Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên cảm thấy hơi lo lắng.

Em xoa xoa huyệt Thái Dương, đáy mắt khô khốc, đầu choáng váng, mí mắt giật giật, đều là kết quả của việc thức khuya.

Là Omega, 26 tuổi, không thể không thừa nhận năm tháng vô tình, chính mình đã không còn trẻ như khi 18 liên tục thức mấy đêm liền không sao. Nhưng mà mí mắt cứ giật hoài, nói không phải mê tín, nhưng mà liệu có phải là điềm báo sắp có chuyện xui xẻo gì đó hay không?

"Cảnh Thiên, bên này thiết bị đã chuẩn bị sẵn sàng, anh OK thì buổi phỏng vấn của chúng ta liền bắt đầu nhé." Đạo diễn gõ gõ cửa phòng hóa trang nhắc nhở.

"Được được, tôi tới liền." Dư Cảnh Thiên sửa soạn qua loa quần áo, đi theo đạo diễn tới phòng phỏng vấn.

"Hello, chào mọi người! Tôi là Dư Cảnh Thiên!" Trước màn ảnh, Dư Cảnh Thiên lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

"Cảnh Thiên, trước tiên chúc mừng anh hoàn thành tour diễn vòng quanh thế giới, tôi nghe nói nhân khí rất cao." MC lịch sự khen vài câu, "Vài năm trước anh vẫn luôn ở nước ngoài phát triển, tại sao lại muốn  về nước?"

"Lúc trước chủ yếu là do công ty sắp xếp, tôi vẫn luôn hy vọng có cơ hội trở về, cũng hy vọng có thể có càng nhiều cơ hội giao lưu cùng fans và bạn bè tại Trung Quốc, cống hiến nhiều tác phẩm tốt hơn." Dư Cảnh Thiên nghiêm túc trả lời.

"Lần này về nước có gặp gỡ những người bạn cũ không?" MC gợi chuyện, "Lương Sâm hay ai đó chẳng hạn."

"Ừm,  quan hệ giữa chúng tôi vốn rất tốt, vẫn luôn thường xuyên liên lạc, còn có Thập Thất." Dư Cảnh Thiên nhanh chóng nói tiếp.

"Gần đây nghe nói 《 Thanh xuân có bạn 》lại chuẩn bị khởi quay, nghĩ lại năm đó, La Nhất Châu, Liên Hoài Vĩ, Tôn Diệc Hàng... hiện giờ đều phát triển rất tốt." MC liếc nhìn kịch bản, tiếp tục hỏi, "Không biết mọi người có ý định tụ hợp lại không?"

Ánh sáng trong phòng thu hơi chói mắt, Dư Cảnh Thiên nhất thời thất thần, có lẽ là do nghe được cái tên nào đó liền ngẩn người ra.

"Cảnh Thiên?" MC nhỏ giọng nhắc nhở.

"Xin lỗi." Trợ lý bên cạnh đánh gãy đối thoại giữa hai người, "Mọi người chuyển sang chủ đề tiếp theo đi, lúc phát sóng cũng bỏ qua nhé."

"Ồ, được được." MC lập tức ngầm hiểu, trong lòng âm thầm ăn dưa, mặt ngoài vẫn làm bộ trấn định, bộ dáng chuyên nghiệp chuyển chủ đề.

Dư Cảnh Thiên không nhớ rõ chính mình trả lời những vấn đề sau đó thế nào, là một nghệ nhân xuất đạo đã 10 năm có lẻ, em đã có thể thành thạo trả lời hàng loạt các câu hỏi phỏng vấn sắc bén, nhưng lại bị vấp ngã ở một vấn đề bình thường như vậy.

La Nhất Châu.

Đã bao lâu rồi không nghe được cái tên này từ miệng người khác. Dư Cảnh Thiên ở trong lòng thầm nghĩ.

Mấy năm nay, em thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới mùa đông lạnh giá vào năm 18 tuổi, trong phòng luyện tập ấm áp, em mặc áo thun hơi mỏng màu hồng nhạt cả ngày luyện tập, mồ hôi tí tách rơi trên sàn nhà vẫn cắn răng kiên trì luyện tập.

Omega ở tuổi 18 trời sinh hiếu thắng, một lòng chỉ nghĩ đến C vị, cổ chân có bị bong gân cũng không chịu từ bỏ luyện tập, thân là đội trưởng, La Nhất Châu luôn giương cao cờ hiệu "trao ấm áp, gửi dịu dàng", chủ động hỗ trợ quấn băng vải, đỡ em lên đài xuống đài.

Trẻ tuổi Omega đối với hành động này cũng không quá cảm kích, trên thực tế em còn âm thầm cùng La Nhất Châu tranh tài cao thấp trong một thời gian dài. Công diễn 1 thua hai phiếu, tranh C thua hai phiếu, em lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thất bại. Em thậm chí không nhớ rõ cảm giác chán ghét La Nhất Châu thay đổi từ khi nào, chỉ nhớ rõ lúc hai người hôn nhau ở chỗ hành lang không người, tin tức tố trên người anh là mùi hương thanh lãnh của Tuyết Tùng.

Nghĩ vậy, Dư Cảnh Thiên chỉ cảm thấy tuyến thể sau gáy đang dán cao ức chế nhói đau,  mí mắt phải giật giật càng dữ dội.

Lại nói tiếp, em cùng La Nhất Châu gặp gỡ tính ra cũng không đến nửa năm, nhưng lại thay đổi hoàn toàn cuộc đời sau này.

Đêm rời Đại Xưởng, em đã chia tay La Nhất Châu trên WeChat, block tất cả các phương thức liên lạc của đối phương, cắt đứt hết thảy quan hệ cùng La Nhất Châu, lại phát hiện mình mang thai vào ngày 5/8.

Lẽ ra là đứng dưới đầy trời pháo hoa giấy rực rỡ thành đoàn đi trên con đường trải đầy hoa, vậy mà em lại đứng một mình trong bệnh viện tay run run cầm bản báo các  kiểm tra sức khoẻ . Sau khi biết được, người nhà đều khuyên em nên bỏ đi, bắt đầu lại cuộc sống mới, nhưng em lại bướng bỉnh mà lựa chọn sinh đứa bé ra.

Em cất giấu một chút tâm tư riêng, em thích trẻ con, cũng hy vọng có cơ hội nhìn con mình từ từ trưởng thành. Em không muốn nhưng lại không thể không thừa nhận, đây là chút liên kết cuối cùng giữa mình và La Nhất Châu .

Không có Alpha, Omega trong lúc mang thai và sinh nở chịu không ít khổ, nhưng lúc nhìn thấy đứa nhỏ mặt còn hơi nhăn nheo, cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Em đặt tên cho đứa nhỏ là Dư Nhất Nhất, hy vọng con luôn trở thành người đứng đầu.

Dư Cảnh Thiên từng hùng hồn nói rằng phải trở thành người cha tốt, thậm chí vì bảo vệ Nhất Nhất trưởng thành, em lựa chọn tập trung công việc ở nước ngoài, nhưng em vẫn là đánh giá cao năng lực của mình.

Về Nhất Nhất, từ một đứa trẻ gào khóc đòi ăn lớn lên đến đến bây giờ, Dư Cảnh Thiên không muốn quay đầu nhìn lại, đó là một đoạn đường vừa thú vị vừa như muốn phát điên, nhưng thật ra đã khiến em nhanh chóng thoát khỏi trạng thái suy sụp trước đó..

Đứa trẻ trưởng thành thế nào không khỏi do người lớn, tới tuổi đi học tiểu học, em suy nghĩ cẩn thận quyết định để Nhất Nhất về nước học tập. Em đã trải qua quá nhiều lần chuyển trường cùng ly biệt, không hy vọng con mình lại giẫm lên vết xe đổ.

Bạn bè trong giới ngoại trừ Thập Thất cùng Lương Sâm, hầu như không ai biết thân phận thật sự của Nhất Nhất, hôm nay tạm thời phát sinh thêm buổi phỏng vấn, em đương nhiên đem Nhất Nhất tạm thời gửi gắm tại nhà riêng Thập Thất ở Bắc Kinh. Hiện tại phỏng vấn kết thúc, em ngồi trong xe bảo mẫu gửi tin nhắn cho Thập Thất.

"Con tôi đâu?" Dư Cảnh Thiên đi thẳng vào vấn đề.

"Thiên nhi à, cậu phỏng vấn nhanh vậy?" Thập Thất hình như hơi lo sợ, "Có mệt không vậy? Tôi nói cậu nghe, MC trong nước không dễ đối phó như ở nước ngoài đâu..."

"Vẫn ổn." Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên được Thập Thất quan tâm cảm thấy hơi khó hiểu, "Hai người ở đâu? Tôi qua đón con tôi."

"Cậu nghe tôi nói." Thập Thất hơi ngừng lại, hình như có chút chột dạ, "Là thế này, Nhất Nhất quá đáng yêu, tôi hôm nay ôm đi tìm Sâm ca chơi, sau đó buổi chiều có chút việc, Sâm ca liền nói để anh ấy trông thay tôi ."

"Không sao, anh ấy đã  gặp qua Nhất Nhất, cũng khá thân thiết."

"Ừm..." Thập Thất ấp a ấp úng, "Nhưng mà tôi nghe nói, buổi chiều anh ấy có việc bên ngoài, hình như mang theo Nhất Nhất đi."

"Tôi trước kia cũng thường xuyên mang theo Nhất Nhất ra ngoài làm việc, không sao." Dư Cảnh Thiên định cúp máy, gọi Lương Sâm báo mình đến đón con trai về.

"Chính là... Tôi vừa rồi mới biết được Sâm ca chiều nay ra ngoài là đi Trung Hí tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường."

Dư Cảnh Thiên "Ồ" một tiếng chuẩn bị tắt điện thoại, đột nhiên phản ứng lại: "Chờ một chút, Trung Hí?!"

Khuôn viên sân trường tháng tư luôn đầy ắp người, đặc biệt là khoảng thời gian kỷ niệm ngày thành lập trường, các sinh viên ưu tú tốt nghiệp các khóa trước đều trở về trường cũ tham gia hội diễn hoặc tụ hội.

Tuy rằng phần lớn thời gian hoạt động đều ở Bắc Kinh, nhưng sau khi tốt nghiệp La Nhất Châu rất ít có cơ hội trở lại trường, lần này rốt cuộc có cơ hội liền đáp ứng lời mời tới tham dự.

Anh lang thang đi dạo không mục đích ở vườn trường, gặp gỡ vài thầy cô quen thuộc liền đứng lại chào hỏi. Mấy năm đi qua, sinh viên trong trường từng đợt thay đổi nhưng phong cảnh lại không thay đổi quá lớn.

"Nhất Châu!"

La Nhất Châu nghe được có người kêu tên mình, quay đầu lại phát hiện là học trưởng Lưu Hạo Nhiên, bên cạnh còn dắt một đứa bé.

"Học trưởng." La Nhất Châu gật gật đầu chào hỏi.

"Có thể giúp anh trông coi đứa nhỏ này được không, đây là... À, cậu cũng có quen đó, là con của họ hàng thân thích của Lương Sâm, tôi qua bên kia mua cho bé chai nước." Lưu Hạo Nhiên dặn dò nói.

"Chú Idol, con không khát." Đứa nhỏ ngoan ngoãn trả lời.

"Con coi như là chú khát đi! Chờ chú chút nhé!" Lưu Hạo Nhiên dứt lời, cũng không đợi La Nhất Châu trả lời, liền phất phất tay đi tới cửa hàng mua nước, để lại La Nhất Châu cùng đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ.

Đứa nhỏ này làn da rất trắng, một đôi mắt long lanh to tròn nhìn chằm chằm La Nhất Châu, khiến anh ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ mặt bé. Anh cảm giác sống mũi cùng khuôn miệng rất quen mắt, cực kỳ giống một người anh quen thuộc.

Anh âm thầm trào phúng chính mình não động quá lớn, đối với đứa nhỏ lại càng dịu dàng hơn.

"Con tên là gì?" La Nhất Châu nhẹ giọng hỏi.

Đứa nhỏ cũng không sợ người, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào La Nhất Châu, lại nghĩ tới Dư Cảnh Thiên nhắc nhở mình phải hiểu lễ phép, vội vàng đứng thẳng thân mình.

"Con tên là Nhất Nhất."

"Nhất Nhất." La Nhất Châu mặc niệm tên này, "Tên rất đặc biệt."

Anh quay đầu lại, phát hiện đứa nhỏ vẫn đang tò mò đánh giá mình, khẽ nhíu mày suy tư cái gì, lộ ra rối rắm cùng nghi hoặc không phù hợp với lứa tuổi.

La Nhất Châu âm thầm suy đoán khả năng đứa nhỏ đã xem qua chương trình mình biểu diễn nhận ra mình, ôn tồn hỏi: "Sao vậy? Con có phải nhận biết chú?"

Đứa nhỏ dường như có chút do dự, mất nửa ngày mới đủ dũng khí nói: "Chú trông rất giống người ba đã mất của con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro