Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió tháng tư mang theo chút ấm áp, thổi bay rèm cửa màu lam, ánh mặt trời dịu dàng chiếu vào phòng, chiếu vào khuôn mặt người đang ngủ say.

Dư Cảnh Thiên đã rất lâu không ngủ say như vậy, lúc bị ánh mặt trời đánh thức còn có vài phần hoảng hốt. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong khoang mũi hòa cùng với mùi thuốc ức chế Alpha khiến em nháy mắt thanh tỉnh, nhớ lại toàn bộ chuyện phát sinh trước đó.

Em giãy giụa muốn ngồi dậy, La Nhất Châu nhanh tay lẹ mắt kê một cái gối ôm phía sau, cẩn thận đỡ em, lại nhanh chóng lui lại một bước, giãn ra một chút khoảng cách.

"Em..." La Nhất Châu nhẹ giọng, mang theo một chút dò hỏi, "Khá hơn chút nào không? Còn khó chịu sao?"

"Không sao." Dư Cảnh Thiên tự dưng có chút chột dạ, cẩn thận suy nghĩ lại thấy mình cũng không có làm sai cái gì.

Em từng cho rằng mình đủ tàn nhẫn, nhưng vẫn không cưỡng lại được bản năng ỷ lại vào tin tức tố Alpha. Thời đầu thai kỳ quả thật là một giai đoạn vô cùng khó khăn, em cả đêm nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, ăn gì cũng không vào, làm gì cũng không được. Sau khi sinh Dư Nhất Nhất, em muốn đi tẩy trừ tiêu ký, bác sĩ kiến nghị em cấy vào vòng ngăn trở tin tức tố.

"Sau khi cấy vào sẽ sinh ra phản ứng bài xích đối với tin tức tố của đối phương, không bị rối loạn kỳ phát tình, cũng sẽ không sinh ra phản ứng sinh lý."

Dư Cảnh Thiên nghe bác sĩ giải thích xong, không chút do dự ký vào đơn đồng ý phẫu thuật. Em cho rằng việc ngăn cách tin tức tố của La Nhất Châu liền chân chính cắt đứt liên kết giữa hai người.

"Khát sao? Muốn uống chút nước không?" La Nhất Châu đứng ở một bên hỏi.

Em gật gật đầu "Ừm" một tiếng, La Nhất Châu nhanh chóng rót nước vào cốc, xác nhận độ ấm thích hợp, cẩn thận đưa đến trong tầm tay em.

Dư Cảnh Thiên tiếp nhận cốc nước uống mấy ngụm, đôi mắt làm bộ lơ đãng mà liếc về phía La Nhất Châu.

La Nhất Châu không có nhìn em, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, dường như cố giảm đi cảm giác tồn tại của mình. Qua nửa ngày, mới mở miệng: "Tony, thực xin lỗi, chuyện hôm nay anh xin lỗi, gây tổn thương cho em."

"Anh không nắm rõ tình hình, không phải lỗi của anh." Dư Cảnh Thiên chưa cho La Nhất Châu cơ hội thao thao bất tuyệt đã đánh gãy lời anh nói. Em không cảm thấy La Nhất Châu nợ mình cái gì, càng không hi vọng La Nhất Châu vì thế trong lòng sinh ra áy náy.

"Thật sự rất xin lỗi. Anh chưa từng muốn làm thương tổn em. Anh chỉ là hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, cho anh một lần nữa có cơ hội cùng em..." La Nhất Châu dường như không có nghe được phản hồi của Dư Cảnh Thiên, tiếp tục đắm chìm trong logic của chính mình.

"La Nhất Châu!" Dư Cảnh Thiên đề cao âm lượng, "Đừng nói nữa."

Cản giác áy náy cùng tự trách trong mắt La Nhất Châu khiến em càng thêm buồn bực. Em không muốn nhìn đến La Nhất Châu bởi vì chính mình mà cảm thấy khổ sở. Trong những ngày đặt vòng cách trở, em rất ít khi nhớ tới tin hương của La Nhất Châu, La Nhất Châu đối với em rất tốt, những điều này em đều ghi tạc trong lòng. Vào mỗi ngày khi đến kỳ phát tình, khi em đau đớn lăn lộn trên giường, em hoàn toàn không nhớ nổi mùi hương của La Nhất Châu, lại hoảng hốt giống như có thể ngửi được trên người đối phương lúc ôm mình thoang thoảng mùi nước giặt, nghe được những những lời thì thầm nói thích em bên tai.

Hiện thực giống một con dao sắc bén, ở thời niên thiếu không hiểu chuyện thản nhiên đâm một dao, đến khi tương ngộ chỉ mong từng người mạnh khỏe, không còn dũng khí tiến thêm một bước.

"Anh hiện tại cũng biết, tôi cấy....cái kia.... Hai người chúng ta không thể nào." Dư Cảnh Thiên hốc mắt phiếm hồng, trong lòng âm thầm thống hận cảm xúc dâng trào trong kỳ phát tình, khẩu thị tâm phi mà nói, "Thật ra, năm đó tôi cũng không có tình cảm gì với anh, sớm đã quên."

"Chúng ta đã có khởi đầu và kết thúc tốt đẹp, hãy coi như chưa gặp lại đi." Em không biết lúc nói dối thì tim cũng sẽ đau, thậm chí không phân biệt được từng câu từng lời nện xuống, thì chính mình càng đau hay là đối phương càng đau, "Nếu anh muốn gặp Nhất Nhất, có thể cuối tuần bớt chút thời gian tới xem, tôi sẽ không cự tuyệt."

Em vùi đầu vào gối, không dám nhìn La Nhất Châu, cũng không biết đối phương rời phòng bệnh lúc nào.

La Nhất Châu không biết chính mình đi ra phòng bệnh như thế nào, anh chết lặng mà đứng ở cửa thang máy, nhìn trên màn hình con số không ngừng biến hóa, trong lúc nhất thời đã quên ấn nút.

Bỗng nhiên, anh cảm giác góc áo bị người khác kéo. Anh quay lại, phát hiện là Dư Nhất Nhất.

"La Nhất Châu, sao chú lại khóc?"

La Nhất Châu lúc này mới phát hiện trên mặt có nước mắt, nhanh chóng duỗi tay lau đi.

"Đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ chú hiểu chứ?" Dư Nhất Nhất làm bộ ghét bỏ anh, hoàn toàn không nhớ rõ chính mình mấy tiếng trước khóc thảm thế nào.

Những lời này quá mức quen tai, La Nhất Châu tự giễu mà cười cười. Anh quay đầu ngồi xổm xuống, điều chỉnh giọng điệu, "Nhất Nhất, không quay về ở bên cha con sao?"

"Con muốn nói chuyện với chú." Dư Nhất Nhất cũng không đợi La Nhất Châu trả lời, nhìn xung quanh, chỉ vào một cái ghế dài cạnh hành lang, "Chúng ta ra kia ngồi đi."

Mấy tiếng sau, một lớn một nhỏ hai người lại về tới ghế dài trước phòng phẫu thuật, chỉ là lúc này tâm trạng hai người đã khác nhau.

"La Nhất Châu, chú là ba ruột của con sao?" Dư Nhất Nhất đi thẳng vào vấn đề, không cho La Nhất Châu có thời gian chuẩn bị.

"Chú..." La Nhất Châu còn đang rối rắm, anh không biết suy nghĩ của Dư Cảnh Thiên, không biết có nên nói sự thật cho Dư Nhất Nhất không.

"Tony trước nay chưa từng nói cho con biết ba con là ai, nhưng con có nhìn thấy ảnh chụp, người trên bức ảnh rất giống chú."

"Vốn dĩ con còn có chút nghi ngờ." Dư Nhất Nhất rõ ràng không có ý định nghe La Nhất Châu giải thích, bé tự nhiên nói: "Bác sĩ đều nói vòng ngăn trở tin tức tố của Tony bài xích cả đời đối tượng đánh dấu cha, người kia chẳng phải là chú sao?"

Bé nhìn vẻ kinh ngạc của La Nhất Châu, dường như không nói nên lời: "Làm ơn, này có cái gì khó hiểu đâu."

La Nhất Châu trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu.

"Đúng vậy, chú chính là ba con. Mấy năm trước chú cùng Tony tham gia cùng một chương trình, trong thời gian huấn luyện chúng ta đã ở bên nhau. Sau đó lại phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn, cha con rút lui, không cùng chú tiếp tục liên hệ, gần đây chú mới biết đến sự tồn tại của con." La Nhất Châu dừng một chút, "Thực xin lỗi, hiện tại mới nói cho con nghe hết thảy mọi chuyện."

"Sao chú dài dòng dữ." Dư Nhất Nhất có chút phiền, "Giờ chú có còn muốn theo đuổi Tony?"

Bé thật ra suy nghĩ rất đơn giản, bé không ngại có hay không có ba, đương nhiên nếu có tất nhiên ba ruột vẫn hơn rồi, nhưng bé hy vọng Dư Cảnh Thiên có thể vui vẻ một chút, bé vẫn luôn cảm thấy Dư Cảnh Thiên không thể quên người ba này.

"Chú..." La Nhất Châu ngập ngừng, "Chú cũng muốn vậy, nhưng Tony dường như không muốn cùng chú liên hệ, lại còn có vòng ngăn trở tin tức tố..."

"Bác sĩ không phải nói vòng ngăn trở tin tức tố có thể tháo sao?" Dư Nhất Nhất từ ghế nhảy xuống, "Chú có phải là đàn ông không vậy..."

"Con nói cho chú biết, nếu chú không cố gắng, cha con có rất nhiều người theo đuổi..." Bé muốn vỗ bả vai La Nhất Châu, nhưng hiển nhiên độ cao không đủ, cuối cùng chỉ vỗ vỗ mu bàn tay La Nhất Châu, "Con phải về chăm sóc cho cha, chú tự giải quyết cho tốt!" [ Mé, như ông cụ non dzị =))))))) ]

La Nhất Châu hơi giật mình nhìn bóng dáng lắc lư của Dư Nhất Nhất, qua sau một lúc lâu mới phản ứng câu "Tự giải quyết cho tốt" hình như có chỗ nào đó không đúng.

Dư Cảnh Thiên về nước chủ yếu là do Dư Nhất Nhất đã tới tuổi đi học, sau khi xuất viện lấy lý do "Thân thể không thoải mái" đẩy không ít lịch trình, thừa dịp này xem xét một vòng các trường học, cuối cùng lựa chọn trường tiểu học tư thục quốc tế.

Cách thời gian khai giảng còn gần nửa năm, Dư Nhất Nhất thật vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc không có khóa học cũng không có bài tập về nhà. Bé ở nước ngoài rất ít khi xem phim truyền hình Trung Quốc, gần đây mở ra TV mới phát hiện các nhà đài đều đang phát sóng phim có La Nhất Châu.

Ấn tượng đối với La Nhất Châu từ người ba thích khóc, dông dài còn chiếm tiện nghi cha mình chuyển thành đại tướng quân soái khí khốc huyễn trên TV.

Cuối tuần, Dư Cảnh Thiên hiếm khi dậy sớm, đang định làm bữa sáng yêu thương cho Dư Nhất Nhất thì phát hiện Dư Nhất Nhất đã sớm ngồi ở trong phòng khách xem TV.

Em tức giận duỗi tay vỗ đầu Dư Nhất Nhất.

"Đừng động đậy." Dư Nhất Nhất không hề có ý định hối cải, còn cố ý đổi giọng làm nũng, "Tony chờ một chút, con sắp xem xong đoạn này rồi."

Dư Cảnh Thiên nhìn lên TV mới phát hiện diễn viên chính trong phim là La Nhất Châu, em muốn đổi kênh nhưng chân lại bất động.

Em không xem nhiều phim truyền hình, đề tài kháng chiến vốn cũng không phải thể loại em hứng thú. Trên màn hình, La Nhất Châu sắm vai quân nhân một thân quân trang thẳng thớm, quân ủng bóng lưỡng, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí khái anh dũng.

Em ngồi xuống bên cạnh Dư Nhất Nhất , cùng nhau chen trên sofa.

Người sĩ quan do La Nhất Châu thủ vai đầu tiên là vạch trần âm mưu ngụy trang của mật vụ Nhật Bản, lại liều chết sống mái với quân lính Nhật Bản, giải quyết sạch sẽ kẻ thù.

"La Nhất Châu quá đẹp trai!" Dư Nhất Nhất cảm khái.

Dư Cảnh Thiên vốn đang đắm chìm ở trong cốt truyện, nghe được Dư Nhất Nhất khen một câu trong lòng đột nhiên không được thoải mái, cầm lấy điều khiển bấm nút tắt: "Có gì hay đâu! Ba cái phim vớ vẩn! Xem TV lâu rồi lại hỏng mắt!"

Dư Nhất Nhất dùng ánh mắt không nói nên lời mà nhìn cha mình: "Rõ ràng cha cũng xem đến mê mẩn, vì sao nói con!"

-TBC- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro