Chương 7: Tớ thích cậu không được sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gợi ý bài hát:
Là kẻ địch
---Vương Tử Tiểu Kiều---

✿ Năm đó vì sao bạn lại bỏ lỡ người mình khăng khăng là rất tốt với bạn? ✿

Giữa tiết học, lớp Hào Nam được thầy giáo phân công vài bạn nam vào phòng dụng cụ lấy bóng ném, anh là lần đầu tự xung phong đi hỗ trợ mang vật dụng học tập cùng các bạn. Phòng dụng cụ nằm cuối dãy hành lang tầng trệt, trước khi đến đó sẽ đi ngang qua phòng y tế. Hào Nam đi sau hai bạn nam cùng lớp, đoạn gần đến phòng y tế, anh đi chậm lại. Đến cửa phòng liền quay sang nhìn thẳng vào trong, anh nhanh chóng bắt gặp được bóng dáng Ngô Tâm đang nằm trên giường, vóc dáng nhỏ bé của cô lấp ló sau tấm rèm trắng đã được kéo lại hơn phân nửa. Có vẻ cô đã say giấc nên mới nằm yên bất động như thế kia.

"Hào Nam, sao cậu đi chậm vậy?" một bạn nam quay ra sau khiến cả cậu bạn còn lại đang đi song song cùng cậu cũng dừng lại theo. 

Hào Nam nhanh chân bước đến gần hai cậu bạn, nhỏ giọng nói,

"Đi thôi!" kéo hai người cùng đi.

Hai người kia cùng bê một rổ bóng to, Hào Nam theo sau cầm thêm một túi lưới trắng chứa tầm bốn, năm quả bóng. Lần này, Hào Nam không định tò mò về Ngô Tâm nữa, nhất định là anh không hề có ý gì với cô. Hào Nam đến đoạn phòng y tế vô thức liếc mắt sang nhìn vào vị trí của Ngô Tâm qua khung cửa sổ. Giáo viên y tế lúc nãy còn ngồi ở bàn làm việc ở góc phòng giờ lại không thấy nữa, thay vào đó là một nam sinh đang tiến đến phía giường của Ngô Tâm. Ngô Tâm lúc này vẫn còn nhắm tịt đôi mắt, chẳng mảy may hay biết có người đang lại gần. Cậu nam sinh đó đến bên giường Ngô Tâm liền từ từ cúi thấp người xuống, cậu đưa một tay lên, áp lòng bàn tay vào gương mặt nhỏ bé của cô. Gương măt của nam sinh đó ẩn chứa đầy tình ý đặc biệt đối với Ngô Tâm. Hào Nam vẫn luôn dõi theo hành động của nam sinh kia mà không để ý nhìn đường đi phía trước, anh va túi bóng đang cầm trên tay vào cạnh cửa sắt, tạo ra một tiếng động không quá lớn nhưng đủ để cậu nam sinh kia nghe thấy mà giật mình rút tay lại. Cậu nam sinh kia quay người lại, nhìn về hướng vừa phát ra tiếng động, liền bắt gặp gương mặt anh không chút cảm xúc nhìn về phía cậu, song ánh mắt anh có vẻ lãnh đạm mang chút trầm tư trông thấy. 

"Cho hỏi anh là...?" cậu nam sinh bắt lời hỏi anh.

"Xin lỗi, tôi vô tình đụng trúng cánh cửa." anh đổi túi lưới sang tay kia.

"Phiền anh nhỏ tiếng một chút, bạn của tôi đang không được khỏe cần phải nghỉ ngơi." tiến lại gần anh, nhẹ giọng nói với dáng vẻ hết sức nghiêm túc.

"Vậy à!" anh liếc nhìn phù hiệu được thêu trên túi áo nằm ở ngực trái của cậu, có vẻ là bạn cùng lớp với cô bé.

Dã Uy đứng đó nhìn Hào Nam một lúc, đến khi anh tự mình rời đi cậu mới quay đầu nhìn về phía Ngô Tâm. Lúc này Ngô Tâm mới cựa quậy đôi chút, Dã Uy liền bước đến bên cạnh cô. Ngô Tâm nửa tỉnh nửa mơ, nhận thấy có tiếng bước chân bèn mở mắt.

"Dã Uy? Sao cậu lại ở đây?" cô ngồi dậy, dụi đôi mắt còn đang mơ màng.

"Tớ đến xem cậu thế nào?! Cậu khỏe hơn rồi chứ?" vẻ mặt lo lắng.

"Tớ không sao đâu! Chẳng phải còn đang giờ học sao? Cậu đến đây như vậy không sao chứ?" điềm nhiên hỏi.

"Không sao, tớ xin thầy rồi! Cậu không khỏe lại còn có tâm trạng lo cho tớ à?" giọng điệu như nửa đùa nửa thật.

"Làm gì có, tớ chỉ buộc miệng hỏi vậy thôi!" cô lúng túng lắc tay tới tấp, tưởng câu nói của Dã Uy có ý gì thật.

"Cậu không  cần phải chối dữ vậy đâu. Tớ đùa mà!" cười híp mắt.

"Cậu mau quay lại đi, để thầy cô phát hiện thì không hay đâu." 

"Tớ biết rồi! Cậu không cần đuổi tớ nhanh như vậy chứ?!" cúi thấp người, tiện tay bẹo lấy một bên má của cô.

Ngô Tâm giật mình ngửa người ra sau, vô ý va lưng vào thành giường.

"Ahh..." cô đau điếng thốt lên một tiếng.

"Có sao không?" Dã Uy lo lắng tiến đến gần hơn. 

"Không...không sao!" cô rụt người lại. 

Dã Uy thầm thắc mắc, dạo này Ngô Tâm hành xử có chút kỳ lạ. Cô bạn chơi thân ba năm trời hôm nay bỗng dưng xa cách, càng tiến lại gần cô càng né tránh. Bình thường Dã Uy khoác tay tì vào vai, bẹo má hay xoa đầu cô đều giận dữ đánh trả. Dạo gần đây, Ngô Tâm không buồn trả thù những trò chọc ghẹo của Dã Uy ngược lại còn có ý tránh né hoặc lờ đi, song không hẳn là phản ứng gì thái quá nên Dã Uy chỉ để trong lòng không dám nhắc đến. Ngô Tâm chỉ tránh tiếp xúc thân thể với Dã Uy chứ không hoàn toàn làm lơ hay tránh né cậu theo chiều hướng cực đoan. Chẳng lẽ cô đã biết tình cảm của cậu dành cho cô rồi sao? Trong đầu Dã Uy thoáng hiện lên ý nghĩ muốn hỏi Ngô Tâm cho rõ. 

"Dạo này cậu lạ lắm!" còn chưa kịp nghĩ kỹ Dã Uy đã buộc miệng nói.

"Hả? Tớ lạ thế nào cơ?" cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn cậu.

"Cậu...sao lại tránh tớ?" vẫn giữ nụ cười trên môi, vẻ mặt không quá nghiêm túc tránh làm Ngô Tâm cảm thấy áp lực nhưng thực chất đáy mắt đã ánh lên tia buồn bã.

"Tớ...có tránh cậu đâu!?" cô không nghĩ những lần vô thức tránh né tiếp xúc với Dã Uy đã vô tình dấy lên sự nghi ngờ trong cậu, trong lòng cảm thấy có chút tội lỗi cô ấp úng cười gượng ép.

"Cậu vừa né tớ đấy thôi!" nụ cười dần tắt.

"À...ừm...tớ thấy hơi chóng mặt nên mới phản ứng như vậy! Xin lỗi nhé làm cậu bận tâm rồi." cô gãi đầu lúng túng.

"Ý tớ không chỉ có mỗi lần này...mà thôi bỏ đi. Cậu nghỉ ngơi tiếp đi nhé! Tớ quay về đây, thầy Lưu chắc đã nghi ngờ tớ rồi." cậu lùi lại, nở một nụ cười dịu dàng pha lẫn chút gượng gạo.

Trong lòng cậu lại nghĩ, vừa không dám để Ngô Tâm biết được tâm ý của mình, vừa lại muốn Ngô Tâm nhận ra tấm chân tình ấy. Cảm xúc hỗn độn trong cậu giờ đây kèm theo phản ứng của cô càng khiến cậu cảm thấy vô cùng bức bối. Chỉ là chợt nghĩ thoáng qua thôi, Dã Uy trong thâm tâm từng mong chỉ cần cậu ấy thích Ngô Tâm thôi không được sao? Tại sao cứ nhất quyết phải khiến cậu cảm thấy buồn phiền đến mức này? Tiến không được lui cũng không xong, một mực muốn bày tỏ nhưng tâm trí lại không cho phép.

"Ừm...tạm biệt lát gặp lại cậu." cô bình tĩnh đáp.

"Bye!" 

Nói xong Dã Uy chạy đi, nhanh chân trở về tiết học thể dục. Lúc nãy, Dã Uy tìm cớ đi vệ sinh mà xin thầy giáo để trốn đến thăm Ngô Tâm. Từ nãy đến giờ thời gian trôi qua cũng kha khá, thầy giáo ít nhiều cũng sinh nghi. Vừa về tới nơi, Dã Uy đã bị thầy giáo bắt lại tra khảo, sau một hồi giải thích lấp liếm kiểu nào đã qua mắt được thầy giáo, thành công thoát nạn. Hạ Linh tinh ý, từ đầu cũng đã nhận ra Dã Uy là trốn đi tìm Ngô Tâm. Nhưng không hiểu sao Hạ Linh cứ cảm thấy thương cảm cho cậu bạn thân ngốc nghếch của mình thế này?!.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro