Chương 1: Gặp gỡ người đi săn (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoạn Ly Thần cầm điều khiển hạ điều hòa xuống một nấc, không khí mát mẻ chậm rãi lan tỏa khắp gian phòng tĩnh lặng. Nhìn lướt qua hàng mi cong dài như hắc điệp rũ hờ trên đôi mắt nhắm nghiền, anh lẩm bẩm vài tiếng rồi tựa người ra sau ghế, cầm ly whisky trên bàn nhấp một ngụm, điệu bộ rất thong dung thoải mái.

Con ngươi lãnh đạm lơ đãng nhìn đồng hồ bày trí trên bức tường lam nhạt, đếm từng tiếng một.

"10...9, 8..."

"3...2...1! Wake up!"

Rèm mi cong dài lay động, Mộ Niệm Tâm mở choàng mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy, cau mày quan sát cảnh vật xung quanh. Gian phòng giản đơn trang nhã ngăn cách thế giới xô bồ phức tạp bên ngoài bằng bức bình phong trắng hoa văn cổ điển. Chỉ cần dựa vào mấy bức tranh thủy mặc tao nhã muôn phần khéo léo bài trí trên màn trướng mỏng, cô liền khẳng định cái nơi thanh cao thoát tục này tuyệt đối không thuộc về tâm hồn nhuộm đỏ màu máu của cô.

"Tỉnh rồi sao, cô thợ săn nhỏ?"

Tâm Tâm chớp chớp đồng tử vừa mới thích nghi được ánh sáng, định đưa tây vỗ mạnh lên đầu để kéo chất xám đang "say ngủ" trở về mới nhận ra mình đang bị trói vào ghế bằng một loại dây tàm ti, đồng hồ bấm giờ đen tuyền bị ai đó cố định trên tay phát ra âm thanh nghe rất chói tai.

"Bom nổ chậm, đừng lo, chúng ta có ngồi hàn huyên đến nửa đêm nó cũng chưa nổ vội."

Mộ Niệm Tâm trong lòng vẫn còn mơ mơ hồ hồ.

"Rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì vậy?"

"Tuyệt đối không làm hại đến cô, chẳng qua chuẩn bị vài điều ngăn cô bỏ chạy thôi."

Giọng điệu lạnh như băng của Mộ Niệm Tâm cũng không khiến Ly Thần anh nhíu mày lấy một cái, vừa cười nói bình thản vừa nhấc chai rượu rót vào hai chiếc ly đế cao trước mặt. Nụ cười này không xa lạ gì với cô, nó xuất hiện trên môi người đối diện trước khi đại não cô hoàn toàn trống rỗng bởi bột phấn gây mê phủ trên xấp tài liệu mật.

Anh đẩy ly rượu về phía cô. " Mời ".

Mộ Niệm Tâm nhìn ly rượu đỏ sóng sánh, bĩu môi nhàn nhạt phun ra một câu không đầu không đuôi.

"Không uống".

Đoạn Ly Thần nhướng mày, anh lắc lắc ly rượu, cười hỏi.

"Vậy cô muốn uống gì, Cocktail, Vodka, Hennessy, Chivas,..."

"Cái gì cũng không thích". Cái này có vẻ đầy đủ hơn câu lần trước.

"Cô muốn uống gì?"

Đoạn Ly Thần vẫn treo nụ cười bên môi, kiên nhẫn lặp lại câu vừa nãy, chỉ là không khí trong phòng bắt đầu lạnh đi vài phần.

Mộ Niệm Tâm tựa người vào ghế, cảm thấy rất thú vị với thanh âm trầm lạnh điềm tĩnh ẩn nhẫn hàn khí của người kia, không kiềm được bật cười thành tiếng.

"Uống máu anh, cho tôi được không?"

Ly rượu trong tay chưa kịp rót vào cổ họng đã khựng lại, Đoạn Ly Thần ngước mắt nhìn cô, cười như không cười.

"Cô thật nhẫn tâm".

Tâm Tâm cười ngọt ngào, cứ như thể thứ cô vừa mở miệng đòi hỏi chỉ là miếng pho mát hay một ly sữa đại loại vậy.

"Giở thủ đoạn với tôi, anh nghĩ mình chết toàn thây?"

Thợ săn nhỏ, tôi sợ cô rồi!

Liếc nhìn ánh mắt lạnh lẽo chỉ hận không thể phanh thây uống máu ấy của cô, anh chỉ cười cười, một nụ cười rất đáng...đánh đòn.

"Đồng ý thỏa thuận với tôi, bất luận là gì, cô muốn một, tôi cho cô mười".

"Thỏa thuận gì?"

"Ván cờ sinh tử!"

Mộ Niệm Tâm thôi cười, ngồi thẳng dậy, đồng tử xám tro sẫm đi vài phần.

.

.

Đoạn Ly Thần đẩy cửa vào nhà, vừa đi vừa cởi áo khoác ném lên giá treo, ngả người xuống bộ sofa màu tro, xoa xoa ấn đường đã có phần mệt mỏi.

"Ngao du cả ngày bên ngoài, cuối cùng vẫn nhẫn tâm để tôi nhịn đói!"

Giọng nữ trong veo như suối nguồn chậm rãi vọng lại từ cầu thang bên trên khẽ lọt vào thính giác đang thả lỏng , anh nghe thấy chỉ lẳng lặng khép hờ mắt, trả lời thẳng băng.

"Chính phủ Trung Quốc đang thi hành chính sách tiết kiệm , là tiết kiệm đó, thức ăn ngập bếp thế kia cô còn muốn gì?"

"Đó là vì anh chẳng bao giờ ăn những gì tôi nấu!"

Người kia bĩu môi, đáp thẳng thừng bằng cái giọng điệu khinh thường, bóng dáng mảnh mai ngồi vắt vẻo trên song vịn cầu thang bằng kính trong suốt nhảy xuống nhanh chóng, tiếp đất trong vòng năm giây một cách nhẹ nhàng.

Mộng Kha ngồi xuống sofa đối diện anh, vuốt ve lọn tóc nâu dài, ném tập tài liệu vào người kia đang rũ mắt tĩnh thần.

Đoạn Ly Thần chậm rãi mở mắt, cầm xấp giấy lật lật vài trang, cười hài lòng.

"Cảm ơn, cái này rất có ích..."

Mộng Kha cầm ly nước lọc uống một ngụm dài.

"Tất nhiên rồi, bởi vì trên thế gian này..."

Cô ngước nhìn vầng trăng ngự trị trên bầu trời đêm huyền ảo, cười xa xôi khó lường.

"Chẳng ai hiểu Esdeath bằng tôi đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro