứ còn quan trọng hơn tính mạng. Bởi vậy, tất cả đều không thể sai sót, tất cả đều phải hoàn mỹ. 

Chính vì vậy mà cậu đích thân lo tất cả mọi thứ từ việc lớn như đặt tiệc cưới cho đến việc nhỏ như chọn mẫu bao lì xì, tất cả cậu đều tự quyết định. Mà nhiệm vụ của Jin chính là làm trợ lí cho cậu. Đây là một tháng bận rộn nhất trong cuộc đời Seokjin thời gian ngủ mỗi ngày của anh không được đến năm tiếng, lúc nào cũng phải hối hả ngược xuôi với Jungkook khắp thành phố, mệt đến suy nhược cả người. Mãi tới đêm trước hôn lễ, cái đầu bận đến rối tung rối mù của anh mới bỗng nảy ra một câu hỏi: "Ai là chú rể thế?”. 

"Cậu cũng biết người đó đấy”. Jungkook nháy mắt mấy cái. 

"Là ai cơ?”. Lòng hiếu kì của Seokjin nổi lên. 

"jimin”. Jungkook nói. 

Jin cười hỏi: "Các cậu sao lại đến với nhau thế? Nhưng đúng là hai người rất xứng đôi, Jimin là một người rất tốt”. 

"Chẳng phải nhờ phúc của cậu hay sao, sau khi cậu vỗ mông biến mất, Taehyung ngày nào cũng tới tìm tớ đòi địa chỉ. Tớ thà chết chứ không chịu khuất phục, thế nào cũng không chịu cho cậu ta, thế là cậu ta bắt đầu đuổi giết tớ. May mà hồi đó tớ thông minh, dùng nhan sắc dụ dỗ Jimin, lừa cậu ấy chống đỡ giúp tớ, tớ mới có thể bình an sống hết cấp ba”. Jungkook nhăn nhăn cái mũi cao thẳng, "Sau đó tớ nghĩ, nếu đã phải hy sinh nhan sắc để dụ dỗ rồi thì đâu thể để anh ấy được lợi, thế là tớ tóm cậu ấy về làm chồng”. 

"Jimin, cực khổ cho cậu rồi”. Jin hít hít mũi, "Đều tại tớ mà cậu bị Taehyung ức hiếp”. 

"Chính thế”. Jungkook tự đắc nhướn mày, "Bây giờ còn oán giận vì phải cực khổ làm phù rể cho tớ nữa không?”. 

"Không, tuyệt đối không, làm phù rể của cậu là vinh hạnh rất lớn của tớ”. Jin nịnh nọt nói, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, anh lo lắng hỏi: "À này... Taehyung, cũng tới tham gia hôn lễ ư?”. 

Tuy rằng chuyện đã qua lâu rồi nhưng nhớ tới cậu ta anh vẫn cứ sợ như trước. 

Jungkook an ủi: "Yên tâm, hình như cậu ta vì bị thương hay gì đó nên còn đang ở Úc. Thế nên phù rể đành phải nhờ người khác”. 

"Cảm tạ trời đất”. Seokjin lau mồ hôi. 

"Nhưng mà Jin này, chiêu năm đó của cậu đúng là rất ác”. Jungkook bội phục sát đất, "Quả thật là chó sủa không cắn người, cậu đã lưu lại thành công trong trí nhớ của Taehyung một vết nhục nhã không thể xóa nhòa. Biết không? Lúc đó ... ít nhất... có một nghìn người đã tận mắt nhìn thấy cái cậu ta mặc chính là quần đùi hình MARIO, có rất nhiều người đã dùng điện thoại di động để lưu lại chứng cứ mãi mãi. À ừ thì, tớ cũng làm một kiểu... Nhìn này, nét lắm đúng không, phải công nhận, mông thằng bé này cong thật... Mà này, mọi người bàn tán sau lưng cậu ta tròn một năm, ha ha ha, mặt cậu ta cũng muối cả một năm. Sau đó, cậu ta ra nước ngoài du học, aiz, cậu bé đáng thương, có khi không bao giờ... vượt qua nổi nỗi ám ảnh này mất...”. 

Nhìn bức ảnh quần lót rõ nét trong điện thoại di động, nghe Jungkook miêu tả tình trạng thảm hại của Taehyung, Jin không hề vui mừng mà anh bắt đầu run. 

Taehyung nhất định sẽ giết mình, nhất định. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro