37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt Đan Ý thấm vào áo Đường Tinh Chu, để lại một hơi lạnh trên vai anh.

Trái tim Đường Tinh Chu đau đớn, nhói lên từng đợt, bởi vì tiếng nức nở của cô.

Giống như một chú mèo bị bỏ rơi, thật đáng thương.

Anh không nói gì, vòng tay đang ôm cô siết chặt hơn, thay cho lời an ủi.

Đường Tinh Chu ngẩng đầu, nhìn lên vầng trăng sáng trên cao. Mặt trăng đẹp động lòng người, nhưng khiến họ không tài nào thưởng thức.

Lần cuối cùng anh cảm thấy bất lực đến nhường này, là ngày em gái anh qua đời.

Thế giới vốn dĩ rất bất công, chúng ta chỉ là người phàm, không có khả năng kiểm soát.

Chỉ hi vọng, ông trời có thể đối xử với cô tốt hơn một chút.

Sáng hôm sau, Chu Mộ Tề quay về nhà họ Chu.

Dì bảo mẫu mới đi chợ về, suýt chút nữa bị anh ta làm cho giật mình, không quên hướng về phía phòng khách và gọi lớn, "Thiếu gia, cậu đã về rồi sao."

Chu Mộ Tề nghe giọng điệu của bà, nhận ra có điều gì đó không đúng. Ánh mắt anh ta nhìn về phía phòng khách, phát hiện đang có vài người ngồi trên sofa.

Họ đều là bậc tiền bối anh ta đã gặp trước đây, những nhà đầu tư lớn của giới điện ảnh.

Vài năm gần đây, Chu Bùi lui về hậu trường, mặc dù không xuất hiện trước công chúng, nhưng ông ta vẫn âm thầm học hỏi đầu tư từ một vài người bạn của mình. Với tư cách là nhà sản xuất, số tiền ông ta kiếm được không ít hơn trước kia là bao.

Đúng là trên tay cầm toàn bài tốt.

(*) Ám chỉ việc may mắn, biết tận dụng cơ hội.

Chu Bùi thấy con trai đột nhiên trở về, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, rất tự nhiên nói: "Con trai tôi về rồi, Mộ Tề, đến đây chào mọi người đi."

Dáng vẻ Chu Mộ Tề toát lên vẻ chế giễu, vẫn phối hợp với ông ta, "Chào mọi người."

Một người đàn ông nhìn thấy vết bầm trên mặt anh ta, vội hỏi, "Mặt Mộ Tề làm sao vậy, đánh nhau với ai sao?"

Chu Mộ Tề còn chưa lên tiếng, Chu Bùi đã cướp lời, "Không phải đâu, con trai của tôi rất ngoan, không thể đánh nhau với người khác được. Là chuyện từ mấy ngày trước, thằng bé thấy một ông già bị cướp, không thể khoanh tay đứng nhìn, nên đã tự mình chịu thương."

Năng lực biên kịch của ông ta, khiến Chu Mộ Tề không khỏi cười lạnh.

Nhưng người có mặt đều tin lời ông ta nói, còn nhắc đến con trai của mình với dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép.

(*) Hận không thể rèn sắt thành thép: Yêu cầu nghiêm khắc với mong muốn người khác trở nên tốt hơn.

"Vẫn là lão Chu biết dạy dỗ con cái. Ông nhìn con trai tôi xem, đang trong thời kỳ nổi loạn, suốt ngày chạy ra ngoài đánh nhau với người khác."

"Con trai tôi cũng vậy, gần đây còn phải ra đồn cảnh sát kia kìa."

"Haiz, con trai tôi cũng đâu có kém, sơ hở là cãi nhau với tôi."

Những cảnh tâng bốc và xu nịnh như thế này, Chu Mộ Tề đã chứng kiến vô số lần kể từ khi còn nhỏ. Anh ta không nhìn nổi nữa, bước về phía cầu thang lên tầng.

Một lúc sau, Chu Bùi đi lên, ông ta gõ cửa rồi bước vào, trông thấy Chu Mộ Tề đang thu dọn đồ đạc.

Chu Bùi đóng cửa lại, ngăn cách thanh âm bên ngoài, "Không được rời đi ngay lúc này, không thể để bọn họ nhìn thấy."

Hôm nay con trai đột nhiên trở về, ông ta đã đoán được là cậu về lấy đồ đạc.

Dù sao, căn phòng này vẫn còn rất nhiều thứ của Chu Mộ Tề.

Chu Mộ Tề ném một bộ quần áo vào trong vali, quay đầu nhìn ông ta, "Vẫn muốn diễn trò phụ tử tình thâm sao, ông không biết mệt?"

Chu Bùi phớt lờ ngữ khí móc mỉa của anh ta, "Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, con đừng có làm hỏng chuyện của ba, sau khi thành công ba sẽ cho con một khoản tiền, đủ để con ăn sung mặc sướng về sau."

Sắc mặt Chu Mộ Tề lạnh hẳn đi, "Tôi không thèm số tiền rác rưởi đó, số tiền cảm thương ông kiếm trên danh nghĩa cái chết của mẹ tôi, ông cứ yên tâm mà tiêu xài một mình."

Gia đình của những nhà đầu tư kia đều viên mãn hạnh phúc, vợ của họ từng có mối quan hệ rất tốt với Tề Nhã Hân, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, đã giúp đỡ Chu Bùi không ít chuyện.

Chu Bùi không muốn tranh luận thêm, tiếp tục chỉ gây ra cãi vã mà thôi.

Thấy ông ta chuẩn bị rời đi, Chu Mộ Tề nói: "Tối hôm qua, tôi đã gặp con gái của ông."

Như sét đánh ngang tai.

Bước chân Chu Bùi lập tức dừng lại.

Ông ta quay đầu, sắc mặt không hề thay đổi, chỉ hơi nhíu mày, "Con nói linh tinh cái gì đấy."

Chu Mộ Tề nhìn thẳng vào mắt ông ta.

"Người phụ nữ kia tên Đan Noãn, con gái của dì ấy tên Đan Ý, đúng chứ." Anh ta nói rõ từng câu từng chữ.

Mãi đến khi nghe thấy tên người phụ nữ kia, nét mặt của Chu Bùi mới có chút biến hoá.

"Đáng tiếc, cô ấy không nhận người anh trai này, cũng không nhận người ba như ông."

Chu Bùi phản ứng lại, "Con đã nói bậy bạ gì trước mặt con bé?"

Ông ta hoàn toàn không biết mình đã lọt bẫy.

"Ông thừa nhận rồi." Chu Mộ Tề cười chế giễu.

"Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tôi đều đã nói cả rồi."

Anh ta nói bất cứ thứ gì xuất hiện trong đầu mình trước tiên, "Tôi nói, cô ấy là con gái của người mà ông ngoại tình trong lúc đã có vợ, nói ông vì tiền đồ mà vứt bỏ mẹ cô ấy, còn nói..."

"Chu Mộ Tề." Chu Bùi tức giận gầm lên, sau khi ý thức được dưới lầu vẫn có khách, liền hạ giọng, "Im miệng ngay!"

Chu Mộ Tề không dừng lại, còn nói thẳng ra: "Thế nào, điều tôi nói lẽ nào không phải là sự thật? Ông dám nhận cô ấy làm con gái không? Ông dám nói với những người ở dưới lầu, rằng ông ngoại tình không? Ông dám nói mẹ tôi trầm cảm rồi tự sát là bởi vì biết những chuyện khốn nạn mà ông làm ra không?"

Anh ta cười lạnh, "Ông không dám, bởi vì một khi thừa nhận, hình tượng tốt đẹp mà ông xây dựng bao nhiêu năm trong giới giải trí sẽ sụp đổ."

"Nhưng sự thật là, trên đời này không có người đàn ông nào vô tình và tàn nhẫn hơn ông, vì tiền đồ mà bỏ rơi người phụ nữ mình yêu, vì lợi ích mà cưới người phụ nữ mình không yêu."

"Hai người phụ nữ đó, rõ ràng đều chết vì ông."

Cuối cùng.

"Bốp" một tiếng, âm thanh tiếng bạt tai vang lên.

Cả mặt Chu Mộ Tề nghiêng sang một bên, đầu tóc rối bù.

Anh ta vẫn không quên nói nốt câu cuối, "Suy cho cùng, từ đầu đến cuối, ông chỉ yêu bản thân mình mà thôi."

Sắc mặt Chu Bùi tái nhợt, bị con trai làm cho nghẹn lời.

Từng câu từng chữ, đâm thẳng vào trái tim ông ta.

Chu Mộ Tề ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Ông ta là ba trên danh nghĩa, nhưng anh ta hận, vì bản thân chảy chung dòng máu với ông ta.

Ánh mắt anh ta đầy vẻ lạnh lùng, tự giễu cười: "Đan Ý nói đúng, tôi và cô ấy, đều là bi kịch do mẹ chúng tôi sinh ra mà thôi."

Anh ta và cô, đều là bi kịch.

*

Thu đi đông tới, mỗi ngày trôi qua rất nhanh.

Sau đêm hôm đó, có một vài chuyện, tựa hồ đã vô hình thay đổi.

Chu Mộ Tề dứt khoát dọn ra khỏi nhà, bắt đầu học cách khởi nghiệp, tự mình kiếm tiền.

Đường Tinh Chu càng trở nên bận rộn hơn, không ngừng tham gia vào một số cuộc thi và sự kiện giao lưu.

Hồi ức của Đan Ý vẫn dừng lại ở cái ôm đêm hôm đó, giọng nói dịu dàng của anh, mùi hương khiến người khác mê đắm trên áo sơ mi, bàn tay xoa đầu cô, tất cả đều mang một nguồn năng lượng chữa lành.

Dễ dàng xoa dịu trái tim mong manh của cô.

Kể từ hôm đó, tình cảm của cô dành cho Đường Tinh Chu, ngày một tăng lên.

Khoảng thời gian này, tâm trí của cô rối như tơ vò.

Không biết từ khi nào, cô cảm thấy sự tiếp xúc cơ thể giữa cô và Đường Tinh Chu trở nên quá tự nhiên.

Tự nhiên đến mức, không hề kiêng kị.

Sau khi bình tĩnh và suy nghĩ về chuyện này, cô phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng.

Cô cảm thấy, Đường Tinh Chu đối xử với cô, hình như cũng có chút khác biệt.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ bởi vì cô là bạn của Tiểu Chanh, nên anh mới quan tâm cô nhiều hơn.

Hoặc có lẽ bởi vì, anh cũng thích cô.

Đan Ý bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi, vậy mà cô lại mơ tưởng đến ngày, có thể hái bông hoa cao lãnh trên đỉnh núi kia sao.

Trước đây, cô mong rằng chỉ cần có thể đến gần anh, là đã mãn nguyện rồi.

Con người là loài động vật tham lam, đặc biệt là trong tình yêu.

Đan Ý cũng không ngoại lệ, cô tham lam, cũng muốn có được tình cảm của anh.

Cô muốn đến gặp anh, muốn hỏi anh rằng, có phải anh cũng thích cô không.

Nhưng cô chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Qua một thời gian dài, cô nảy sinh tâm lý rút lui.

Ngộ nhỡ.

Ngộ nhỡ tất cả, đều do cô tự mình đa tình thì sao.

Bởi vì cô chưa bao giờ dám nghĩ, anh sẽ thích cô.

Trong lòng Đan Ý, Đường Tinh Chu là một người rất ưu tú.

Một người luôn thẳng thắn và tự tin trước mặt người khác như Đan Ý, lại trở nên tự ti khi đứng trước Đường Tinh Chu.

Càng thích, càng tự ti.

Cho nên, cô rút lui.

Cô sợ một khi chọc thủng lớp giấy ở giữa, thì sau khi biết chuyện, anh sẽ không cách nào đối mặt với cô.

Anh luôn có chừng mực với những cô gái thích anh, trước giờ đều thế.

Về sau, có lẽ hai người còn không thể làm bạn.

Đan Ý luôn là một cô gái rất lý trí, nhưng hôm nay lại trở nên đa sầu đa cảm.

"Ý Ý, sao cậu còn chưa ngủ?"

Ôn Di Nhiên nửa đêm dậy đi vệ sinh, bất ngờ trông thấy có bóng người đang đứng ngoài ban công.

Đan Ý cầm điện thoại trong tay, ánh sáng yếu ớt của màn hình phát ra, phản chiếu khuôn mặt không rõ cảm xúc của cô.

Giao diện Wechat vẫn dừng lại ở khung chat với Đường Tinh Chu.

Đan Ý thoát ra, tắt điện thoại, màn hình tối đen.

Ôn Di Nhiên đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế, không ngủ được?"

Đan Ý lắc đầu, đột nhiên vươn tay, ôm lấy Ôn Di Nhiên.

"Di Nhiên, tớ hơi nhớ anh ấy."

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro