Chương 1: Bãi xe của trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gợi ý bài hát:
Chấp mê bất ngộ
---Tiểu Lạc Ca---

✿ Tình đầu của bạn là người như thế nào? ✿

Tháng mười là tháng của những thước ngày trời sáng ngắn hơn đêm tối. Cô là một cô gái không quá may mắn, các điều kiện từ cuộc sống đến mong cầu đều rất đỗi bình thường, đôi lúc gặp rất nhiều chuyện xui xẻo và bất hạnh. Nhưng không phải vì vậy mà cuộc đời của cô lúc nào cũng tăm tối và đầy rẫy biến cố. Đối với một cô gái nhỏ bé như cô có lẽ khoảng thời gian tươi đẹp nhất lại chính là khoảng thời gian cô chạy theo sau anh...

Vu Ngô Tâm đã đón cái sinh nhật lần thứ hai mươi sáu vào tháng mười vừa rồi. Sau giờ làm việc, cô về nhà với dáng vẻ mệt mỏi. Hai ngày qua cô đã liên tục thức đêm để kịp hoàn thành bản kế hoạch của công ty. Lúc này thân thể cô như rã rời, lê từng bước chân đau nhức trong đôi guốc đến đỏ cả gót chân. Ngô Tâm tìm chiếc chìa khoá nhà trong túi xách, lục lọi mãi mới tìm thấy được.

26 tuổi Vu Ngô Tâm có gì?
Cô chăm chỉ làm việc từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ đã được bốn năm. Bốn năm này vất vả có, vấp ngã có nhưng cô vẫn cố gắng vực dậy và ổn định mọi thứ. Cô mua được xe, ký được hợp đồng thuê nhà riêng theo năm cho mình. Tiền của không quá giàu có nhưng cũng xem là có của ăn của để, có chút dư dả mà sắm sửa và lo cho gia đình dưới quê nhà. Năm ấy, 18 tuổi Ngô Tâm một thân một mình rời nơi mình sinh ra và lớn lên đến một thành phố xa lạ và rộng lớn. Một thân bương chải với cuộc sống. Những năm qua cô cũng có vài lần yêu đương hẹn hò song chẳng có mối lương duyên nào là sâu đậm và lâu dài, cùng lắm là kéo dài được nửa năm.

Ngô Tâm vừa vào nhà đã vứt ngay đôi guốc đang rút hết tinh lực của cô ra sàn, không buồn mang dép vào đã đi về hướng phòng ngủ. Mở cửa phòng ra cô ném ngay túi lên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, xoay người ngã ngửa ra chiếc giường êm ái của mình.

"Oaaaa, thoải mái~~~"

Một tiếng trước, khi vừa tan làm. Bạn trai Ngô Tâm gọi điện thoại đến nói muốn chia tay với cô. Cô nói vài lời được xem như là níu kéo, nhưng rồi cũng đồng ý lời đề nghị đó. Cả hai chia tay trong hoà bình.
Vậy đó, nên bây giờ nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại của mình, cô lại cảm thấy chạnh lòng đến lạ. Có lẽ là vì mệt mỏi cô đơn nhiều ngày rồi hoặc có lẽ là vì cô buồn khi vừa mới chia tay bạn trai mình?!
Người bạn trai này kém hơn cô hai hay ba tuổi gì đó cô cũng không chắc. Mối quan hệ cũng chỉ mới duy trì được ba tháng. Đứa nhóc này từ đâu đến, nói yêu cô, muốn ở bên chăm sóc cô,...nói đủ lời trăng hoa mật ngọt. Ngô Tâm lớ ngớ cứ thế gật đầu đồng ý hẹn hò. Không phải cô không xem trọng mối quan hệ hay có ý xem nhường hoặc tội nghiệp đứa nhóc này... Ngô Tâm đơn thuần có chút cảm tình với cậu ta và muốn cho cả hai cơ hội tìm hiểu chăm sóc lẫn nhau. Ngô Tâm từ đầu cũng đã đoán được kết cục của mối tình này, rồi cũng sẽ chẳng đâu vào đâu. Song Ngô Tâm vẫn nương theo nhịp sống, để bản thân mình tiếp xúc với thế giới này nhiều hơn đôi chút, mà đồng ý phát triển tình cảm với cậu ta.

Kết thúc rồi thì thôi vậy, suy cho cùng cô cũng có yêu đứa nhóc đó đâu mà. Nhưng tại sao nước mắt cô lại rơi thế kia?

Ngô Tâm nhìn lên trần nhà, khoảng không làm cô nhớ đến những kỷ niệm tốt đẹp của cả hai. Nhưng mà gương mặt xuất hiện trên kia lại là...anh.

Anh là người mà cô thầm thích trong những năm còn ngồi trên ghế nhà trường. Dù trải qua biết bao nhiêu mối quan hệ, những lúc cô đau lòng và buồn bã nhất, Ngô Tâm vẫn luôn nghĩ đến anh.

12 năm trước.

Vu Ngô Tâm khi ấy học cấp hai trường Vân Lam.
Lần đầu gặp anh, Vu Ngô Tâm chỉ mới mười bốn tuổi.
Đinh Hào Nam lớn hơn Ngô Tâm một tuổi, là đàn anh lớp trên của cô.
Ngô Tâm chính là thích Đinh Hào Nam ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hào Nam khi ấy là một thiếu niên mới lớn, vẻ ngoài ưa nhìn. Năm đó anh cũng được xem là có chút tiếng tăm ở trường. Học lực của anh khá giỏi không quá đổi xuất sắc hay ưu tú vượt bậc.
Nhưng so với điều kiện của Ngô Tâm lúc ấy thì hơn cô gấp bội phần.
Vu Ngô Tâm lúc ấy chỉ là cô học sinh chăm ngoan trong mắt thầy cô và bạn bè. Cô không có vẻ ngoài xinh đẹp, nhan sắc dưới mức trung bình nhưng không đến nổi chạm đến mức tệ.

Vào một ngày, Ngô Tâm vô tình đi học sớm hơn thường lệ. Cô đến trường bằng xe đạp của mình. Khi vào bãi đậu xe dành cho học sinh, Ngô Tâm gạc chân chống vào hàng ngay ngắn, lấy balô từ trong giỏ xe ra. Ngay lúc này, anh cũng dựng xe đạp của mình ngay cạnh xe của cô. Ngô Tâm vô thức đưa mắt nhìn qua anh, gạc chân chống xe xong anh quay người lại vừa hay chạm mắt cô. Hai ánh mắt chỉ là vô tình lướt qua nhau từ hai người xa lạ. Anh khẽ nghiêng đầu rồi xách ngay chiếc balô đeo lên vai, bình thản rời đi theo lối dẫn lên cầu thang gần đó. Ngô Tâm vẫn đứng đó ngây người nhìn theo bóng lưng anh. Vẫn là không hiểu sao cô lại trân người ra như thế? Lúc anh đi mất dạng rồi Ngô Tâm mới bừng tỉnh mà rời khỏi bãi xe.

Ngô Tâm ngồi vào bàn học của mình, lúc này cô mới nhận ra tim mình đập nhanh lạ thường. Cô nhớ đến ánh mắt lướt ngang qua nhau của anh và cô khi nãy, chợt làm cô bồn chồn khó tả.

"Ah...còn chưa kịp nhìn bảng tên người đó!" Ngô Tâm thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro