Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dư Cảnh Thiên bước ra từ căn hộ của Thập Thất, phát hiện trời đã đổ mưa từ bao giờ. Là La Nhất Châu đưa em lại đây chứ em không tự mình lái xe, lúc này đành phải mở điện thoại lên app đặt xe.

Xe La Nhất Châu vào lúc này vững vàng đỗ lại trước mặt em. Em còn đang định giả vờ không nhìn thấy thì đối phương đã hạ cửa kính xe xuống hướng về phía em vẫy tay.

"Tony, phải đi về sao? Anh đưa em về."

"Không cần đâu!" Dư Cảnh Thiên lịch sự cười từ chối, "Tôi gọi xe về là được."

"Đi thôi, anh đưa em về." La Nhất Châu giọng điệu ôn hòa nhưng mang theo một loại kiên định không thể chối từ.

Dư Cảnh Thiên không nói thêm nữa, mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế phụ.

"Dây an toàn." La Nhất Châu nhỏ giọng nhắc nhở, nghiêng đầu muốn giúp Dư Cảnh Thiên cài. Dư Cảnh Thiên nhanh chóng kéo dây an toàn vòng qua cài chặt, liếc nhìn La Nhất Châu làm bộ lơ đãng thu hồi tay, gãi gãi mũi.

Mưa càng ngày càng lớn, phía trước màn mưa trắng xóa cảnh vật không rõ ràng, La Nhất Châu nhìn thẳng phía trước tập trung lái xe, đề phòng bất trắc.

Bên ngoài mưa to gió lớn nhưng bên trong xe bầu không khí gượng gạo đến đông cứng. Dư Cảnh Thiên có chút đứng ngồi không yên, em vừa thầm nghĩ sao con đường này dài như vậy, mãi không tới, lại mơ hồ mong xe chạy chậm một chút, con đường dài thêm một chút.

"Hay là bật chút nhạc nhé." Em chủ động đánh vỡ trầm mặc.

La Nhất Châu gật gật đầu, nhìn lướt qua chỗ phát nhạc, ý bảo Dư Cảnh Thiên thao tác. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, duỗi tay muốn ngăn lại Dư Cảnh Thiên.

"A, chờ một chút." La Nhất Châu lời còn chưa dứt, Dư Cảnh Thiên đã ấn xuống nút phát nhạc.

Nhạc nền quen thuộc vang lên, em dường như lập tức nhận ra bài hát này. Đây là hai ngày sau khi em rút lui, công ty ở QQ âm nhạc phát một đoạn Vlog em cover bài hát ——《 Anh đừng nhớ tới em 》.

Em hơi xấu hổ, tắt đi thì lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi, đành phải yên lặng thu tay về, dựa đầu vào cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, ánh đèn đường rực rỡ lung linh. Ánh mắt em dừng lại ở những tia sáng phản chiếu qua tấm kính, đột nhiên nghĩ tới quả cầu ánh sáng trong phòng thu sân khấu hợp tác cuối cùng giữa mình và La Nhất Châu《 Shut Up and Dance 》, lại nghĩ đến ánh đèn sân khấu buổi ghi hình bài hát chủ đề ở Đại Xưởng.

Khi đó bọn họ luôn bị ê- kíp chương trình cùng khán giả đẩy về phía đối lập, nhưng lúc riêng tư vẫn âm thầm sáp lại gần nhau. Tuổi trẻ Alpha thích tưởng tượng về tương lai của bọn họ, thích nói đến những ngày tháng sau khi thành đoàn sẽ có những sân khấu thế nào, thậm chí là về sau ở chung sẽ chọn ga trải giường màu sắc gì. Những lúc La Nhất Châu thao thao bất tuyệt về dự định tương lai, giống như những tia sáng đầy màu sắc, trang trí cho đoạn thời gian luyện tập mệt mỏi.

Em là người trí nhớ không tốt lắm, nhưng lại nhớ rất kỹ những chuyện vụn vặt lúc cùng La Nhất Châu ở bên nhau. TBởi vậy một đoạn thời gian dài sau khi rút lui, em vẫn duy trì theo đồng hồ sinh học của La Nhất Châu, khi ăn sẽ vô thức lựa chọn khẩu vị ưa thích của anh, gần như mài đi thói quen vốn có.

Xe ngừng ở cửa. Mưa vẫn rất lớn, ngoài xe là tiếng mưa rơi trộn lẫn tiếng cần gạt nước di chuyển, cùng bên trong xe là tiếng hát của em đan chéo vào nhau.

Hai người bọn họ đều bất động.

"Chỉ cần anh đủ dứt khoát, cớ sao chúng ta phải chia ly."

Omega tuổi 18 âm sắc trong trẻo, hơi thở còn có vài chỗ chưa ổn định, lại vào giờ phút này xướng lên tiếng lòng của hai người.

"Tony."

Dư Cảnh Thiên quay đầu lại, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt La Nhất Châu, trong ánh mắt kích động hàm chứa rất nhiều cảm xúc.

"Em có muốn ở bên anh không?" La Nhất Châu trầm thấp nói, nhưng mỗi chữ đều rõ ràng.

Những lời này quá mức quen thuộc khiến Dư Cảnh Thiên sửng sốt. Lần cuối cùng em cho rằng bọn họ sẽ còn tương lai rất xa phía trước, cho nên ngượng ngùng không có đưa ra câu trả lời rõ ràng; thời gian trôi qua, bọn họ lại lần nữa song song ngồi bên nhau, lại giống cách một dải ngân hà.

Không biết có phải do ánh đèn quá mức mờ ảo, trong lòng em bỗng dưng sinh ra vài phần dũng khí phản nghịch, không có lắc đầu cự tuyệt, chỉ há miệng thở dốc, cái gì cũng không có nói ra.

Ngay sau đó, em cảm giác được đôi mắt bị tay La Nhất Châu che lại, cảm giác lành lạnh phủ lên mắt em, em bần thần mà nhớ tới tay La Nhất Châu vốn rất đẹp, ngón tay thon dài, không biết vết thương trên mu bàn tay năm đó giờ thế nào, nếu để lại sẹo thật quá đáng tiếc.

Em nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ để giảm bớt căng thẳng, sau khi mất đi thị giác, các giác quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm, em không ngửi thấy tin hương, lại rõ ràng cảm nhận được hơi thở mát lạnh lướt trên khuôn mặt, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước phớt qua, hòa với tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình.

Rõ ràng mình đã sắp 30 tuổi, lại bị một cái hôn lướt qua làm đỏ mặt. Dư Cảnh Thiên cũng mặc kệ bên ngoài có mưa hay không mở cửa xe xông ra ngoài, bằng tốc độ nhanh nhất mở cửa cổng bước vào nhà.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Dư Cảnh Thiên lúc này mới phát hiện người đại diện A Lai không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.

A Lai là người đại diện của em ở Tinh Vũ âm nhạc. Vì để thuận lợi cho công việc, người đại diện vẫn luôn có chìa khóa nhà em, chỉ là rất ít khi lui tới. Năm đó sau khi rút lui, cũng là người đại diện kiến nghị em chia tay với La Nhất Châu, vẫn luôn ủng hộ không rời. Lúc này bị bắt quả tang, Dư Cảnh Thiên chột dạ mà nuốt nuốt nước miếng.

"Cảnh Thiên, cậu cùng La Nhất Châu là chuyện thế nào?" A Lai vốn định cùng Dư Cảnh Thiên thảo luận công việc gần đây, không gọi được điện thoại liền tới nhìn xem, không ngờ lại nhìn thấy một màn kích thích như vậy. Xác nhận La Nhất Châu đã rời đi, anh quay đầu lại liền bắt đầu hỏi.

"Mấy ngày trước tụi em tình cờ gặp nhau, cho nên hàn huyên vài câu." Dư Cảnh Thiên cảm thấy nhiệt trên vành tai còn chưa tản hết, duỗi tay xoa xoa.

"Ăn cơm? Ăn đến hôn một cái?" A Lai giọng điệu cũng không tốt, "Tôi nhìn thấy hai người ở trong xe làm gì! Thành thật khai báo!"

"Không có không có." Dư Cảnh Thiên ánh mắt trốn tránh, "Em còn chưa nghĩ xong..."

"Nghĩ cái gì?" A Lai bị em làm tức giận, "Cậu ta có biết Nhất Nhất?"

"Anh ấy..." Dư Cảnh Thiên còn đang nghĩ có nên khai báo với A Lai hay không, do dự có nên nói thật.

A Lai cùng Dư Cảnh Thiên là cộng sự nhiều năm, đối với tính cách em rõ như lòng bàn tay, nhìn Dư Cảnh Thiên một bộ ấp a ấp úng liền biết La Nhất Châu cái gì cũng biết cả rồi.

"Haz, thật không biết phải làm thế nào với cậu,sao có thể lại cùng dây dưa với cậu ta." A Lai vô cùng đau đớn, "Cậu đã quên lúc trước chính mình bản thân khổ sở như thế nào sao?"

"Nhưng mà cũng không thể trách anh ấy. Hơn nữa Nhất Nhất cũng cần có ba." Dư Cảnh Thiên không phục.

"Được, được, được, không trách cậu ta. La Nhất Châu cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa làm sai. Nhưng cậu thì khác, nếu chuyện của hai người bị đưa ra ánh sáng, còn không bị fans mắng chết sao? Cậu còn muốn phát triển ở trong nước không?" A Lai biết điểm yếu của Dư Cảnh Thiên ở đâu bắt đầu phân tích, "Tony, cậu cũng biết bản thân có thể chất ' tinh phong huyết vũ', nếu bị đào ra 18 tuổi sinh con sẽ bị chết chìm trong biển nước bọt."

"Nhưng mà em không có khả năng đem Nhất Nhất giấu đi cả đời, ngày này cũng phải tới." Dư Cảnh Thiên rất tỉnh táo, em không sợ áp lực dư luận, chỉ là đang đợi thời cơ thích hợp.

"Tôi biết." A Lai đẩy đẩy mắt kính, "Nhưng cậu có nghĩ tới, lúc công khai chẳng lẽ mọi người không hỏi ba đứa nhỏ là ai sao? Cậu cũng sẽ nói ra sao?"

Dư Cảnh Thiên im lặng.

"Nếu hai người ở bên nhau, La Nhất Châu cũng sẽ chịu tai tiếng không kém. Nếu cư dân mạng phát hiện cậu ta là ba con trai cậu, hình tượng lão cán bộ chính trực còn không phải một đêm sụp đổ? Cậu không vì bản thân chẳng lẽ không suy nghĩ cho cậu ta? Cậu không nghĩ cho cậu ta cũng được, nhưng còn Nhất Nhất sẽ bị người ta nói như thế nào?"

A Lai đứng lên chuẩn bị rời đi, vừa đi đến cửa liền thở dài: "Từ lúc cậu quyết định muốn sinh Nhất Nhất ra, trở về giới giải trí phát triển cũng nên nghĩ đến những chuyện này. Cậu cùng La Nhất Châu, hai người tính cách gì đó hoàn toàn không hợp, tình huống hiện tại càng không thích hợp ở bên nhau. Cho dù là đối với cậu hay là cậu ta, đều không có chỗ tốt."

Ngoài cửa sổ mưa ngày càng nặng hạt, thỉnh thoảng một cơn gió mạnh thổi qua, xốc lên ô người đi đường.

Trong phòng không bật đèn, Dư Cảnh Thiên ngồi ngây người nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, những suy nghĩ hỗn độn chất chứa trong lòng khiến em muốn khóc. Chuông cửa vang lên từng hồi lại từng hồi, e mới phản ứng lại chạy ra mở cửa.

Em không che ô, bần thần bước đến mở cổng, chiếc áo thun đã ướt đẫm, gió lạnh thổi qua làm em rùng mình một cái. Người bên ngoài cầm chiếc ô màu đen, hướng em vẫy tay.

"Sao em không che ô, ướt hết rồi."

Giọng nói dịu dàng mang theo quan tâm, Dư Cảnh Thiên đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đau lòng của La Nhất Châu.

"Sao anh lại tới nữa?" Dư Cảnh Thiên đôi mắt chua xót sưng lên,trong mắt mờ mịt sương mù, cũng không rõ là nước mưa hay là nước mắt.

La Nhất Châu đẩy cửa ra, đem dù chuyển đến đỉnh đầu Dư Cảnh Thiên, nhỏ giọng nói: "Anh nhớ tới còn chưa có ăn tối, liền mua chút đồ ăn, thầy Tony ăn cùng nhé?"

-TBC- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro