Chương 2: Gương mặt khá giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gợi ý bài hát:
Nếu như tình yêu đến
---Triệu Bối Nhĩ---

✿ Thế giới xung quanh chúng ta có muôn vàn sự kỳ diệu, vậy sự diệu kỳ ấy với bạn là xảy khi nào? ✿

Tan học, Vu Ngô Tâm tạc ngang qua cửa hàng của mẹ mình đón cậu em trai về nhà trước. Vừa về đến nhà, Ngô Tâm ngoan ngoãn phụ giúp mẹ công việc nhà. Vì mẹ cô bận việc buôn bán ở cửa hàng nên bữa cơm tối của gia đình thường là do Ngô Tâm đảm nhiệm. Vu Ngô Tâm là chị cả trong nhà, cô còn có một đứa em gái nhỏ hơn cô một tuổi và cậu em trai chỉ mới ba tuổi. Trong lúc em gái giữ cậu nhóc thì Ngô Tâm tranh thủ làm hết việc nhà có thể, từ giặt giũ, phơi đồ đến dọn dẹp nhà cửa,...
Ngoài việc học hành ra, Ngô Tâm còn có sở thích là nghe nhạc K-Pop. Cô cũng có thần tượng yêu thích của riêng mình, là một nam idol trong một nhóm nhạc đông thành viên. Mỗi lần sau bữa cơm tối, Ngô Tâm liền chạy ra phòng khách canh giờ mở xem kênh ca nhạc có thần tượng mà cô thích. Lúc chiếu đến đoạn idol của mình, Ngô Tâm như sựt nhớ ra điều gì đó.

"Gương mặt này...trông quen thật đấy!? Mình gặp ở đâu rồi nhỉ?!" nghĩ thầm.

Sáng hôm sau, đúng như thói quen sát giờ mới chạy của cô. Ngô Tâm suýt chút lại trễ giờ học. Cô đạp xe nhanh nhất có thể, trên đường cũng chẳng còn thấy bóng dáng học sinh nào nữa rồi. Nhưng cũng không hẳn là không còn một ai, Ngô Tâm gần đến ngã rẽ vào trường thì lại bắt gặp một nam học sinh dừng xe đạp giữa đường. Trông có vẻ cậu ấy đang gặp rắc rối với xe của mình. Ngô Tâm giảm tốc độ, lo ngại nhìn cậu học sinh đó, nhận ra cậu đang cố sửa dây xích bị rơi khỏi vòng đạp. Xe cô vừa lướt ngang qua xe học sinh đó, Ngô Tâm nhìn lại thì thấy có vẻ cậu ấy đã sửa xong rồi và chuẩn bị leo lên xe. May mà cậu học sinh đó không trễ giờ.

Dẫn xe chạy vội vào bãi, Ngô Tâm vội vàng gác chân chống. Cậu học sinh khi nãy cũng đỗ xe sát ngay xe cô. Ngô Tâm ngước lên lại vừa hay chạm mắt với cậu học sinh đó.

"Ah...là người hôm qua!" cô thầm nghĩ.

Là anh, hôm qua cũng đã để xe sát xe cô. Họ cũng từng chạm mắt nhau như thế này. Ngạc nhiên thật, người này trước đây cô chưa từng nhìn thấy qua ở trường, đột nhiên hai hôm nay lại liên tục gặp nhau ở bãi xe. Ít nhiều cũng sẽ để lại ấn tượng từ ký ức chưa kịp tan của ngày hôm qua. Ngô Tâm nhìn anh khá lâu, lần này cũng khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ rồi.

"Cô bé ấy sao cứ nhìn mình mãi nhỉ?" anh nghĩ thầm, khẽ nghiêng đầu.

Ngô Tâm chợt nhớ đến dự định hôm qua, cô nhìn nhanh qua bảng tên bên túi ngực trái của anh. Ngô Tâm có thói quen hay nhìn các con số trước khi nhìn các con chữ.

"9A1. Đinh Hào Nam" dòng chữ chạy trong đầu cô.

Anh thấy lạ liền nhìn theo ánh nhìn của cô, cúi đầu đưa mắt nhìn lên túi áo.

"Ra là muốn biết tên à?" anh thầm nghĩ.

Anh ngước lại nhìn cô, khẽ mỉm cười rồi xách balô lên.

"Không phải chúng ta đang muộn giờ sao?" anh cất tiếng, nói với cô.

"Ahhh" cô bừng tỉnh.

Đúng lúc ấy, chuông báo vào lớp cũng hay vừa reo lên, vang khắp cả sân trường. Ngô Tâm lúc ấy mới nhận ra bản thân ngớ ngẩn nhường nào. Tự dưng lại trơ người ra nhìn anh đến quên cả việc mình đang trễ giờ. Ngô Tâm xách balô từ trong giỏ không kịp đeo đàng hoàng lên vai đã ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang. Anh cũng chạy theo sau cô cùng cầu thang đó. Đến lầu hai, Ngô Tâm rẽ phải chạy vào lớp thứ hai ở tầng đó, còn anh thì tiếp tục chạy lên thêm một lầu nữa. May mắn là cả hai đã vào kịp giờ lên lớp.

Ngô Tâm nhanh tay soạn tập vở để vào ngăn bàn học, vội vàng tìm sách vở chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. Cô mở quyển tập ra thì nhìn thấy tấm ảnh của nhóm thần tượng mình kẹp trong đó, định vội cất vào ngăn bàn thì Ngô Tâm chợt khựng lại.

"Oa, giống thật ấy!!!" tròn mắt, vô thức phát ra tiếng.
"Hả? Giống gì vậy?" cô bạn bàn bên cạnh quay sang hỏi cô.
"À không có gì đâu!" cô khẽ cười cất tấm hình vào ngăn bàn.

Ngô Tâm thầm nghĩ dù có nói thì cô bạn của cô cũng không biết đó là ai đâu nhỉ?!. Đinh Hào Nam ấy vậy mà lại có gương mặt hao hao giống nam thần tượng của cô. Cái người vừa nãy cùng cô chạy trên cầu thang hối hả ấy, lại có gương mặt ưa nhìn đến vậy. Ra là lại có kiểu trùng hợp như thế này!

"Ah...đáng lẽ phải đưa anh ấy khăn giấy chứ nhỉ?" cô rút túi khăn giấy cầm tay trong ngăn kéo nhỏ ở balô ra, nhìn trong nuối tiếc.

Kỳ thực cô cứ nhìn vào mắt anh là sẽ lại ngây người ra phút chốc, trong khoảnh khắc cô như quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, cứ thế đắm chìm vào đôi mắt đó đến say sưa. Lần thứ hai nhìn vào mắt anh, vẫn là cảm giác tim đập nhanh nơi lồng ngực. Vu Ngô Tâm lúc ấy không hiểu cảm giác ấy là gì? Cô nhớ lại ba năm qua học ở đây, sao cô lại không gặp được anh nhỉ? Hoặc có thể cô và anh đã từng nhiều lần lướt ngang qua nhau nhưng vẫn là chưa có duyên dừng lại để ánh mắt trao nhau như thế. Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, lần này cô dừng lại nhìn anh thêm đôi chút. Ánh mắt chạm nhau vì vậy mà để lại tương tư cho ai kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro