Chương 3: Bày cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Haiz!

Mộ Niệm Tâm, mày thở dài cái gì, đã là lần thứ mười rồi đấy!

Niệm Tâm hết đứng lên lại ngồi xuống, tâm trạng bức bối. Lon cafe trong tay đã nguội đi, nhưng bây giờ cô lại không có tâm trạng rót thứ chất lỏng vừa đen vừa đắng đó vào miệng.

"Mộ Niệm Tâm, hóa ra cậu ở đây."

Hả?

Cô thả lon cafe trong tay rồi xoay người về phía sau. Một thiếu niên rất tuấn mỹ cười rạng rỡ như ánh dương ngày xuân đang đứng giữa sân thượng lồng lộng gió, ôn nhu nhìn cô.

"Bách Du?"

"Thật may quá, cậu vẫn còn nhớ rõ tôi."

Có sao?

Chỉ là trong ấn tượng có gặp cậu ta vài lần, đều là mấy cái cớ tình cờ chạm mặt rồi cười nói chào hỏi vài câu, còn có mấy lần cậu ta mời đi ăn thì cô đều từ chối.

Lần này gặp mặt, chỉ sợ không phải tình cờ.

Cô đang định rời đi thì cậu ta đã chủ động lên tiếng.

"Niệm Tâm, hôm nay là sinh nhật của tôi!"

Cô gái nhỏ xoa trán, trong lòng chỉ có một câu hỏi.

Cậu ta liệu có đang xem mình như mẫu thân đại nhân không thế? Sinh nhật thì liên quan quái gì đến mình?

"Tôi có món quà muốn tặng cho cậu!"

Cậu ta uống nhầm thuốc à? Sinh nhật của bản thân lại đem quà đi tặng người khác?

Như đọc được dòng suy nghĩ của Mộ Niệm Tâm, Bách Du cười khẽ nhẹ nhàng giải thích.

"Niệm Tâm, tôi tặng cậu món quà này là vì...Tôi muốn tỏ tình với cậu!"

Cái gì cơ?

Tâm Tâm gần như phát hoảng khi cậu ta cúi người chân tình thổ lộ với cô.

"Mộ Niệm Tâm, tôi thích cậu! Làm bạn gái tôi nhé!"

Ôi trời!

Cô dám chắc lão thiên gia nào đó hôm nay khẳng định là làm biếng quản thế sự nhân gian rồi! Không làm việc thì sao không về núi ngủ đi!!!

"Cái kia, Bách Du..." Cô bối rối ho vài tiếng, không biết phải trả lời thế nào. "Thực ra, tôi..."

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Câu này phải nói như thế nào đây? So với việc nói ra thì cũng hệt như ba từ I love you vừa nãy, chết còn thống khoái hơn.

"Tôi đã có người mình thích rồi..."

Bách Du sững người, ánh mắt sắc hẳn đi. "Là ai?"

Là...

Đoạn Ly Thần, biến thái lão đại nhà anh, tôi cho anh phiền chết!!!

"Là Đoạn giáo sư! Cậu cũng biết rồi phải không, sáng nay tôi vừa mới tỏ tình với thầy ấy..."

Rầm!

Bách Du đấm mạnh xuống nền đất lạnh toát, cậu ta đứng phắt dậy, ánh mắt trầm hẳn.

"Tôi thích cậu! Tôi chỉ muốn nói với cậu như vậy. Về phần món quà này, nhận hay vứt bỏ nó là tùy ý cậu!"

"Khoan đã..." Lời vẫn còn chưa dứt thì bóng dáng cậu ta đã mất dạng.

Mộ Niệm Tâm vuốt lại mái tóc rối nhẹ vì gió, đảo mắt nhìn quang cảnh đô thành phồn hoa tráng lệ bên dưới, lắc đầu.

"Cậu chưa từng nếm thử độc tố, làm sao biết nó độc thế nào?"

Một sát thủ,... Bách Du, cậu dựa vào đâu lại dám mạnh miệng nói rằng cậu thích tôi?

Một chút gì đó về thế giới của tôi, cậu căn bản cũng không hiểu...

.

.

Bách Du điên cuồng chạy trong sân trường, cuối cùng cũng đợi được một chiếc Mercedes từ trong gara lăn bánh tiến về phía cổng.

Cậu ta không có lấy một giây suy nghĩ, lao ra giữa sân chắn ngang lối chiếc xe đen bóng đang nhanh chóng lăn bánh.

"Bách thiếu gia, cậu mất trí rồi sao?"

"Mau tránh ra đi Bách thiếu!"

Bách Du làm như không nghe thấy mọi người đang ra sức ngăn cản, ánh mắt kiên định bất động trước đoạn đường cách mũi xe ba mét.

Gần quá rồi...

Chỉ còn 2 mét...Làm sao đây...

1 mét... Mình...có nên tránh đi không?...

Chiếc xe Mercedes đen bóng vẫn thản nhiên băng băng trên sân như chốn không người. Đến khi chỉ còn cách Bách Du đang khiếp đảm nhắm nghiền mất một centimet thì mới chịu dừng lại.

Cánh cửa xe bật mở, đôi giày đen tuyền dần chạm xuống mặt đất. Đoạn Ly Thần bước ra từ trong xe, một tay để hờ trên thành cửa, một tay thong dung bỏ túi quần cười nói.

"Bách thiếu, chưa gì em đã chán sống rồi hả?"

Bách Du cười bất cần.

"Phải a, cuộc sống lúc này của tôi quả thực nhàm chán đến nỗi khiến người ta muốn đi đầu thai kiếp khác!"

Ồ~ Ly Thần vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.

"Vậy em muốn tôi chết cùng em à?"

Tôi chỉ muốn tống mình thầy lên đoạn đầu đài!

Bách Du đứng thẳng người, nghiêm giọng.

"Tôi không có nhiều thời gian với thầy! Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc, như một nam nhân thực sự, về Mộ Niệm Tâm!"

A~ Hóa ra là vì chuyện này sao? Xem ra mọi chuyện càng lúc càng thú vị rồi?

La Kỳ vẫn cười cười.

"Được. Nếu em muốn thế!"

Mộ Niệm Tâm, nợ đào hoa của cô, tại sao lại đến gõ cửa tìm tôi đòi nợ?!!!

.

"Muốn nói chuyện nghiêm túc mà, tại sao lại đến đây? Em muốn giải quyết bằng vũ lực sao?"

Bách Du nhẹ nhàng lau thanh kiếm sắc bén trong tay, cười nói.

"Phải, cách nói chuyện của tôi chính là như này, thầy làm quen dần đi!"

Đoạn Ly Thần ngay cả vỏ kiếm cũng không thèm lấy ra.

"Vậy thì tôi giải quyết luôn cách nói chuyện này của em. Hôm nay sẽ là lần cuối cùng!"

"Đừng tự đắc..." Bách Du cười lạnh, cậu ta quay về phía biển người đang không ngừng bao vây dưới khán đài.

"Bàn về kiếm đạo, tôi chưa bao giờ có đối thủ!"

À~ Đoạn Ly Thần gật đầu, vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là lo lắng.

"..." Tên giáo sư chết tiệt, tôi nhất định sẽ dạy cho thầy ba từ thua_thảm_hại viết như thế nào!!!

Sao có thể như thế được?

Bách Du ngã phịch xuống sàn, sắc mặt tái nhợt.

Tại sao, chưa bao giờ cậu bị người khác làm cho thê thảm đến như này.

"Xem kìa xem kìa, nhân vật chính tới rồi!"

"Đây là nhân vật phong vân đã khiến hai đại mỹ nam sư trò trường chúng ta trở mặt quyết đấu sinh tử sao?"

"Quả thực mỹ quá a~"

Mộ Niệm Tâm rẽ đám đông bước về vị trí khán giả nhìn rõ trung tâm khán đài, lướt mắt về phía trước thì bắt gặp ánh mắt phức tạp của Bách Du.

Bách Du thất thần, cô ấy đã nhìn thấy một bộ dáng thảm hại nhất của mình, thiên a, mình còn mặt mũi nào mà đối diện với cô ấy.

Đoạn Ly Thần cầm thanh kiếm trong tay tùy ý chơi đùa, đôi mắt đỏ nhạt thâm sâu khó dò khẽ lướt qua đôi mắt si tâm tuyệt đối của Bách Du, thoáng nhíu mày. Anh đảo mắt nhìn về phía Mộ Niệm Tâm đang tĩnh lặng quan sát, chớp nhẹ rèm mi dài rồi bước chậm rãi về phía Bách Du đang bất động giữa khán đài.

"Đứng dậy."

Bách Du giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt.

"Được. Chúng ta tiếp tục!"

"Ai bảo là sẽ tiếp tục?"

Bách Du thất thần. "ý anh là gì?"

Là gì? Đoạn Ly Thần cười khẽ.

"Bây giờ mới chính là bắt đầu!"

"..."

"Tôi cảm thấy bản thân vừa rồi, có vẻ còn nhẹ tay quá..."

Và dưới hàng vạn ánh nhìn, anh chậm rãi rút bỏ vỏ kiếm!...

...

Có vẻ như không khí trận đấu thay đổi rồi?

Mộ Niệm Tâm hướng mắt xuống khán đài, trong lòng nghi hoặc.

Bách Du tuy kiếm thuật rất tốt, nhưng dù có tốt thế nào thì cũng không thể trở thành đối thủ của anh ta.

Còn bây giờ, tại sao tên họ Đoạn chết tiệt kia lại nghiêm túc như vậy?

Vừa nãy,...căn bản anh ta chỉ phô bày chưa đến nửa phần thực lực...

Mộ Niệm Tâm nghiêng đầu cười, vuốt lại mái tóc đen dài.

Bách thiếu tài giỏi, lần này xem ra cậu chỉ còn nước thua trắng.

Và quả thật như thế! Đoạn Ly Thần tung ra chưa đến năm chiêu Bách Du đã không thể gượng dậy nổi, còn bản thân anh rất nhẹ nhàng ném trả thanh kiếm về giá treo.

"Cuộc nói chuyện hôm nay, tới đây kết thúc nhé!"

Bách Du sắc mặt tái nhợt, ngay cả mở miệng cũng không còn khí lực, phải nhờ đến hai vệ sĩ hộ tống về nhà.

khán đài chỉ trong vài phút đã vắng vẻ không còn người dư thừa, chỉ còn lại anh và Mộ Niệm Tâm mắt đấu mắt.

Cứ như vậy được năm phút, cô nàng đành treo cờ trắng đầu hàng. Cầm theo hộp quà Bách Du tặng vừa nãy bước lên khán đài ném thẳng vào người Đoạn Ly Thần.

"Cho anh."

"Cô tặng tôi?" Cái này so với việc trời sập nghe còn có vẻ khó tin hơn.

"Nghĩ đi đâu thế?" Người nào đó mặt không đỏ hơi thở không gấp bình thản như không đổi trắng thay đen. "Là Bách Du nhờ tôi đưa cho anh, anh làm tổn thương trái tim nhỏ bé của người ta rồi!"

Ân~ Mấy quyển tiểu thuyết đam mỹ tràn lan trên mạng cũng không đến nổi vô vị quá.

"Bách Du tặng tôi?" Anh cười nhạt mở hộp quà màu hồng phấn dễ thương trên tay. Vừa nhìn đến thứ trong hộp, sắc mặt bình thản của anh thay đổi hẳn.

"Mộ tiểu thư..."

Ly Thần nhẹ nhàng đặt hay tay lên vai cô, cười gằn.

"Cô đúng là kể chuyện cười, càng...lúc...càng...nhạt!"

Mộ Niệm Tâm vừa nhìn đến hộp quà Đoạn Ly Thần đặt trở lại trong tay cô liền không kiềm được lảo đảo.

Thiên a! Trên đời cư nhiên vẫn còn loại quà khủng khiếp như này?

Chiếc bánh chocolate hình trái tim ngọt ngào được tỉ mỉ khắc ba từ "Mộ Niệm Tâm" khiến cô thật muốn đôi mắt mình mù luôn cho xong.

Đoạn Ly Thần cười cười đưa tay đỡ trán, cảm thấy lúc nãy sao mình không một kiếm giết luôn tên tiểu tử ngông cuồng đó.

"Đi, chúng ta đi nơi khác tiếp tục nói chuyện."

"Chuyện gì cơ?" Mộ Niệm Tâm ngơ ngác.

"Chuyện về một người nào đó đã viết nên cho tôi một câu chuyện đam mỹ rất khôi hài!"

Cười, cười cái gì? Còn nữa, cô gái nhỏ mệt mỏi xoa xoa mi tâm, anh cũng đừng làm như chỉ nghe tôi nói mỗi câu này được không???

Mộ Niệm Tâm cố giằng lại bàn tay đã bị Đoạn Ly Thần giữ chặt.

"Không được! Tôi phải lên kế hoạch giết người, không có thời gian!"

Anh trả lời không một giây suy nghĩ. "Tôi giúp cô giết!"

"...Là lập kế hoạch giết anh đó...!"

Đoạn Ly Thần dừng lại vài giây, vẫn nở nụ cười quen thuộc.

"Vậy thì mạng cũng cho cô!"

.

.

Mang tiếng là bàn chuyện, nhưng cô lại bị ai đó lôi lôi kéo kéo, kể ra thì quá trình cũng không tốt đẹp lắm, bằng chứng là phải mất tận nửa tiếng anh mới thành công đưa được người nào đó an tọa tại một nhà hàng nổi tiếng nằm giữa trung tâm thành phố sầm uất.

"Còn nhìn tôi với ánh mắt đó nữa là tôi lập tức hôn cô tại đây đấy!"

Đoạn Ly Thần phải nhờ một câu này mới khiến Niệm Tâm miễn cưỡng thu hồi ánh mắt nồng đậm sát khí trở vào tập menu dày đặc.

Vừa lật lật chỉ được vài trang, bàn tay trắng muốt buộc phải dừng lại vì cái hành động ấu trĩ của ai kia.

Lần này đổi lại cô là người chủ động.

"Còn nhìn tôi với ánh mắt đó nữa là tôi lập tức giết chết anh tại đây đấy!"

Đoạn Ly Thần mỉm cười, rất ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng chỉ vài giây sau...

"Đoạn Ly Thần..." Cố Thiên Tâm gằn giọng, cái tên biến thái lão đại nào đó đã di động lại gần sát bên cô, nhìn cô đang chăm chú xem menu, nói trắng ra là thân ảnh cùng ánh mắt "thâm tình" gần cô đến nổi không còn kẽ hở.

Anh ngẩng mặt nhìn Cố Thiên Tâm đang cười xinh đẹp như thiên sứ,..

Bốp!

Mộ tiểu thư, cô có thể hành động thiếu nữ một chút được không, động muốn chút là đánh người.

Anh chán nản nằm dài trên bàn kính, tay xoa xoa cái đầu vừa bị ăn một cú đòn không chút thương hương tiếc ngọc.

"Chọn xong rồi,..." Mộ Niệm Tâm cười cười rất đáng yêu, quay đầu gọi món với cô nàng tiếp tân bên cạnh.

"Cho tôi canh bánh bao thượng hải, bánh rán vòng Doughnut, bánh mì kẹp tôm hùm, musse, mỳ laska, thịt xiên nướng satay, cơm trộn thập cẩm Paella, pizza Naples, bánh cá tilapia, sườn nướng BBQ, vịt quay Bắc Kinh, canh sủi cảo,... mỗi thứ một phần,..."

Và rất nhiều món ăn khác dưới ánh mắt thất kinh của Đoạn Ly Thần.

"Tạm thời nhiêu đây thôi, nếu cần tôi sẽ gọi thêm!"

Tâm Tâm cười nói rất bình thản, không một chút để tâm đến bóng dáng cô tiếp tân ngày càng lảo đảo.

"Sao thế?"

"Tôi chỉ có một suy nghĩ..." Anh trả lời rất nghiêm túc sau một khoảng thời gian chấn kinh. "Trên đời này khẳng định không còn loại heo nào có sức ăn khủng khiếp sánh bằng cô!"

Nổi điên rồi đó nha!

Mộ Niệm Tâm ngồi bật dậy, rất không cam lòng phản bác.

"Sao nào, tôi không giết anh thì anh chịu không được phải không?"

Ly Thần lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu.

Tôi đây là đang nói thật!

Cô nàng sát thủ phồng má, tức giận phóng mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Nhất định mình sẽ gọi thêm món, gọi hết quyển menu, không ăn nổi thì đem đến cô nhi viện, trại giáo dưỡng, tập đoàn ăn xin vỉa hè,... tuyệt đối phải làm cho anh ta sạt nghiệp đến nổi ngày mai cuốn gói ra đường làm cái bang!!!

"Này,..." Ly Thần lắc đầu treo cờ trắng. "Giận rồi à, không muốn nói chuyện nữa?"

Nói chuyện, chuyện quỷ gì? Nói cho anh làm tôi tức điên từ nãy đến giờ sao?

Tên đáng ghét đáng hận đáng thủ tiêu nhà anh, nói chuyện với anh chẳng thà nói chuyện với cái đầu gối còn hơn!!!

Đinh đang!

Tiếng đàn dương cầm du dương mê người chậm rãi cất lên giữa gian phòng hoa mỹ, biết bao khách nhân đều vì tiếng đàn lung linh tuyệt mỹ như thiên âm ấy làm cho dừng hết mọi hoạt động trên tay.

Mộ Niệm Tâm cũng không ngoại lệ.

Tiếng đàn này...

Cả cô và anh cùng hướng mắt về phía cây đàn dương cầm phủ một màu trắng tinh khôi thuần khiết, những nốt nhạc tuyệt đẹp như đang bay múa xung quanh bóng dáng mảnh mai thấp thoáng sau chiếc váy trắng như ngọc.

Giai điệu này, người người nghe đến say mê, nhưng mấy ai hiểu được tường tận thâm ý?...

Mộ Niệm Tâm hất đổ tách trà hoa hồng thượng hạng vào một chậu cây cảnh bằng sứ thuần, cười nhạt như gió thoảng.

"Nhanh thật đấy,..."

Ván cờ đã bày sẵn, xem ra chỉ còn cách ngoan ngoãn chơi cho thật đẹp.

Buông tay rồi, chỉ còn nước thua thật thảm hại, vĩnh viễn đánh mất tất cả.

Giữa biển người phàm trần ngây ngốc vì tiếng đàn kỳ ảo, chỉ có ba ánh mắt, ba nụ cười, ba thâm ý,...

Khó lường như nhau...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro