Chương 1: Gặp gỡ người đi săn (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ánh đèn pha lê nhẹ nhàng bao phủ khắp căn phòng trong đêm đen tịch mịch. Chiếc đồng hồ trắng ngà treo tùy ý trên tường điểm hai giờ khuya bằng hồi chuông báo đinh đang, trong không gian tĩnh lặng trở nên thanh thúy lạ thường.

Đồng tử xám tro lãnh đạm hướng về phía đồng hồ chậm rãi thu lại, Mộ Niệm Tâm ngả người ra sau chiếc ghế xoay êm ái, ném xấp tài liệu dày đặc xuống bàn, tay đưa lên mệt mỏi xoa xoa đôi mắt đã mỏi nhừ.

Cũng thật biết cách trấn lột sức lao động của người khác!

Tròng mắt xám tro xoáy một cái nhìn không có chút ý tốt vào xấp giấy trước mặt, tâm trạng Mộ Niệm Tâm mịt mù tựa màn đêm vây kín không gian lúc này, thật sự rất muốn bóp chết kẻ đã ma xuôi quỷ khiến đẩy đóng rắc rối như tơ vò này cho cô rồi bày ra biểu tình vô tội phủi mông chạy lấy người!!!!!

Con dấu đinh tán nổi bật trên khoảng giấy, lần đầu Boss đích thân ra mặt phát lệnh tận diệt một kẻ đơn phương độc mã. Cơ mà, lão thiên gia cũng thật quá biết cách trêu người đi? May rủi thế nào liền rơi trên người cô sát thủ nhỏ nhắn đáng yêu đang trong kỳ nghỉ phép là cô?

Mộ Niệm Tâm chép miệng, nhiệm vụ là nhiệm vụ, có ca thán thì vẫn phải ngoan ngoãn hoàn thành. Nhìn lướt lại vài dòng thông tin cơ mật tổ chức cung cấp, cô thu xếp tài liệu gọn gàng, cản thận bỏ vào trong két sắt, khoá lại, sải bước đến bên bàn uống trà, cầm theo tách cà phê đã nguội ngắt ra ban công.

Gió đêm mùa hạ không quá lạnh lẽo, thổi tung mái tóc nâu dài xoã hờ trên vai, khiến thần trí Mộ Niệm Tâm thanh tỉnh đi không ít. Khẽ nhấp một ngụm tách cà phê cầm trên tay, rất ngọt, ngọt đến từng tế bào tri giác, ngọt đến mức khiến cả người cô cảm thấy khó chịu.

Quả nhiên loại tư vị mơ mộng dành cho thiếu nữ này không phù hợp với kẻ đã nếm trải cay đắng từ những ngày ấu thơ, Niệm Tâm lắc đầu cười, đặt tách xuống bồn hoa bên cạnh.

Khẽ vuốt lại lọn tóc rối nhẹ vì gió, cô dựa sát người vào lan can, không còn sự ngăn trở của tấm kính vướng víu, cả Bắc Kinh phồn hoa náo nhiệt tức khắc phô bày trọn vẹn trước đôi con ngươi xám tro sâu thẳm. Phải rồi, dù thời gian chuyển nhà đến đây không hẳn là quá lâu nhưng đủ để cô nhận ra, ở chốn thành đô lộng lẫy xa hoa này, khái niệm giữa ngày và đêm chân chính là rất xa xỉ.

Cậu bé mười tuổi duy nhất đào tẩu thành công khỏi cuộc thí nghiệm cấy chip điện tử biến đổi gien trước mạng lưới theo dõi dày đặc của tổ chức, qua hơn tám năm trở thành mối nguy hiểm khó lường.

Làm sát thủ lâu năm không tránh được "bệnh nghề nghiệp" phát huy không đúng thời điểm. Bằng chứng là thông tin này lướt qua đại não Mộ Niệm Tâm tựa tia chớp rạch trên nền trời lạnh lẽo một vết tích vô hình. Khiến cô phải trầm tư nghĩ ngợi.

Bỏ đi, lo nghĩ nhiều như vậy không khéo chỉ thêm già trước tuổi. Cô mệt mỏi thở hắt ra một hơi, đổ tách cà phê vào thùng rác cạnh đó rồi quay người trở lại phòng.

Mộ Niệm Tâm ngả người xuống chiếc giường êm ái, kéo chăn bông đắp kín cơ thể, rèm mi dài rũ xuống khe khẽ, chìm vào giấc ngủ say. Hiếm lắm một giấc mơ không có ác mộng ghé thăm như vậy...

oOo

Lại là cái bài thuyết giảng tra tấn màng nhĩ này? Haiz, cái phi vụ học đường nhàm chán này bao giờ mới kết thúc?

Mộ Niệm Tâm hết ngồi lên lại nằm xuống, tâm trạng xuống dốc không phanh. Đảo ánh mắt lơ đãng nhìn qua các đồng học đang chăm chú nghe giảng, ngòi bút chuyển động rất nhanh trên trang giấy trắng, màn hình điện tử trên bàn la liệt các con số phức tạp, cô tặc lưỡi vài lần, ngoan ngoãn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chú ý nghe giảng, bài học hôm nay rất khó!"

Giọng Lâm Y Tư không nhanh không chậm vang lên bên cạnh, Niệm Tâm cau mày, lười biếng tiếp lời.

"Hảo hảo hảo, lớp trưởng đại nhân, tôi nghe giảng là được chứ gì?'

Lần này đến lượt Lâm Y Tư cau ấn đường, con ngươi đen láy trong vắt dưới gọng kính đen lướt nhanh sang người bên cạnh nói một đằng, tâm một nẻo.

"Bài giảng ở ngoài cửa sổ?"

Lâm Y Tư, nếu cậu không yên lặng, tôi tin rất nhanh lớp học sẽ xảy ra án mạng!!!

Chiếc kính trong suốt chợt phát ra tia sáng hồng ngoại, cắt ngang sát ý ngùn ngụt đang bùng phát trong lòng, Niệm Tâm ngồi thẳng người, cô điều chỉnh hoa văn chìm trên gọng kính, bản đồ điện tử xanh sẫm hiện lên, điểm hồng ngoại chói mắt ngay vị trí trung tâm ánh ngay vào đồng tử xám tro thanh lãnh.

"Giáo sư, em có việc ra ngoài, chào thầy!"

Cô đẩy ghế đứng dậy, nói vội rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp.

Cả lớp ngẩn người vài giây, Lâm Y Tư ngước nhìn ngoài cửa sổ rồi đến chiếc ghế bên cạnh trống không, nhíu mày càng sâu.

oOo

Đôi chân thon dài rảo bước nhanh trên bậc cầu thang dẫn lên sân thượng dãy nhà học cao nhất ở vị trí trung tâm trường. Tầm khoảng mười bước chân, bóng dáng mảnh mai ngay giữa sân khiến cô khựng lại.

"Leader, Boss đưa cô một tập tài liệu mật"

Diễn Nghi cung kính cúi chào, nhanh chóng lấy ra một xấp tài liệu, hai tay dâng đến trước mặt Mộ Niệm Tâm.

Cô lật nhanh xấp giấy, giọng điệu lạnh ngắt.

"Có căn dặn gì thêm không?"

"Nói cô cẩn thận phi vụ lần này, con mồi lai lịch không đơn giản!"

Niệm Tâm gật đầu tỏ ý đã hiểu, bàn tay trắng muốt xoay xoay con chip, Diễn Nghi nhìn theo hành động của cô, cúi đầu khẽ giọng.

"Leader, đây là con chip theo dõi con mồi, nhập cùng mã IP kính đa tử của cô là có thể sử dụng..." Diễn Nghi ngẩng đầu, bổ sung thêm lời nói vừa ngừng lưng chừng "Đối tượng hiện đang ở trong trường".

Đối tượng trong trường? Mộ Niệm Tâm nhíu mày, ngón tay thon dài thoăn thoắt nhập mã IP, kính đa tử kết nối thành công.

Chờ đã, không phải...

Đồng tử xám tro xoáy sâu vào điểm hồng tâm cách vị trí cô đang đứng chỉ khoảng ba bước chân.

Ba bước chân... Chờ đã, đó không phải là nơi Diễn Nghi đang đứng sao?...

"Con mồi lần này thật khiến người ta phấn khích..."

Mộ Niệm Tâm chậm rãi xoay người, nụ cười trên môi rét buốt, ý vị thâm trường.

Diễn Nghi cười khẽ, đứng thẳng người, lớp mặt nạ bong ra từng mảng như bong bóng xà phòng, gương mặt tuyệt mỹ phi phàm đảo điên nhân thế dưới ánh mặt trời vô cùng rạng rỡ chói mắt.

'Lần đầu gặp mặt, người đi săn!"

To be continued

Không cần gì, chỉ cần comment!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro