Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng tháng tư ấm áp chiếu lên người La Nhất Châu, làm anh thất thần trong chốc lát.

Anh hồi tưởng lại ngày hôm qua Dư Nhất Nhất nói mình giống như người cha đã chết của bé, cộng thêm câu hỏi hôm nay, một tia nghi ngờ cuối cùng trong đáy lòng tan thành mây khói.

Đoán ra được chân tướng La Nhất Châu quả thực tức giận đến mức muốn cười lớn. MÌnh có một đứa con nhưng mình lại chính là người cuối cùng được biết. Bình tĩnh lại anh bỗng thấy đau đớn, trong ấn tượng của mình, Dư Cảnh Thiên vẫn là đứa trẻ chưa đầy 19 tuổi, mọi vui buồn mừng giận đều hiện rõ trên mặt, lúc thua cũng sẽ khóc như đứa trẻ, như thế nào đến con cũng sắp đi học.

Dư Cảnh Thiên lừa mình, rời xa quê hương ở nước ngoài phát triển, một mình chịu đựng khó khăn trong thời gian mang thai cùng sinh nở, chỉ cần nghĩ như vậy, La Nhất Châu liền cảm thấy đau nhói trong lòng.

"Sao anh lại ở đây?"

La Nhất Châu nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn thấy Dư Cảnh Thiên đang xách theo vài túi đồ, kinh ngạc mà nhìn anh.

"Anh muốn cùng em nói chuyện." La Nhất Châu hít sâu một hơi, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh, "Không mời anh vào trong ngồi sao?"

Nếu tôi không đồng ý anh liền không vào? Dư Cảnh Thiên dưới đáy lòng âm thầm mắng. Người đã tìm đến tận cửa, Dư Cảnh Thiên chỉ có thể nhận mệnh, em mới vừa mở cửa, Dư Nhất Nhất liền nhảy qua ôm lấy em.

"Đây là, cháu trai của tôi, con anh trai tôi." Dư Cảnh Thiên giành trước một bước giải thích cho La Nhất Châu.

La Nhất Châu mắt thấy Dư Nhất Nhất sắc mặt biến đổi, chột dạ mà liếc qua mình một cái, nuốt nuốt nước miếng lập tức kêu: "Chú Tony!"

"Ừm." La Nhất Châu mặt không đổi sắc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Nhất Nhất, con tự chơi một lát, chú và bạn chú nói chuyện một lát." Dư Cảnh Thiên đem Dư Nhất Nhất tống cổ đến phòng khách, mang theo La Nhất Châu tới thư phòng.

Trong thư phòng lộn xộn, trên thảm còn một đống sách truyện cổ tích cùng album ảnh chưa kịp thu dọn, vốn là trang trí theo phong cách ấm áp, giờ phút này có chút xấu hổ. Dư Cảnh Thiên đứng cách La Nhất Châu một khoảng nhất định, anh đứng thẳng bất động vẫn không nhúc nhích, không có ý chủ động tới gần đối phương.

"Tony, đã lâu không gặp." La Nhất Châu suy nghĩ, vẫn là trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Dư Nhất Nhất, là con của anh."

"Đương nhiên không phải!" Dư Cảnh Thiên không hề nghĩ ngợi buột miệng thốt ra. Tuyến thể sau cổ có chút nóng lên, em theo bản năng giơ tay sờ lên cao ức chế, "Tôi đã nói đây là con anh trai tôi."

"Đôi mắt con anh trai em trông giống anh như đúc?" La Nhất Châu khóe miệng câu lên nhưng nụ cười lại không hề ấm áp. Lúc mới gặp Dư Nhất Nhất anh chỉ cảm thấy quen mắt, có vài phần giống Dư Cảnh Thiên, suy nghĩ kỹ càng mới phát hiện, cặp mắt to tròn kia dường như là bản sao thu nhỏ của anh.

"Anh có độc hả? Anh trai tôi trông giống anh không được sao?" Dư Cảnh Thiên phản bác.

"Trước đó Dư Nhất Nhất đã thừa nhận mình là con của em." La Nhất Châu tiến về phía trước một bước, nắm lấy cánh tay của Dư Cảnh Thiên.

Dư Cảnh Thiên thề đây là lần đầu tiên trong đời muốn đánh Dư Nhất Nhất một trận, đúng là đồng đội heo làm hỏng bét. Em đẩy La Nhất Châu ra, bất chấp tất cả mà nói: "Đúng vậy, là con của tôi thì sao, tôi tự mình sinh tự mình dưỡng, liên quan gì đến anh"

"Anh là ba của đứa trẻ!" La Nhất Châu nóng nảy, "Anh có quyền được biết...."

"Hiện tại đã biết! Có thể đi rồi." Dư Cảnh Thiên lạnh lùng nói, không chịu nhượng bộ.

"YaoYao. Anh sai rồi. Vì sao em không cho anh một cơ hội?" La Nhất Châu lại tiến sát một bước, ôn tồn nói, "Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm kiếm hình bóng em, vẫn luôn muốn liên lạc với em."

Anh từng cho rằng bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau, chẳng sợ Dư Cảnh Thiên có rút lui, cũng sẽ ôm anh nói "Sau này liên lạc", nhưng thực tế là không có sau này. Anh không gọi được cho Dư Cảnh Thiên, tin nhắn gửi đi đều bị chặn, hỏi bạn tốt của em đều chỉ đổi lấy lắc đầu trầm mặc.

La Nhất Châu từng vô số lần mơ lại khoảng khắc rạng sáng ngày 5/5/2021, anh ở dưới cửa sổ nhìn Dư Cảnh Thiên đeo balo căng phồng, ngồi lên xe bảo mẫu giống như những lần ra ngoài quay chương trình, cuối cùng biến mất dưới ánh đèn mở ảo của Đại Xưởng, toàn bộ thế giới sụp đổ.

"Là tôi không muốn liên lạc với anh." Dư Cảnh Thiên ngưng lại một lúc lâu, đôi mắt nhìn về nơi khác, giọng nói có chút khàn khàn, "La Nhất Châu, gió Đại Xưởng đã ngừng, quan hệ giữa chúng ta đã kết thúc."

"Kết thúc?" La Nhất Châu cười lạnh, "Vậy em còn đem vòng đập tay quấn ở cặp sách làm gì, tại sao lại đặt tên con chúng ta là Nhất Nhất?"

Cảm xúc kìm nén trong lồng ngực Dư Cảnh Thiên bỗng chốc vỡ òa, những tâm tư ẩn giấu bị mạnh mẽ xé mở, nước mắt chực trào ra.

Em không muốn yếu thế trước mặt La Nhất Châu, cho dù là tám năm trước hay là tám năm sau. Ở trong mắt rất nhiều người, La Nhất Châu là người chính trực, mang lại ấm áp, làm chuyện gì cũng đều chu đáo mọi mặt. Nhưng ở trong mắt Dư Cảnh Thiên, em không thích sự chính trực này của La Nhất Châu. Nhưng cuối cùng, em vẫn muốn anh mãi là người chính trực như vậy.

Năm 18 tuổi, trong một đêm, em trở thành mục tiêu cho toàn mạng phỉ nhổ, bị bao phủ bởi các loại vu khống, bị ê-kíp chương trình vứt bỏ, ngoài cảm giác tủi thân cùng cực, phẫn nộ cực điểm, vẫn còn phân thần nghĩ không muốn liên lụy đến La Nhất Châu.

Năm 26 tuổi, em chứng kiến quá nhiều sóng to gió lớn của giới giải trí, cũng mất đi rất nhiều nhiệt huyết cùng kiên trì, nhưng em không có hối hận về quyết định năm đó. Chỉ là nếu quay lại, em đại khái cũng sẽ không quay đầu lại, sẽ không nghĩ gặp lại La Nhất Châu.

Trong không khí thoang thoảng mùi Tuyết Tùng, làm phía sau cổ càng thêm đau đớn, "Anh cách xa tôi một chút, tin tức tố quá nồng."

La Nhất Châu không thuận theo, không buông bỏ, lại tiến về phía trước một bước, bắt lấy hai tay Dư Cảnh Thiên, cưỡng bách Dư Cảnh Thiên nhìn thẳng vào mình.

"Tony, em nhìn anh, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại được không?"

Dư Cảnh Thiên ngày thường sức lực không nhỏ,nhưng lại bất lực để La Nhất Châu khống chế. Em đã từng rất thích sự cường thế từ trong cốt tủy của La Nhất Châu, thích cùng anh đối nghịch, hai con người đã ngầm tranh đấu trong một khoảng thời gian dài, sau đó lại từ từ thưởng thức lẫn nhau.

Trên sân khấu hai người là trạng thái cạnh tranh lành mạnh, nhưng trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày La Nhất Châu luôn nhường em, chơi trò chơi từ kéo búa bao hay trò đập tay đều nhường em thắng, ngay cả xúc xích nướng cũng để dành cho em, chẳng ngại lúc quay chương trình bên ngoài đông người qua lại, anh đều sẽ chủ động duỗi tay bảo vệ em từ phía sau.

Sau đó em mới hiểu được, khi đó niên thiếu Alpha không hiểu tình yêu là gì, nhưng đã đem trái tim chân thành nóng bỏng của mình giao cho em. Chính vì như vậy, em càng không muốn La Nhất Châu cùng em rơi xuống vũng bùn. Khi đó em tuổi trẻ nhiệt huyết, chịu đựng đau đớn buông tha La Nhất Châu, hiện giờ em đã sớm qua tuổi bồng bột, đối với chân tình này chỉ có thể chùn bước.

"Quên tôi đi." Dư Cảnh Thiên không cầm được nước mắt rơi xuống, khóe miệng còn mang theo ý cười, "Mỗi người đều có cuộc sống riêng, không cần thiết phải ở cùng một chỗ."

"Tại sao không cần thiết?" La Nhất Châu vừa vội vừa giận, Dư Cảnh Thiên dường như cự tuyệt tiếp xúc thân thể với mình, giãy giụa muốn thoát ra, anh ngược lại gia tăng thêm lực, đem người ôm vào lòng.

"Đừng chạm vào tôi!" Dư Cảnh Thiên hét lớn, mạnh mẽ đem La Nhất Châu đẩy ra.

La Nhất Châu ngẩn ra. Anh bỗng ngửi thấy hương quýt quen thuộc, lúc này mới chợt phản ứng được, Dư Cảnh Thiên bị tin tức tố của mình dẫn dụ bước vào kỳ phát tình.

Dư Cảnh Thiên hiển nhiên cũng nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, em hoảng sợ mà che lại cao ức chế sau cổ đã mất đi hiệu lực, dần dần trượt ngã dựa vào giá sách phía sau.

"YaoYao." La Nhất Châu vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy em, dự định phóng xuất ra một chút tin tức tố đến trấn an em, "Chỗ nào không thoải mái? Em sao vậy?"

"Đừng...tránh xa tôi ra..." Dư Cảnh Thiên vẻ mặt tuyệt vọng, cắn răng nói ra mấy chữ, cả người đau đớn co rút, dùng hết toàn lực muốn đẩy La Nhất Châu ra.

"Em không sao chứ?" La Nhất Châu phát hiện ra có điều gì đó không ổn, Dư Cảnh Thiên sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, không hề mê loạn như đang trong kỳ phát tình.

"Coi như cầu xin anh, đừng......" Lời còn chưa nói xong, liền hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

"Chú đang làm gì!" Dư Nhất Nhất nghe được động tĩnh, đẩy cửa ra liền thấy một màn như vậy, tức giận đá La Nhất Châu một cái, lại kéo anh cách Dư Cảnh Thiên xa một chút.

"Tony, Tony!" Dư Nhất Nhất lắc lắc Dư Cảnh Thiên, phát hiện đối phương không hề cử động, trong lòng hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến ngăn kéo tìm thuốc ức chế, thuần thục tiêm cho Dư Cảnh Thiên một mũi. Bé nhìn La Nhất Châu đang ngây ra như phỗng, tức giận la lớn, "Thất thần làm gì! Mau gọi xe cấp cứu!"

Ba giờ chiều, hành lang bệnh viện tư im ắng. Trước cửa phòng cấp cứu hai người ngồi trên ghế, một lớn một nhỏ.

"Nếu Tony chết thì phải làm sao?" Dư Nhất Nhất khóc lóc thảm thiết sớm đã không còn bình tĩnh như lúc ở thư phòng, "La Nhất Châu, chú là tên sát nhân."

La Nhất Châu tâm loạn như ma, mặt ngoài còn phải bình tĩnh dỗ Dư Nhất Nhất. Anh móc ra khăn giấy xoa xoa nước mũi nước mắt Dư Nhất Nhất, "Sẽ không sao đâu, không có chuyện gì đâu."

"Trước đây Tony có gặp tình trạng như vậy trong kỳ phát tình không??" Anh rất lo lắng cho tình trạng cơ thể của Dư Cảnh Thiên.

Dư Nhất Nhất suy nghĩ, lắc lắc đầu. Ngay sau đó bĩu môi muốn khóc: "Tony, cha không thể chết được..."

"Ai là người nhà Dư Cảnh Thiên?" Y tá từ phòng cấp cứu đi ra.

"Tôi." La Nhất Châu bước về phía trước.

"Chú ấy không phải, là con." Dư Nhất Nhất chậm một bước, nổi giận đùng đùng đẩy La Nhất Châu ra bước về phía trước.

"Anh ấy cấy vòng ngăn trở tin tức tố vào tuyến thể của mình, may mà đưa tới kịp thời, bằng không thiếu chút nữa mất mạng." Y tá nhìn hồ sơ bệnh án nói, "Hiện tại đã không còn nguy hiểm chuyển sang phòng bệnh bình thường, thuốc mê hết hiệu lực, tỉnh lại nghỉ ngơi một chút liền có thể xuất viện."

"Vòng ngăn trở tin tức tố là gì?" La Nhất Châu trong lòng căng thẳng, có chút dự cảm bất an. Anh luôn là người thẳng thắn đối mặt với vấn đề, nhưng trong khoảnh khắc đó anh sợ nghe được đáp án.

"Tẩy trừ tiêu ký khiến cơ thể tổn thương rất lớn, hiện tại đa số Omega đều sẽ lựa chọn cấy vào vòng ngăn trở tin tức tố, chính là ngăn cách ảnh hưởng của Alpha đã đánh dấu lên người mình. Nói đơn giản một chút, lúc trước anh ấy ỷ lại vào tin tức tố của anh bao nhiêu, hiện tại liền sợ hãi tin tức tố của anh bấy nhiêu. Anh phóng thích bao nhiêu tin tức tố, liền tạo thành bấy nhiêu thương tổn." Trong mắt y tá hiện lên một chút ghét bỏ," Tin tức tố của anh, với anh ấy mà nói liền tương đương với độc dược trí mạng."

"Người trẻ tuổi, tự giải quyết cho tốt đi." Y tá thở dài, xoay người rời đi.

La Nhất Châu đứng ở tại chỗ, thật lâu không có lấy lại tinh thần. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro