Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dư Nhất Nhất vẫn luôn cảm thấy mình là một đứa bé rất hạnh phúc.

Cha mình là ca sĩ nổi tiếng, lớn lên đẹp trai hát lại dễ nghe, đối với mình cũng rất tốt. Tuy rằng công việc của cha luôn rất bận, phải bay khắp nơi từ Canada, Hàn Quốc, tới Trung Quốc, tuy rằng bên ngoài tuyên bố mình là con họ hàng thân thích, nhưng trước giờ chưa từng bỏ mặc mình.

Bé từ nhỏ lớn lên ở trên sân khấu cùng phòng huấn luyện, cho dù Dư Cảnh Thiên cũng không cưỡng bách bé luyện tập cái gì, bé vẫn là mưa dầm thấm đất mà thích ca hát khiêu vũ. Dù sao cha bé là super idol, bé cũng không thể quá kém.

Khi còn nhỏ bé thỉnh thoảng cũng hỏi Dư Cảnh Thiên chuyện của ba mình, Dư Cảnh Thiên luôn là nói gần nói xa, cuối cùng phiền muộn ném xuống hai từ "Đã mất", khiến bé sợ mà khóc lớn. Về sau, lúc Dư Nhất Nhất lớn hơn một chút, lần nọ nửa đêm khát nước bò dậy đến phòng bếp uống nước, nhìn thấy Dư Cảnh Thiên cuộn tròn ngủ ở ghế sofa, trên mặt còn vệt nước mắt, trên bàn là một tấm ảnh Polaroid đã ố vàng, bé lúc này mới tin tưởng ba mình thật sự đã chết.

Bé đau lòng Dư Cảnh Thiên, tuổi còn trẻ đã có mình, rõ ràng chính cha vẫn còn là một đứa trẻ, lại đem tất cả tình yêu dành cho mình, vừa làm cha lại vừa làm mẹ.

Đứa nhỏ sớm thông tuệ, từ đây không hề ở trước mặt Dư Cảnh Thiên nói một chữ nào liên quan đến ba, cố gắng trở thành một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù rằng bé biết dù nghịch ngợm lật tung nóc nhà, Dư Cảnh Thiên cũng sẽ không tức giận.

Khoảnh khắc bé nhìn thấy La Nhất Châu, trong đầu liền nhớ tới bức ảnh Polaroid thoáng qua kia, nói xong liền bắt đầu hối hận chính mình miệng quá nhanh.

"Con xin lỗi! Con không phải cố ý!" Dư Nhất Nhất vội vàng xin lỗi.

"Nói gì vậy nhóc này!" Lưu Hạo Nhiên mua nước trở về cũng nghe được Dư Nhất Nhất nói câu kia, vỗ vỗ đầu bé, vội vàng xin lỗi La Nhất Châu, "Nhất Châu thật ngại quá, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ."

La Nhất Châu lắc lắc đầu nói không sao, tiếp tục ngồi xổm nhìn Dư Nhất Nhất, đáy lòng bỗng dưng có cảm giác thân thiết.

"Chào bé, chú tên là Nhất Châu, bé gọi là Nhất Nhất, chúng ta rất có duyên." Anh vươn tay, muốn cùng Dư Nhất Nhất bắt tay.

Dư Nhất Nhất cũng không hoảng, làm như thật mà cùng anh nắm tay: "Thật vui khi biết chú."

"Đi thôi đi thôi, Lương Sâm nói chú nhanh đưa con trở về." Lưu Hạo Nhiên giữ chặt bé, quay đầu đối Nhất Châu nói, "Nhất Châu, vừa rồi làm phiền cậu quá, tôi đưa cháu nó trở về."

"Không có phiền gì đâu." La Nhất Châu lắc đầu, xem anh một tay cầm cặp sách một tay nắm Dư Nhất Nhất, "Cần em giúp không? Em đưa hai người đi?"

"Vậy... cậu giúp tôi cầm cặp sách của Nhất Nhất đi, làm phiền cậu!" Lưu Hạo Nhiên cũng không khách khí, có cơ hội sai sử học đệ tự nhiên sẽ không bỏ qua.

La Nhất Châu duỗi tay tiếp nhận cặp sách Dư Nhất Nhất, tuy rằng nhìn rất nhỏ, nhưng căng phồng.

"Cảm ơn chú." Dư Nhất Nhất ngoan ngoãn nắm tay Lưu Hạo Nhiên, nhìn La Nhất Châu.

"Con giấu không ít đồ vật ha, có gì vậy?" La Nhất Châu đi theo phía sau Lưu Hạo Nhiên, vừa đi vừa hỏi.

Dư Nhất Nhất duỗi ra ngón tay đặt ở bên miệng, cố ra vẻ nghiêm túc nói: "Secret!"

La Nhất Châu buồn cười, ánh mắt lại ngừng ở chiếc vòng đập tay quấn trên dây đeo cặp.

Chiếc vòng đã có chút phai màu, có lẽ đã treo từ lâu. La Nhất Châu tinh tế vuốt ve, nhớ tới những hồi ức xa xăm. Ở chỗ sâu nhất trong ngăn kéo tủ đầu giường nhà anh, cũng cất giấu một chiếc vòng đập tay đã phai màu.

"Nhất Nhất, trên cặp con đeo thứ gì thế?"

Đứa nhỏ nhìn thấy La Nhất Châu muốn cầm vòng gỡ ra, liền tránh khỏi tay Lưu Hạo Nhiên, muốn ngăn lại hành động của La Nhất Châu, "Đó là bảo bối của cha con, chú không được động vào."

"Được, được, được." La Nhất Châu không nhịn được mà bật cười, không ngờ trên thế giới này còn có người giống mình xem vòng đập tay là bảo bối. Anh nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Dư Nhất Nhất, trong lòng lại nhớ tới người đã từ lâu không nhắc tới.

Anh ngơ ngác nhìn Lưu Hạo Nhiên mang theo đứa nhỏ lên xe, nhìn chiếc xe ở trong tầm mắt dần dần hóa thành một chấm đen nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất không nhìn thấy.

Đã bao lâu rồi chưa gặp người kia? La Nhất Châu trong lòng thầm nghĩ. Anh đã có thể bình tĩnh mà nghe về tin tức của người kia, chấp nhận kết quả sẽ không bao giờ gặp lại, cách màn hình xem người kia ở trên sân khấu vẫn tỏa sáng như trước, lại ở rất nhiều khoảnh khắc lơ đãng nhớ tới em nhìn về phía mình híp mắt cười thành hai sợi chỉ.

"Này!" Có người đột nhiên đập lên bả vai La Nhất Châu.

La Nhất Châu quay đầu lại, phát hiện là Lương Sâm.

"Đang nghĩ gì đó?"

"A, vừa rồi Hạo Nhiên học trưởng mang theo một đứa nhỏ là thân thích của anh mới vừa đi." La Nhất Châu chậm nửa nhịp nói, "Anh tìm bọn họ sao?"

Lương Sâm nhìn anh một cái, tiến đến bên tai, thần bí nói: "Cậu có cảm thấy đứa nhỏ kia trông quen mắt?"

La Nhất Châu sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, liền nghe được Lương Sâm nói: "Đứa nhỏ kia, họ Dư, Dư trong Dư Cảnh Thiên."

Dư Nhất Nhất cũng không biết ở trong lòng La Nhất Châu đã dấy lên sóng to gió lớn gì, bé nhanh chóng được đưa về biệt thự nhỏ của Dư Cảnh Thiên ở Bắc Kinh.

Mặc dù ở trước mặt chú Lương Sâm cùng chú Thập Thất bé thường xuyên quậy tung trời đất, nhưng ở trước mặt Dư Cảnh Thiên lại tuyệt đối nghe lời . Hiện tại bé đang ngoan ngoãn nằm ở trên giường đợi Dư Cảnh Thiên kể chuyện cổ tích.

"Nếu có người yêu thích một đóa hoa, độc nhất vô nhị, nở rộ giữa biển sao mênh mông, như vậy chỉ cần ngẩng đầu ngắm những vì sao thôi đã đủ để người ấy thấy mình hạnh phúc." Dư Cảnh Thiên khép lại sách, hôn lên trán Dư Nhất Nhất.

"Tony, sao lại là Hoàng tử bé nữa." Dư Nhất Nhất ngáp một cái, bé đã quen gọi tên Dư Cảnh Thiên, như vậy có vẻ bọn họ tương đối bình đẳng.

"Con nghe nhiều sẽ dễ ngủ." Dư Cảnh Thiên trả lời, "Hôm nay ra ngoài chơi với chú Lương Sâm, chú Hạo Nhiên thế nào?"

Giọng điệu hỏi dò, lo lắng Dư Nhất Nhất gặp được những người khác.

Dư Nhất Nhất ngẫm nghĩ một lúc, bé rất muốn nói cho Dư Cảnh Thiên, mình gặp được một người rất giống ba, lại sợ gợi lên nỗi buồn của Dư Cảnh Thiên. Cuối cùng bé chỉ là nói: "Vườn trường rất đẹp! Có rất nhiều chị gái xinh đẹp, anh đẹp trai cũng rất nhiều!"

"Có đẹp trai như anh Thiên của con không?" Dư Cảnh Thiên nháy mắt.

"Không có, cha đẹp trai nhất! Con thứ nhì!" Dư Nhất Nhất giơ tay, bắt lấy tay Dư Cảnh Thiên, đổi chủ đề, "Tony, cha có nghĩ tìm cho con một người cha dượng không?"

"Sao đột nhiên nhắc tới cái này?" Dư Cảnh Thiên hơi cảnh giác.

"Muốn biết cha thích Alpha thế nào." Dư Nhất Nhất giả bộ làm nũng.

Dư Cảnh Thiên cúi đầu nhìn vào mắt bé: "Cha thích người đẹp trai có đôi mắt giống Nhất Nhất vậy, to tròn, hai mí nha."

Dư Nhất Nhất cũng nhìn Dư Cảnh Thiên. Đứa nhỏ tâm tư tinh tế, cảm giác Dư Cảnh Thiên đang nhìn mình, nhưng ánh mắt lại xuyên qua mình mà nhìn người khác, ẩn chứa chút mất mát không muốn nhắc tới.

Bé không muốn nhìn Dư Cảnh Thiên khổ sở, dựa đầu vào vai Dư Cảnh Thiên, ôm Dư Cảnh Thiên cọ cọ, cố ý ngắt lời nói, "Cha nói làm con cũng xấu hổ lây."

Quên đi, không có Alpha thì vẫn có mình bảo vệ cha. Dư Nhất Nhất trước khi ngủ thành lợn chết suy nghĩ như vậy.

Tháng tư, gió xuân Bắc Kinh ấm áp, khu biệt thự ở ngoại ô cây cối xanh tươi, cảnh sắc đương thì.

La Nhất Châu trước cửa biệt thự Dư Cảnh Thiên đi qua đi lại.

Địa chỉ là Lương Sâm cho anh. Sau khi anh biết được Dư Cảnh Thiên về nước cũng có suy nghĩ muốn tới tìm em, nhưng lại lo lắng quấy rầy đến cuộc sống của em. Nhưng khi anh biết đến sự tồn tại của Dư Nhất Nhất, rốt cuộc không kìm nén được.

Dư Nhất Nhất đang chơi cầu trượt trên bãi cỏ trong sân, xa xa thấy có người ở cửa nhà mình đi tới đi lui đã nửa ngày, lo lắng là fan tư sinh hoặc là ăn trộm, thò lại gần hàng rào nhìn ra bên ngoài xem xét, phát hiện là La Nhất Châu.

"Chú Nhất Châu, chú tới tìm con chơi sao?" Dư Nhất Nhất nhón mũi chân, lộ ra một cái đầu nhỏ.

"Nhất Nhất, đây là nhà con sao? Chú tới tìm Dư Cảnh Thiên." La Nhất Châu giả vờ bình tĩnh, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

"Tony hôm nay có lịch trình, bất quá xem thời gian cũng sắp trở về." Dư Nhất Nhất hơi rối rắm, nhưng suy xét đến sự an toàn, không có chủ động mở cửa.

May mà La Nhất Châu cũng tự giác, chủ động nói: "Vậy chú chờ ở cửa được rồi."

Dư Nhất Nhất gật gật đầu.

"Nhất Nhất, lần trước quên hỏi con, con bao tuổi?" La Nhất Châu cẩn thận hỏi, "Cha con là Dư Cảnh Thiên sao?"

Dư Nhất Nhất do dự, Dư Cảnh Thiên dặn dò bé không thể tùy tiện đem quan hệ hai người nói cho người xa lạ, nhưng mà La Nhất Châu là đồng học của Lương Sâm cùng Lưu Hạo Nhiên, hình như cũng không phải người xa lạ.

Bé ngập ngừng gật gật đầu, liền nhanh chóng nhìn thấy sự bàng hoàng cùng đau đớn không chút nào che giấu trong mắt La Nhất Châu. Trước khi kịp suy nghĩ, bé đột nhiên phát hiện, đôi mắt hai mí to tròn của La Nhất Châu rất giống mình, màu mắt cũng rất giống.

"Cha con... Mấy năm nay sống có tốt không? Hai người sắp định cư trong nước sao? Con có phải sắp học tiểu học?"

La Nhất Châu đưa ra một loạt câu hỏi, làm Dư Nhất Nhất có chút bối rối. Bé đã gặp nhiều người gây rối ý đồ đối Dư Cảnh Thiên phóng thích tin tức tố Alpha, cũng phản cảm rất nhiều Alpha tiếp cận Dư Cảnh Thiên với mục đích không tốt, nhưng mà người trước mặt, khiến bé luôn có cảm giác gần gũi.

"La Nhất Châu." Dư Nhất Nhất cúi đầu suy nghĩ, lại nhón mũi chân, "Chú muốn làm cha dượng của con sao?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro