Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con bị khùng hả!" Dư Cảnh Thiên thẹn quá hóa giận, từ trên sô pha nhảy dựng lên giống như mèo bị giẫm đuôi, nhéo lỗ tai Dư Nhất Nhất, "Đừng nói hươu nói vượn."

"Con đâu có." Dư Nhất Nhất ấm ức kéo tay Dư Cảnh Thiên ra, xoa xoa tai mình.

"Cha rõ ràng cũng thích còn không cho con nói?" Dư Nhất Nhất đúng lý hợp tình phản bác.

Dư Cảnh Thiên tức giận, nghĩ lại lần trước La Nhất Châu nói Dư Nhất Nhất mật báo cho anh mối quan hệ của hai người, trong lúc nhất thời nợ mới nợ cũ cùng nhau tính: "Cha không phải nói với con không được đem quan hệ giữa hai chúng ta nói cho người xa lạ sao! Sao con lại nói cho La Nhất Châu?"

"Hả? Không có đâu." Dư Nhất Nhất làm bộ vẻ mặt mờ mịt, lúc cần bán đồng đội liền không nương tay, "Chú ấy cố ý lừa gạt cha, con ở bên ngoài vẫn luôn gọi cha là chú Tony mà."

"Thật?" Dư Cảnh Thiên lộ vẻ hoài nghi.

"Thật mà!" Dư Nhất Nhất chớp mắt bĩu môi, "Nói không chừng là chú Lương Sâm nói?"

Dư Cảnh Thiên có chút do dự, Dư Nhất Nhất vẻ mặt cực kỳ vô tội, trong ánh mắt toát lên chân thành. Kỳ thật đứa nhỏ lớn lên rất giống Dư Cảnh Thiên, vậy mà đôi mắt hai mí to tròn lại giống La Nhất Châu, khiến Dư Cảnh Thiên không rõ vì sao nổi nóng.

"Miễn cưỡng tin con." Dư Cảnh Thiên lạnh mặt nói, "Nhưng mà cha thấy con cũng ở nhà chơi lâu lắm rồi, cũng nên sắp xếp các lớp học bổ túc vũ đạo, ca hát để con luyện tập."

"Con không muốn!" Dư Nhất Nhất toàn thân đều kháng cự, cùng cha mình ở phòng luyện tập luyện vũ học ca là một chuyện, bản thân bị giáo viên nghiêm khắc uốn nắn lại là chuyện khác. Mình còn nhỏ, không muốn sớm mất đi tự do.

"Không muốn cũng không được." Dư Cảnh Thiên quát, "Lúc cha bằng tuổi con đã sớm đi tham gia nhiều tiết mục, ở trên sân khấu biểu diễn."

"Cha là cha, con là con!" Dư Nhất Nhất phản kháng. Bé biết Dư Cảnh Thiên dễ mềm lòng, liền tiến lại gần ôm lấy đùi Dư Cảnh Thiên, đầu nhỏ cọ cọ lên tay em dùng giọng sữa làm nũng, "Tony, Nhất Nhất muốn ở bên cạnh cha nhiều hơn, Nhất Nhất không muốn đi học, đi học không vui."

Dư Cảnh Thiên bỗng dưng mềm lòng. Đứa nhỏ lớn thật nhanh, lúc mới sinh ra phải bế cả ngày, đặt xuống liền khóc, tuy cánh tay em rất có lực nhưng cũng thường xuyên cảm thấy bế không nổi; lớn lên một chút lại giống như viên bánh trôi nhỏ, thấy em liền híp mắt cười, bò qua hôn mặt em làm đầy một mặt nước miếng; hiện giờ đã lớn không ít, cũng không dựa dẫm vào em quá nhiều.

Em không biết như thế nào đột nhiên có vài phần mất mát.

Một loạt tiếng chuông cửa phá vỡ cục diện bế tắc. Dư Nhất Nhất phản ứng rất nhanh, buông em ra chạy ra khỏi phòng, chạy tới cửa.

Dư Cảnh Thiên đứng ở trong phòng khách nửa ngày không nghe được tiếng mở cửa, cũng không có nghe được có tiếng nói chuyện, không ngăn được vài phần nghi hoặc, lại lo lắng Dư Nhất Nhất ứng phó không được, vì vậy nên đi ra ngoài.

"Nhất Nhất, ai vậy?"

"Cái này..." Dư Nhất Nhất như đang bối rối tìm từ, "Là người mới vừa nhìn thấy trên TV."

"Hả?" Dư Cảnh Thiên còn chưa kịp phản ứng, đi đến trong sân cách hàng rào nhìn ra bên ngoài, La Nhất Châu đang đứng ở kia nhìn em.

Dư Cảnh Thiên vừa mới chuẩn bị mở cửa tay liền thu về.

"Anh tới làm gì?" Em nỗ lực kiềm chế giọng nói của mình, "Lần trước không phải đều nói rõ ràng sao?"

"Anh đến xem Nhất Nhất." La Nhất Châu tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng nói tiếp, "Không phải em nói anh cuối tuần có thể đến chơi với con sao?"

Em cẩn thận hồi tưởng nửa ngày, trong đầu rối rắm, cuối cùng chỉ thở dài mở cửa.

La Nhất Châu hai tay cầm theo túi lớn túi nhỏ nghiêng thân mình vào cửa. Dư Nhất Nhất tập trung nhìn vào, tuy rằng có một vài chữa chưa nắm rõ, nhưng từ bao bì đủ mọi màu sắc có thể đoán ra đại khái, có sản phẩm chăm sóc sức khỏe, đồ chơi, thuốc bổ...

"La Nhất Châu, chú cảm thấy nơi này có người ở cữ sao?" Dư Nhất Nhất đặt câu hỏi.

Dư Cảnh Thiên một tay túm đứa nhỏ vào lòng, một tay khác che miệng mình, hướng La Nhất Châu cười xin lỗi: "Thật ngại quá, con trai tôi không biết nói chuyện lắm, đồ vật chúng tôi không thiếu, liền không thu."

"Anh đã mua rồi, đặt ở đây đi." La Nhất Châu kiên trì không dứt, đem tất cả quà tặng trong tay đều đặt ở trên bàn, quay đầu lại nói: "Hôm nay thời tiết rất tốt, lại là cuối tuần, anh có thể mang Nhất Nhất ra ngoài chơi không?"

Dư Cảnh Thiên biết lời đã nói như bát nước hắt đi, chính mình đã đáp ứng thì không thể đổi ý, nhưng mà vẫn có chút không muốn. Em buông Dư Nhất Nhất ra, ngồi xổm xuống hỏi con: "Nhất Nhất, chú Nhất Châu muốn đưa con ra ngoài chơi, con có muốn đi không?"

Dư Nhất Nhất suy nghĩ vài giây, gật gật đầu.

"Được." Dư Cảnh Thiên không nói thêm gì nữa, "Cha vào sắp xếp balo cho con để lát con với chú Nhất Châu đi ra ngoài chơi, đi sớm về sớm."

"Tony, cha không đi sao?" Dư Nhất Nhất có chút kinh ngạc, "Chúng ta cùng nhau đi nha."

"Đúng vậy, Tony, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài giải sầu?" La Nhất Châu thử đề nghị.

Dư Cảnh Thiên lắc lắc đầu.

"Tony!" Dư Nhất Nhất dậm chân, "Cha không sợ chú ấy bắt cóc con sao?! Nếu chú ấy bắt con không cho con trở về thì sao!"

"Chú ấy không phải loại người như vậy." Dư Cảnh Thiên không nhịn được mà bật cười.

Cha có vẻ rất hiểu người ta nhỉ. Dư Nhất Nhất trong lòng nghĩ vậy, mặt ngoài còn muốn làm bộ đáng thương khóc lóc kể lể, "Cha vậy mà để con một mình một người đi ra ngoài! Cha có thể yên tâm sao? Con đi rồi cha chỉ có một mình phải làm sao? Tony! Con không muốn cùng cha tách ra!"

Dư Cảnh Thiên thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy Dư Nhất Nhất không quá giống mình, đặc biệt là lúc bé kể lể đủ thứ chuyện, em không thể không cảm khái sức mạnh của di truyền , chẳng cần phải ở chung, thần thái, ngữ khí của Dư Nhất Nhất đều có vài phần giống La Nhất Châu.

Đương nhiên La Nhất Châu không có diễn nhiều giống như nhóc con này.

Em trơ mắt nhìn Dư Nhất Nhất ôm đùi mình không buông tay, mở to nửa ngày liền thở dài, "Được rồi, cùng đi."

Ánh nắng chiều tà bao phủ toàn bộ Bắc Kinh, sắc trời dần dần tối sầm xuống, đèn đường dần dần rực rỡ lên, lập loè đủ màu sắc.

Đối với một Rapper mà nói, niềm vui trong ngày vừa mới bắt đầu. Thập Thất mới vừa thay đôi giày thể thao cùng áo khoác mới mua, chuẩn bị đi tìm kiếm niềm vui một phen thì nghe được một trận dồn dập tiếng đập cửa.

"Ai vậy?" Thập Thất mở cửa, giây tiếp theo đã bị người ôm lấy đùi.

"Chú Thập Thất!" Dư Nhất Nhất kêu lên một tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn cậu.

"Đây là làm sao vậy?" Thập Thất luống cuống tay chân muốn giúp Dư Nhất Nhất lau nước mắt.

"Mặc kệ đi." Dư Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

"Chuyện này..." Thập Thất thu hồi tay, ngẩng đầu nhìn Dư Cảnh Thiên, đối phương có vẻ sắc mặt rất không tốt.

"Tôi hai ngày nữa có việc, Nhất Nhất gửi ở chỗ cậu."

"Hả? Tôi còn muốn..." Thập Thất muốn thoái thác, Dư Nhất Nhất ở bên này thật sự quá ồn ào.

Dư Cảnh Thiên chưa cho Thập Thất cơ hội từ chối, hung hăng trừng mắt nhìn Dư Nhất Nhất: "Con tự kiểm điểm lại bản thân đi." Dứt lời, ném xuống balo xoay người đi thẳng.

"Tony! Ai?!" Thập Thất còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, lúc trước Dư Cảnh Thiên nhờ mình giúp chăm sóc con, ít nhất còn sẽ dặn dò vài câu, lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống ném xuống người liền chạy.

Dư Nhất Nhất nhìn người đi rồi, cũng không khóc cũng không náo loạn, ngáp một cái, xách balo của mình đi vào phòng.

Thập Thất khổ nói không nên lời, đành phải tạm thời giúp bạn mình, nhận mệnh làm bảo mẫu.

"Con lại gây chuyện gì? Chọc cho cha con tức giận?"

"Ài, chuyện này nói ra tương đối phức tạp." Dư Nhất Nhất tê liệt ngã xuống sofa, như ông cụ non nói, "Thật là mệt chết."

Thập Thất nhìn Dư Nhất Nhất làm ra vẻ người lớn liền cảm thấy buồn cười, cố ý trêu chọc: "Sao? Con vì chung thân đại sự của cha con mà nhọc lòng hả?"

"Sao chú biết?" Dư Nhất Nhất mở to hai mắt nhìn.

"Ồ?" Thập Thất thực kinh ngạc, "Còn bị chú nói trúng rồi? Không thể nào? Tony sao có thể thích ai.....Cậu ấy không phải quên không được người kia...." Thập Thất đột nhiên im lặng, ý thức được không nên ở trước mặt đứa nhỏ nói đến chuyện này.

"Còn không phải là La Nhất Châu sao? Đúng vậy! Con tác hợp hai người bọn họ mà!" Dư Nhất Nhất không cảm thấy có gì không ổn.

"Gì? Hai người bọn họ gặp nhau?" Thập Thất mắt sáng rực lên, đột nhiên cảm thấy đêm nay không đi quẩy, ngâm nước nóng cũng không tiếc nuối quá nhiều, rốt cuộc có chuyện bát quái có thể nghe.

Dư Nhất Nhất đem chuyện bọn họ gặp nhau nói ra, thỏa mãn tâm lý ăn dưa của Thập Thất, cậu móc di động ra vừa gõ chữ nói với Lương Sâm vừa hỏi: "Cho nên hôm nay các người ra ngoài chơi?"

"Đúng vậy!" Dư Nhất Nhất nói, "La Nhất Châu thật quê mùa, một hai phải mang chúng con đi cái gì công viên trò chơi, thật coi con là đứa trẻ 5 tuổi sao?"

"Ừm, con không phải, nhưng cũng không khác biệt lắm, đứa trẻ 6 tuổi."

Dư Nhất Nhất trợn mắt liếc Thập Thất, tức giận nói: "Sau đó chúng ta đi công viên trò chơi, cha con nói xe Go- Kart kia thật ngầu, chúng con liền đi chơi cái này. Nhưng là chiều cao con không cho phép! Con chỉ có thể ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ chơi, La Nhất Châu thắng cha con 2 lần, cha con không phục, khăng khăng muốn đấu lại, con ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ chơi 2 tiếng đồng hồ..."

[ Go-Kart là dạng xe trần có bốn bánh, thường được chạy trên những mô hình đường đua được thu nhỏ trong các công viên trò chơi. Giống dạng xe đua trong F1]

Thập Thất nhìn Dư Nhất Nhất vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc quả thực cười đến lăn lộn: "Được đấy, hai người này vẫn giống y như trước đây."

Dư Nhất Nhất không hiểu mà nhìn Thập Thất, tiếp tục nói: "Thật ra công viên trò chơi con cảm thấy hứng thú ở trò tàu lượn siêu tốc gì đó, chiều cao đều vừa vặn, nhưng cha con nói con còn quá nhỏ không thể chơi, chúng con liền đi vòng đu quay, thật sự quá nhàm chán... Cuối cùng con kiến nghị chơi nhà ma."

"Nhà ma?" Thập Thất hồi tưởng khởi bọn họ ở Đại Xưởng kinh qua nhà ma, rùng mình một cái.

"Nhưng mà con cảm thấy đều là giả, những con ma đó cũng không thế nào dọa người, nhưng cha con thật sự sợ hãi. Lúc chúng con sắp sửa đi đến cửa ra thì một con quỷ tóc dài đột nhiên lao tới hù cha con, sợ tới mức cha lập tức nhảy vào trong lòng La Nhất Châu!"

"Wow!" Thập Thất há to miệng, lộ ra một nụ cười hóng hớt.

Dư Nhất Nhất lại cười khổ: "Chính vào lúc này, con hô một tiếng: Ở bên nhau, hôn một cái."

"Sau đó, sao đó thế nào?" Thập Thất mong chờ nhìn Dư Nhất Nhất.

"Sau đó con bị đóng gói đưa đến nơi này." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro