36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì gọi là không khí ám muội, bong bóng màu hồng, đều đã biến mất ngay trong tích tắc.

Sợi lông mi kia, không rụng sớm không rụng muộn, tại sao cứ phải rụng đúng lúc này cơ chứ, lại còn để anh nhìn thấy.

Đan Ý xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nhìn người khác.

Vừa rồi, cô thực sự có ảo giác rằng, anh sẽ... hôn cô.

Đan Ý, đầu óc của mày thật đen tối!

Sau khi Đường Tinh Chu giúp cô gỡ sợi lông mi xuống liền buông tay.

Hai người cùng nhau trở về trường.

Đan Ý vốn dĩ đứng ở phía ngoài lề đường, nhưng Đường Tinh Chu đi được vài bước, đột nhiên vòng sang phía bên trái của cô.

Vị trí của hai người hoán đổi, cô đi trên vỉa hè, anh đi ngoài lề đường.

Cô nhìn bóng hai người trên mặt đất, trên đỉnh đầu che một chiếc ô, chỉ để lộ vòng eo và đôi chân dài của cả hai, bước đi cũng đồng nhất đến bất ngờ.

Lúc thì gấu áo của anh chạm vào gấu váy của cô, lúc thì giữa cả hai lại có một khoảng trống, dây dưa không ngừng.

Trước đây Đan Ý từng đọc một cuốn sách, trong đó nói có bốn loại khoảng cách giữa người với người, một trong số đó gọi là khoảng cách thân mật.

Nếu đó không phải là người mà bạn cho là đủ thân thiết, thì khi đến gần nhau, sẽ khiến đối phương cảm thấy không thoải mái.

Vì thế, cô lặng lẽ di chuyển cơ thể sang bên trái một chút. Lần này, vai cô chạm vào cánh tay anh.

Nhưng không biết Đường Tinh Chu có phát hiện ra hay không, bởi anh không có dấu hiệu tránh né.

Chỉ mặc cô, xâm chiếm khoảng cách thân mật của anh.

*

Chớp mắt đã đến tháng Sáu, sau đợt thi cuối kỳ sẽ là kỳ nghỉ hè.

Kỳ nghỉ hè có hai tháng, cho nên Đan Ý đã tìm vài công việc làm thêm.

Tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Thanh Đại tình cờ có một hoạt động triển lãm và giao lưu, cô đã đến làm phiên dịch viên trong vài ngày.

Sau khi hoạt động triển lãm và giao lưu kết thúc, cô tìm được công việc làm gia sư cho học sinh Tiểu học.

Đây là công việc vào ban ngày của cô, còn buổi tối cô đến làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.

Kỳ nghỉ hè cứ như thế trôi qua, Đan Ý kiếm được một khoản sinh hoạt phí không nhỏ, nếu có thể tiết kiệm thì nó đủ để cô chi tiêu cả một học kỳ.

Tháng 9, Thanh Đại khai giảng.

Đan Ý trở thành một học tỷ năm hai.

Các lớp học của năm hai cũng tương tự như năm nhất, Đan Ý vẫn vừa học vừa làm như trước kia.

Một ngày thứ Bảy nọ, Đan Ý đến quán bar làm việc như thường lệ.

12 giờ đêm, sau khi kết thúc công việc ca hát, cô bước xuống sân khấu đi vào phòng đựng đồ của nhân viên, cầm túi xách lên và chuẩn bị về nhà.

Đường từ quán bar về nhà phải đi qua một con hẻm nhỏ, ở đó có rất nhiều nhà hàng nướng.

Lúc Đan Ý đi đến lối rẽ, cô nghe thấy tiếng động lạ, ánh mắt tuỳ ý liếc qua.

Nơi góc tối, có vài tên đàn ông đang đánh một nam sinh nằm trên mặt đất.

Đối với loại chuyện này, Đan Ý luôn giữ thái độ làm ngơ, không xen vào việc của người khác. Nhưng riêng hôm nay, cô đã vô tình nhìn thấy khuôn mặt của nam sinh kia.

Cô dừng bước, đi về bên đó và hô "Này" một tiếng.

Ba tên đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, Đan Ý nhận ra một trong số họ, "Thì ra là anh Hổ."

Cô liếc nhìn Chu Mộ Tề đang nằm trên mặt đất, giọng điệu tò mò, "Các anh đang làm gì thế?"

"......"

Đánh người.

Rõ ràng như vậy mà không thấy sao?

Thông qua Trác Nhất, anh Hổ quen biết Đan Ý, hai người từng chạm mặt nhau vài lần, anh ta cũng xem như khách quen của quán bar.

Anh ta đá Chu Mộ Tề đang nằm trên mặt đất, "Ra ngoài gặp phải một tên say rượu, khăng khăng đụng chạm, còn nôn lên người ông đây."

Anh Hổ chỉ vào bộ quần áo bẩn trên người, "Em xem quần áo của tôi, còn có thể mặc không? Hắn không phải là cố tình gây sự với tôi hay sao?"

Mặc dù Đan Ý đứng cách họ một khoảng, nhưng cô mơ hồ có thể ngửi thấy mùi rượu, không biết là của bọn họ, hay của người nằm trên mặt đất.

Mặt mũi Chu Mộ Tề đỏ bừng, còn có vài vết bầm tím, khoé miệng chảy máu, vừa nhìn là biết bị người ta đánh.

Không biết anh ta đã uống bao nhiêu rượu để mà say xỉn đến mức này.

Anh Hổ thấy Đan Ý đứng im tại chỗ, nhìn người trên mặt đất, suy đoán: "Sao thế, em quen hắn?"

Đan Ý: "Bạn học của tôi."

Cô di chuyển tầm mắt, muốn rời đi nhưng chân không thể nào nhúc nhích, bất đắc dĩ nói: "Anh Hổ, anh nể tình tôi, buông tha cho anh ta đi."

"Nể tình em sao? Được thôi, nể tình bằng cách nào?" Anh Hổ nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra ý cười khó hiểu.

Bàn tay buông thõng bên hông của Đan Ý nắm chặt thành quyền, cô thực sự quá quen với ánh mắt này.

"Bằng cách đến đồn cảnh sát, thế nào?" Sau lưng chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

Đan Ý nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy chàng trai đang đứng ngược sáng ở đầu ngõ.

Trên tay Đường Tinh Chu cầm điện thoại, màn hình hiển thị thông tin vị trí của Chu Mộ Tề.

Anh lần theo con đường từ quán bar mới tìm được nơi này.

Khoảng thời gian này, Chu Mộ Tề bất hoà với ba, không sống ở nhà nữa.

Định vị trên điện thoại của anh ta là Đường Tinh Chu cài đặt, bởi vì gần đây anh ta thường xuyên ra ngoài uống rượu, mỗi lần uống say đến không tỉnh táo, anh luôn là người đến đón.

Đường Tinh Chu nghiêng đầu về phía Đan Ý, "Lại đây."

Đan Ý ngoan ngoãn bước đến cạnh anh, anh tiến lên hai bước, nửa người chắn trước mặt cô, đảm bảo cô ở trong phạm vi có thể bảo vệ của mình.

Anh liếc nhìn Chu Mộ Tề đang nằm trên mặt đất, lãnh đạm nói: "Một lúc nữa cảnh sát sẽ tới, đánh người trên phố, cố tình gây thương tích cho người khác, có thể tuỳ theo mức độ nghiêm trọng mà kết tội..."

"Ồ, tôi quên chưa nói, người bạn này của tôi thân thể yếu ớt và bệnh tật từ nhỏ, chân trái từng gãy, cho nên bình thường đi bộ không vững. Không biết vừa rồi hai người có đụng chạm đến vết thương cũ của cậu ta không, nếu cậu ta tái phát thương tật, nửa đời sau không thể đi lại được nữa, thì đó không còn là vấn đề bồi thường bao nhiêu tiền đâu."

Anh Hổ nhìn xuống, nơi anh ta vừa đá hình như là chân trái của Chu Mộ Tề, vì thế anh ta vội vàng thu chân lại.

Lợi dụng thời cơ, Đan Ý từ phía sau Đường Tinh Chu ngó đầu ra và nói, "Anh Hổ, quan hệ giữa anh và anh Nhất tốt như vậy, em sẽ không đem chuyện này nói ra. Đợi lát nữa cảnh sát đến, em sẽ chỉ nói nhìn thấy có người nằm trên mặt đất mà thôi, không biết gì khác."

Hai tên đàn ông bên cạnh anh Hổ uống ít rượu hơn, ý thức rất tỉnh táo, thì thầm vào tai anh ta: "Anh, dù sao người chúng ta đã đánh, cũng đã hả giận rồi, chi bằng bỏ đi thì hơn. Em thấy cô gái kia không giống như nói dối, cô ta sẽ không tố cáo với cảnh sát đâu, dù sao cô ta cũng là người của anh Nhất."

"Bây giờ chúng ta chuồn nhanh, lát nữa cảnh sát đến sẽ càng phiền phức."

Đám người bọn họ, đều là kẻ dám làm nhưng không dám chịu, chỉ thích thể hiện một chút.

Anh Hổ nghe đàn em nói cũng có lý, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ rộng lượng, "Thôi được, nể tình anh Nhất, lần này tôi sẽ nhường mấy người."

"Đi thôi."

Sau khi bọn họ rời đi, Đan Ý thở phào nhẹ nhõm.

Đường Tinh Chu nghiêng người nhìn cô, nghiêm mặt nói, "Đan Ý, em là con gái, lần sau không được làm những chuyện nguy hiểm như thế này."

Nếu anh không đến kịp thời, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Ba gã say rượu, cho dù cô có lợi hại đến đâu, cũng không thể chống đỡ.

Cô không nên xem nhẹ rủi ro.

Đan Ý: "Tôi vốn không có ý định giúp đỡ, còn phải xem người bị đánh là ai. Anh ta... không phải bạn cùng phòng của anh sao.

Cô bịa ra một cái cớ tồi tệ đến mức bản thân cũng không tin.

Nhưng Đường Tinh Chu lại tin điều đó, anh buột miệng: "Nhưng cậu ta không quan trọng bằng em."

Đan Ý sửng sốt.

Vì lời nói của anh, trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ.

"Khụ khụ---" Đột nhiên có tiếng ho khan truyền đến.

Phát ra từ người đang nằm trên mặt đất, cách đó chừng 1m.

Đan Ý định thần, chỉ tay về phía đó, "Chúng ta xem anh ta thế nào đã."

...

Họ đến một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7 gần đó.

Đường Tinh Chu đỡ Chu Mộ Tề ngồi xuống ghế, trong khi Đan Ý vào trong cửa hàng, mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua, sau khi thanh toán thì cầm ra chỗ hai người đang ngồi.

Cô cắm ống hút vào hộp sữa chua, đưa cho Đường Tinh Chu, "Cái này có thể giải rượu, anh đưa anh ta uống đi."

Đường Tinh Chu cầm lấy, nhéo cằm Chu Mộ Tề một cách thẳng thừng.

Chu Mộ Tề vẫn còn chút tỉnh táo, đủ để nhận ra người. Anh ta quay đầu né tránh, oán trách nói: "Lão Tứ, cậu thật hung dữ, không biết thương hoa tiếc ngọc sao?"

Đường Tinh Chu: "Cậu là ngọc?"

Chu Mộ Tề: "......"

"Tôi thấy, cậu chưa bị đánh đủ."

"Hay là tôi đưa cậu về kia, để cậu bị người ta đánh tiếp nhé?"

Chu Mộ Tề không nói gì, cúi đầu ngoan ngoãn uống hết hộp sữa chua.

Một lúc sau, anh ta tỉnh táo hơn chút, mới nhìn thấy Đan Ý đang đứng cạnh Đường Tinh Chu.

Chu Mộ Tề nheo mắt, giơ tay muốn chạm vào mặt cô, nhưng Đường Tinh Chu đã nhanh chóng kéo cô ra sau mình, đồng thời đưa ánh mắt cảnh cáo về phía anh ta.

Có điều, Chu Mộ Tề không hề quan tâm đến sự cảnh cáo của Đường Tinh Chu, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô.

"Đan Ý." Anh ta gọi tên cô, nói một câu khó hiểu, "Trông em, thật giống mẹ của mình."

Ánh mắt Đan Ý sượt qua vai Đường Tinh Chu, nhìn anh ta.

Từ trong ý nghĩa câu nói của anh ta, đoán chừng đã biết được điều gì đó.

Rõ ràng ngày cô hỏi về tuổi anh ta, anh ta vẫn ngơ ngác không biết gì.

"Chẳng trách ba tôi đối với người đó..." Chu Mộ Tề tựa hồ nhớ đến điều gì đó, hừ lạnh một tiếng, "Nhớ, mãi, không, quên."

"Tôi chưa bao giờ thấy, ông ta nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt đó."

Đường Tinh Chu đứng bên cạnh, liếc nhìn qua Đan Ý, ánh mắt có chút sững sờ.

Chu Mộ Tề hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Đường Tinh Chu, nói thẳng: "Không phải em nên gọi tôi là anh trai sao?"

Vào đêm tất niên, lúc Đan Ý hỏi tuổi mình, anh ta đã cảm thấy kỳ lạ.

Sau đó trở về nhà, lần đầu tiên ba chủ động nói chuyện với anh ta, đều là nói về màn biểu diễn trong bữa tiệc đêm đó, người mà ông ta nhắc tới chỉ có Đan Ý.

Thật sự rất bất thường.

Vì thế, anh ta đã để tâm đến chuyện này.

Một ngày nọ, lúc Chu Mộ Tề về nhà, đèn trong thư phòng tầng hai vẫn sáng.

Anh ta liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 12 giờ, ba chắc hẳn đã đi ngủ.

Anh ta chậm rãi bước lên tầng hai, đúng lúc cửa thư phòng không đóng chặt, để lộ ra tia sáng yếu ớt.

Qua kẽ hở, anh ta trông thấy ba mình - Chu Bùi đang ngồi trên ghế, một tay cầm khung ảnh, một tay dùng khăn lau nhẹ.

Ánh mắt của Chu Bùi chưa bao giờ thâm tình đến thế, đó là thứ tình cảm ông ta chưa bao giờ có với mẹ của anh ta - Tề Nhã Hân. Ngay cả động tác lau, cũng cẩn trọng đến vậy.

Rất lâu về trước, Chu Mộ Tề đã biết ba và mẹ của mình là mối liên hôn gia tộc, ba không yêu mẹ, nhưng mẹ lại yêu ba.

Tình yêu của Tề Nhã Hân rất hèn mọn, mặc dù bà ta biết trong lòng Chu Bùi không có mình, nhưng vẫn không chịu buông bỏ cuộc hôn nhân này.

Bà ta lừa dối bản thân, đến cả đứa con trai của mình và Chu Bùi, cũng đặt tên là Chu Mộ Tề.

(*)Chu (họ của Chu Bùi), Mộ (ái mộ, yêu thích), Tề (họ của Tề Nhã Hân) -> Chu Mộ Tề = Chu Bùi yêu Tề Nhã Hân.

Ngay cả bản thân Chu Mộ Tề cũng thấy mỉa mai làm sao.

Vào năm Chu Mộ Tề 19 tuổi, Tề Nhã Hân trầm cảm và tự sát.

Lúc anh ta trở về nhà, trên tay là giấy nhập học của Đại học Thanh Thành, anh ta trông thấy một chiếc xe cấp cứu đỗ trước cửa nhà mình, người mặc đồng phục y tế màu trắng bước ra khỏi đó.

Hôm sau, tin tức nữ diễn viên Tề Nhã Hân tự sát đã lan truyền khắp Internet.

Chu Bùi đứng trước giới truyền thông, nói rằng vợ mình tự sát vì trầm cảm, là do ông ta không chăm sóc vợ chu đáo, bản thân sẽ giải nghệ.

Sau đó, không cần nói quá nhiều.

Các phương tiện truyền thông đều đưa khuôn mặt lạc lõng và cô đơn đó của ông ta lên mạng, nói rằng sau khi vợ qua đời, Chu Bùi với tư cách là người chồng yêu thương vợ, đã đau khổ và tuyệt vọng vô cùng, quyết định rút lui khỏi giới giải trí.

Nhưng chỉ có Chu Mộ Tề mới biết rằng, tất cả chỉ là giả dối.

Cái chết của Tề Nhã Hân không khiến Chu Bùi đau khổ, ông ta vẫn sống cuộc sống của mình, không hề để tâm đến con trai.

Đúng là một người đàn ông bạc bẽo.

Làm sao ông ta có thể tàn nhẫn đến thế.

Ông ta căn bản không hề có trái tim.

Cho dù Tề Nhã Hân không oán không hận mà ở cạnh ông ta 19 năm, cho dù bà đã sinh cho ông ta một đứa con trai, nhưng vẫn không thể có được tình yêu của ông ta.

Nhưng hiện tại, nhìn vào ánh mắt chứa chan tình yêu kia, rốt cuộc người trong khung ảnh là ai?

Chu Mộ Tề thực sự tò mò.

Vì thế, anh ta trở về phòng của mình, đợi Chu Bùi rời đi, nửa đêm lẻn vào thư phòng.

Rõ ràng anh ta có thể đợi đến ngày mai, lúc Chu Bùi không có ở nhà rồi đến đó, như thế Chu Bùi sẽ không dễ dàng phát hiện.

Nhưng anh ta không muốn đợi, dù chỉ một đêm.

Chu Mộ Tề bật đèn pin trên điện thoại, anh ta biết Chu Bùi có thói quen khoá lại những vật có giá trị.

Tủ đồ dưới bàn làm việc, chỉ có ngăn kéo thứ hai là có ổ khoá.

Là mật mã bốn chữ số.

Trong đầu Chu Mộ Tề lập tức có câu trả lời, nhập "6826".

Đây là mật khẩu điện thoại của Chu Bùi, có một lần anh ta vô tình nhìn thấy.

Cạch một tiếng, khoá được mở ra.

Chu Mộ Tề thậm chí không cần tìm kiếm, trên cùng của ngăn tủ, là một bức ảnh chụp chung.

Của Chu Bùi và một người phụ nữ trẻ.

Anh ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó, càng nhìn càng thấy quen mắt. Anh ta phát hiện, ngoại hình của người đó có năm sáu phần giống với Đan Ý.

Sau đó, anh ta thuê thám tử tư, điều tra toàn bộ sự việc.

Mới biết được, người phụ nữ kia tên là Đan Noãn.

Đan Ý, Đan Noãn.

Ngoại hình rất giống nhau.

Anh ta lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

...

Đan Ý biết, sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến.

Cô quay đầu đi, thanh âm khô khốc, "Chu Mộ Tề, tôi cũng giống như anh, đều chỉ là bi kịch do mẹ chúng ta sinh ra mà thôi."

Cho nên cả cuộc đời này, cô không thể nhận người đàn ông đó làm ba.

Cô chỉ có thể là Đan Ý.

Cô cũng sẽ không có bất kỳ tình thân nào với Chu Mộ Tề.

Cô là Đan Ý, còn anh ta là Chu Mộ Tề.

Đường Tinh Chu nhận thức sâu sắc được sự suy sụp ngay lúc này của Đan Ý, tất cả đều do những lời nói vừa rồi của Chu Mộ Tề.

Anh và Chu Mộ Tề quen nhau từ năm nhất, anh biết hoàn cảnh gia đình của anh ta, cũng biết một chút chuyện giữa ba mẹ anh ta.

Vừa rồi nghe được một số thông tin quan trọng trong lời nói của anh ta, Đường Tinh Chu liền hiểu đại khái về mối quan hệ của Chu Mộ Tề và Đan Ý.

Đan Ý đứng bên cạnh, đã nhìn ra điều mà cô không muốn thấy nhất trong ánh mắt của anh...

Thương hại.

Nói khó nghe hơn chút, cô là con gái của tiểu tam.

Mặc dù mẹ cô "bị làm tiểu tam", nhưng chuyện Chu Bùi và Tề Nhã Hân kết hôn trước, là sự thật.

Mọi người thường chỉ nhìn vào kết quả, chứ không phải quá trình.

Đan Ý quay người, tránh ánh mắt của anh.

"Cũng khuya rồi, tôi về trước đây." Cô kiếm cớ, vội vàng rời đi.

Đường Tinh Chu nhanh chóng đuổi theo, trước khi đi còn liếc nhìn Chu Mộ Tề, "Tỉnh rồi thì tự về đi."

Chu Mộ Tề: "......"

Có cần thiết phải phân biệt đỗi xử rõ ràng thế không?

Đan Ý vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Đường Tinh Chu đã đuổi kịp phía sau.

Cô nhận thức được sự tồn tại của anh, lần đầu tiên không quay đầu nhìn anh, tiếp tục bước về phía trước, "Anh không cần tiễn tôi."

"Đan Ý." Đường Tinh Chu gọi tên cô.

Tiếng gọi này càng khiến Đan Ý tăng tốc, cô thậm chí không nhìn đèn giao thông bên kia đường, lao thẳng về phía trước.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô nháy đèn vụt qua, bóp còi phát ra âm thanh chói tai.

Tiếng còi vang lên cùng lúc với giọng nói thất thanh của chàng trai, "Đan Ý!"

Đường Tinh Chu hoảng sợ tột cùng, vội vàng nắm cổ tay cô, dùng sức kéo cả người cô về phía mình.

Cho dù tài xế ô tô phản ứng nhanh, dừng xe kịp thời, nhưng cũng không khỏi kinh hãi trước cảnh tượng vừa rồi.

Người kia thò đầu ra ngoài cửa xe, giận dữ gầm lên: "Đêm hôm, đôi tình nhân hai người muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi, đừng có ra đường hại người khác!"

Đường Tinh Chu ôm chặt Đan Ý trong lòng, lịch sự xin lỗi người tài xế đang ngồi trên xe: "Thật xin lỗi."

Tài xế không thèm nhìn qua, phất tay lái xe rời đi.

Bản thân Đan Ý vẫn chưa hết hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay vẫn đang nằm chặt góc áo của anh.

Cô cúi đầu không dám nhìn anh, cho rằng Đường Tinh Chu sẽ nổi giận với cô, sẽ lớn tiếng mắng cô không nhìn đường, sẽ cảm thấy cô thật phiền phức.

Nhưng anh không làm vậy.

Anh xoa đầu cô, ôn nhu hỏi: "Em không sao chứ?"

Thời khắc này, người con trai cô thích đứng trước mặt cô, sự quan tâm anh dành cho cô, sự dịu dàng của anh đối với cô, chính là liều thuốc độc chết người.

Mà cô, tâm can tình nguyện uống liều thuốc độc đó.

Đan Ý buông bàn tay đang nắm vạt áo anh ra, ôm chầm lấy anh, lòng bàn tay áp vào lưng đối phương, đầu vùi vào vai anh.

Cô không nói, anh cũng vậy, chỉ đứng im tại chỗ để mặc cô ôm lấy mình.

Tay phải của Đường Tinh Chu vuốt nhẹ vào mái tóc của cô, giống như đang an ủi.

"Đan Ý, em không phải là bi kịch."

"Trên thế giới này, có một người luôn yêu em."

Giọng anh dịu dàng và trong trẻo, như làn gió nhẹ lướt qua trái tim đang rối bời của cô.

Như ánh trăng đêm nay, xao động lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro