Chương 2: Xem tỏ tình cũng phải nhìn vào ngữ cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộ Niệm Tâm quẹt thẻ khóa cửa phòng, ngồi xuống ghế khởi động laptop. Trỏ chuột trắng xóa vờn trên màn hình chạy đua với những tần số hồng ngoại nhanh đến chóng mặt, chạy đua với thời gian.

Khẽ cau hàng chân mày tựa viễn sơn, cô đập mạnh bàn tay trắng muốt xuống bàn, rủa thầm một tiếng.

"Chết tiệt, 108 mật mã, mình có giỏi đến đâu thì trong vòng nửa tiếng cũng chẳng phá được hết!"

Mộ Niệm Tâm tựa người ra sau ghế, tâm trạng phiền não. Đánh rắn động cỏ, nếu không vì bốn từ này cô thật chỉ muốn rút súng bắn lão hồ ly phản bội đó trăm phát cho thống khoái.

"Cậu nói thật sao, viện trưởng cư nhiên chơi búp bê để tiêu khiển? Cái tin động trời này không thể tùy tiện hồ nháo ngoài miệng đâu...?|

Một tiếng cười lanh lảnh ngay tức khắc tiếp lời. "Còn có thể sai sao, thầy ta nâng niu búp bê sứ đó cẩn trọng như ngọc quý, còn lén lút mờ ám giấu trong két sắt."

Lão viện trưởng? Búp bê sứ?

Mộ Niệm Tâm đẩy ghế đứng phắt dậy, chuyển tầm mắt ra bên ngoài khung cửa kính lộ thiên bị hệ thống làm mờ.

"Không phải chứ?" Giọng nữ im lặng vừa nãy phá lên cười. "Đầu đã hai màu tóc còn hứng thú với búp bê? Này không phải là bị biến thái a?"

Thanh âm hai cô gái xa dần, xa dần...rồi tắt hẳn.

Mộ Niệm Tâm lắng nghe hết cuộc nói chuyện, ngón tay gõ nhẹ trên vách tường kính.

Bốn tài liệu vũ khí tối mật gói gọn trong bốn chiếc USB giấu vào từng loại búp bê sứ tương ứng_ Pandora. Chỉ là cách đây không lâu có một kẻ chán sống rồi, dám đánh cắp búp bê mật cao chạy xa bay trong đêm mưa gió bão bùng.

Cái đáng hận là, nhiệm vụ bắt lão chuột nhắt đuôi cáo già đó nghiễm nhiên rơi trên người nữ sát thủ xinh đẹp đang nghỉ phép là cô...

Không căm phẫn? Nghĩ cũng đừng nghĩ!!!

Chớp nhẹ rèm mi dài, Cố Thiên Tâm quay về laptop hack sạch phần mềm bảo an văn phòng viện trưởng, ánh mắt sâu thẳm, nụ cười lạnh lẽo nở rộ trên môi.

Quý ngài hồ ly, nợ mới thù cũ, sòng phẳng ngay lúc này luôn đi!

___

Uất ức dồn nén bao lâu trong lòng cuối cùng cũng đến thời khắc được giải tỏa, vậy nên lúc ra tay có chút không kiềm chế được. Nhưng như này cũng không thể trách cô a~!

Căn phòng nguy nga tráng lê ngập chìm trong biển lửa đổ nát, vạn vật hóa tro tàn phản chiếu dưới đáy võng mạc bình lặng như nước.Mộ Niệm Tâm chém nát búp bê sứ trắng thuần khiết, cầm USB rời đi không chút vướng bận.

Vật đã đoạt được, níu giữ chút tàn tro lụi bại, không có ý nghĩa gì...

***

Niệm Tâm khoác áo choàng tắm, thay váy voan đỏ nhạt rồi ngả người xuống ghế, cầm khăn bông nhẹ nhàng lau đi nước đọng trên mái tóc đen dài rồi khởi động laptop báo tin về tổ chức.

Kính coong...

Bàn tay mịn màng nhảy múa trên hàng phím khẽ ngưng lại, cô phóng mắt về phía cửa ra ngoài, phong bế hơi thở dò xét. Không có bước chân, cũng không có hơi thở khác lạ, chứng tỏ không có người.

Chẳng lẽ bom tìm tới cửa?

Có vẻ không hợp lí lắm...

Âm hồn bị mình sát hại về gõ cửa báo thù?

Nghe cứ có vẻ ảo ảo thế nào ấy...?

Tâm Tâm lắc đầu, trực tiếp bỏ qua phương án suy đoán phí thời giờ, kiểm tra đạn trong khẩu súng đen dưới gối mềm, cầm lên rồi chậm rãi vặn tay nắm cửa.

Gió đêm thổi vào đôi chân trần, buốt đến từng tế bào tri giác. Ngoài cửa không có người, nhưng ở ngưỡng lại xuất hiện một bọc đồ xám tro...

Mộ Niệm Tâm vò vò mái tóc dài, bỏ đống dụng cụ kiểm tra bom hạt nhân, nguyên tử lên bàn, xác định không có gì nguy hiểm mới mở bọc đồ màu xám tro vừa nãy.

Thế mới nói cuộc sống của một sát thủ vô hạn kích thích đến mức nhàm chán.

Đoàng!

Cái gì thế này?

Mộ Niệm Tâm trong lòng oanh tạc một trận, ngơ ngác lấy chiếc hộp giữ nhiệt từ trong bọc lụa, canh gà sóng sánh vẫn còn hơi ấm trong tay khiến cô bối rối không biết phải xử sự như thế nào.

Cái kia...Đại thần canh gà, ngươi từ đâu chui ra giữa đêm khuya thanh vắng vậy?

Cô thả muỗng sứ đã được chuẩn bị sẵn trong bọc lụa vào trong canh, múc một ngụm uống thử. Chất lỏng ấm áp chảy vào phế quản, sưởi ấm dạ dày đã bị mỹ chủ nhân bỏ đói cả ngày dài.

Mỹ vị nhân gian tuyệt hảo a~!

Chợt đôi khuyên tai đen tuyền rung lên nhè nhẹ, Mộ Niệm Tâm dò tần số liền nhíu mày, không phải của tổ chức.

Vậy thì là ai?

Cô xoay khuyên tai, giọng lơ đãng.

"Tôi là Mộ Niệm Tâm..."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp của Ly Thần.

"Canh gà ngon không?"

Phụt!

Mộ Niệm Tâm sặc ngay ngụm canh còn đang lơ lửng giữa phế quản, ho lấy ho để. Rót vội một ly nước uống cho xuôi cổ họng, gằn từng tiếng.

"Quá tệ luôn ấy, anh không thấy tôi vừa sặc canh à?"

Anh ngả người xuống sofa êm ái, không kiềm được phì cười.

Cô là đang có quỷ trong lòng thì có!

"Cái đó,...thực ra, là lần đầu tôi vào bếp nên..."

Nói cho quỷ tin đấy à?

Mộ Niệm Tâm hạ tầm mắt nhìn hộp canh gà cực phẩm trên bàn, tặc lưỡi nhìn trời cảm thán.

Lần đầu vào bếp đã nấu ăn ngon như vậy, này không phải là quá biến thái a?

Anh lật lật xấp giấy trong tay, cười hỏi. "Xem báo chưa?"

Canh gà rất ngon khiến cô không thể không tiếp tục cho ngụm nữa vào miệng, lắc lắc đầu thay cho câu trả lời. Thầm mắng bản thân mình rất không có tiền đồ.

"Lão hồ ly đó bị cô làm cho suy tim cấp tính rồi!"

Muỗng canh gà trong tay Niệm Tâm khựng lại.

Lấy cắp sự tin tưởng của tổ chức, cái giá cho sự phản bội đó không hề quá đáng.

Hơn nữa, nếu cô không ra tay, tổ chức sớm muộn gì cũng sẽ trừ khử ông ta.

Niệm Tâm im lặng hồi lâu rồi trả lời.

"Anh bớt quản bao đồng đi!"

Người ở đầu dây bên kia chỉ cười, không đáp.

Đêm đó, hai người nói chuyện rất lâu...

Đoạn Ly Thần bỏ điện thoại đã nóng lên vì hết pin xuống bàn, tựa người vào sofa. Ánh mắt sâu thẳm trầm tư nhìn trần nhà chạm khắc hoa văn cổ điển.

"Sự tò mò của con người thật sự rất dơ bẩn."

Anh liếc mắt nhìn qua, thanh âm nhạt như nước lọc.

"Không nói không ai bảo cô câm đâu Mộng Kha!"

Người đối diện ngồi phịch xuống băng ghế, lắc lắc ngón tay thon dài, mân mê cánh hồng nhung diễm lệ, giọng lạnh lẽo.

"Anh phải biết rằng, hoa hồng càng đẹp càng nhiều gai nhọn, tuy rằng sau cuối khắp mình đầy vết thương nhưng vẫn có thể lấy được đóa hoa kiêu hãnh ấy! Còn Esdeath..."

Con ngươi nâu đồng trong vắt dần sẫm lại, Mộng Kha xoay đầu, thanh âm sắc bén chứa đầy dao nhọn.

"Cô ấy là đóa anh túc có nọc độc mạnh nhất thiên hạ, vĩnh viễn không thể cai nghiện, một khi đã vướng vào, vô hạn trầm luân, chết_không_lối_thoát! Sau này đừng nói tôi không cảnh báo anh!"

Mộng Kha nói xong liền đứng dậy đi lên lầu ba, đến khi cô khuất bóng thì Đoạn Ly Thần lập tức mở choàng mắt, cầm cốc nước trên bàn uống một hơi cạn sạch.

Rõ ràng nhiều lời nhất là cô, tại sao tôi lại là người khô phế quản?

Ai kia đã quên mất, chiếc điện thoại "đáng thương" bị quăng trên bàn kính không chút thương tiếc là nhờ phúc của người nào mà cạn pin đến nóng lên...

***

"Xin chào mọi người, hôm nay giáo sư Giang cáo bệnh, tôi được phân công đảm nhận tiết học ngoại ngữ của lớp ta, mong được chiếu cố"

Cái gì?

Mộ Niệm Tâm bẻ gãy cây bút tùy ý chơi đùa trong tay, không dám tin đứng phắt dậy.

Cái tên chết tiệt này... tại sao lại...

"Thiên a, là tân giáo sư, không phải chứ, trên đời này có người mỹ như này a?"

"'Giáo sư hảo soái a~ Thật quá họa thủy họa dân!"

"..."

Các quý đồng học, nghe lý trí mình giải thích đi được hay không? Mọi người sao có thể không có tiền đồ như vậy, tận lực dâng hiến trước miệng sói...!!!

Mộ Niệm Tâm ngồi phịch xuống bàn, tay xoa xoa mi tâm thở dài, trong lòng âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông lão thiên gia!

Ly Thần lướt mắt nhìn cô, cười cười tà mị, tuyệt đối quyến rũ nhân tâm người người. Sau khi ổn định trật tự lớp học, anh sải bước xuống chiếc bàn Niệm Tâm an tọa, nhìn cô rất lâu.

Còn người ta a, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí, rủa thầm vài tiếng.

"Đúng là âm hồn bất tán!"

Đoạn Ly Thần vờ như không nghe thấy, cúi thấp người gần cô, cười nói bình thản.

"Đừng lòng dạ sắt đá thế, để lão hồ ly họ Giang đó an phận trên giường một ngày tôi tốn không ít công sức đấy!"

Anh dừng lại vài giây, viết vài chữ vào chiếc bảng điện tử nhỏ trên bàn rồi tiếp tục.

"Đọc to lên"

Mộ Niệm Tâm nhíu mày, ngước mắt nhìn theo ngón tay người đối diện rồi trừng mắt không dám tin.

Ân~ biểu cảm rất phong phú, cũng rất đáng yêu.

"Chịu phạt được không?"

Lên núi đao cũng được, xuống biển lửa cũng không sao, gì cũng được, nhưng có chết cũng không đọc đống ký tự chết tiệt này!

"Phạt em hôn tôi 10 lần cũng đồng ý?"

Cái tên bệnh hoạn này!...

Hơn bốn mươi ánh mắt ào ào tia lửa điện đồng loạt quay phắt lại nhìn cô, thực sự có thể chết người a! Hơn nữa, không khí lớp học bây giờ,... thực quá khủng bố!

Còn tên đáng chết nhà anh, còn dám nhìn, tôi đọc, đọc là được chứ gì???

Giây phút mở miệng nói ra ba từ đó, cô thật muốn lao đầu vào tường tự sát cho xong.

"I_Love_You"

"Hả, cô vừa nói gì tôi nghe không rõ?"

Đoạn Ly Thần, tên đáng hận đáng chết đáng xóa sổ nhà anh, tại sao hôm đó tôi không một viên đạn xuyên người anh luôn đi! Hậu quả gì tôi cũng mặc!

"I LOVE YOU"

Không khí lặng ngắt như tờ.

Bốn mươi ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau, tuyệt đối không dám tin vị đồng học xinh đẹp luôn mắt lạnh với mỹ nam lại phun ra ba từ chấn động nhân tâm như này.

Đoạn Ly Thần hài lòng gật đầu, bàn tay ôn nhu xoa xoa mái tóc đen dài của Mộ Niệm Tâm, cười rất đáng đánh đòn.

"Vị đồng học này, tuy rằng em rất đáng yêu, cũng rất dũng cảm tỏ tình nhưng tôi vẫn mong em sẽ xem trọng việc học hơn vấn đề tình cảm, vậy nên, xin lỗi, tấm chân tình này của em tôi không thể nhận!"

Mái tóc dài rũ xuống bờ vai mảnh khảnh, Mộ Niệm Tâm tĩnh lặng bất thường, trong lòng chỉ còn sát khí đang không ngừng dâng lên ngùn ngụt.

Lão thiên, ta muốn giết người!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro