Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dư Cảnh Thiên ở trong phòng tắm kỳ cọ đã hơn hai mươi phút, em không biết nên đối mặt với La Nhất Châu thế nào, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, đến nước tắm đã lạnh nhưng em cũng không để ý.

Em đi ra phòng tắm, nhìn thấy hình dáng bận rộn của La Nhất Châu tại khu bếp mở đối diện, mùi thức ăn bay lên, em mới phát hiện dạ dày đang trống rỗng.

"Tắm xong rồi?" La Nhất Châu nghe được động tĩnh, ngẩng đầu hướng em cười, "Chờ một lát nữa là xong. Em đi sấy tóc đi, đừng để bị cảm."

Em ngây ngốc gật đầu, lại không có nghe lời La Nhất Châu nói mà bước đến bên cạnh anh

"Đói bụng sao?" La Nhất Châu nhận thấy cảm xúc của em không đúng lắm, giọng nói càng thêm dịu dàng, "Anh lấy cơm, chúng ta ăn trước."

Trình nấu ăn của La Nhất Châu vẫn rất tốt, đặc biệt am hiểu các món cay Tứ Xuyên. Chỉ tiếc Dư Cảnh Thiên hiện tại không có tâm trạng ăn uống. Ma xui quỷ khiến em gắp một đũa ớt cay, nhai hai lần liền cảm thấy đầu lưỡi tê dại, trán lấm tấm mồ hôi, hốc mắt đỏ bừng.

"Có phải là quá cay?" La Nhất Châu rót cốc nước đưa em, em không có tiếp, ngược lại càng ra sức nhai ớt, kiên định nói: "La Nhất Châu, chúng ta vẫn là thôi đi."

La Nhất Châu sửng sốt: "Tại sao đột nhiên lại..."

Em bị cay đến choáng váng, nước mắt nước mũi toàn bộ chảy ra, thở phì phò nói: "Chúng ta thật sự không thích hợp lại ở bên nhau, anh không vì tôi suy xét, thì cũng nên vì chính mình suy xét đi, đến lúc đó anh sẽ bị mắng chết."

"Cho nên em là lo lắng cho anh sao?" La Nhất Châu get được trọng điểm, cầm khăn giấy lau nước mắt cho Dư Cảnh Thiên.

Dư Cảnh Thiên tiếp nhận khăn giấy xoa xoa mũi, co người lại, mặt nhăn nhó: "Anh đừng có tự mình đa tình, tôi không có quan tâm anh, hay tình cảm của anh."

"Anh yêu em, muốn cùng em ở bên nhau. Bảy năm trước không giữ được em, bảy năm sau anh sẽ không dễ dàng buông tay." La Nhất Châu ngữ khí kiên định, không tự giác mà đề cao âm lượng.

"Tôi nói anh nghe không hiểu sao!" Dư Cảnh Thiên đứng lên quát, "Chúng ta không có khả năng!"

Không biết có phải là gào quá dùng sức, em cảm giác hốc mắt nóng lên, lỗ tai ong ong, thân nhiệt cũng tăng cao.

La Nhất Châu nhìn chằm chằm Dư Cảnh Thiên, Omega sắc mặt không tốt lắm, môi trắng bệch, anh ngờ ngợ điều gì, đi qua sờ trán Dư Cảnh Thiên.

"Sao lại bị sốt rồi?" La Nhất Châu nhíu nhíu mày, "Chúng ta không cãi nhau được không? Em nghỉ ngơi trước đi."

"Sốt sao?" Dư Cảnh Thiên hít hít mũi, thảo nào đầu óc choáng váng, cổ họng cũng hơi đau.

La Nhất Châu cũng mặc kệ Dư Cảnh Thiên phản kháng, ôm người vào lòng, nửa đỡ nửa đẩy trở về trên giường.

Tóc Dư Cảnh Thiên vẫn chưa khô hẳn, La Nhất Châu lấy máy sấy, giúp em sấy tóc.

Làn gió ấm cùng âm thanh trầm thấp phát ra từ máy sấy làm em mơ màng muốn ngủ . Em mặc kệ La Nhất Châu cho em uống thuốc, uống nước, xong liền hoàn toàn ngủ mất.

Ngoài cửa sổ mưa lớn vẫn chưa có dấu hiệu ngừng. "Uỳnhhh!" Một tiếng sấm lớn vang lên, từng đạo ánh chớp xẹt qua dường như xé rách thiên hà, cây cối điên cuồng lắc lư trong mưa gió, dòng nước như thác đổ theo mái hiên chảy xuống dưới.

Điện thoại Dư Cảnh Thiên reo, thân máy rung lên, màn hình phát sáng, tiếng chuông không ngừng vang lên.

Nghe được động tĩnh Dư Cảnh Thiên không thoải mái mà nhíu nhíu mày, La Nhất Châu vội vàng bước tới mở điện thoại lên nghe.

Trên màn hình ghi chữ "Thập Thất".

La Nhất Châu chưa nói gì liền đã nghe được giọng sữa của Dư Nhất Nhất: "Tony, tiếng sấm thật lớn, Cha ở nhà một mình có ổn không? Hay là con trở về nhé."

"Nhất Nhất, Tony đã nghỉ ngơi rồi." La Nhất Châu dặn dò nói, "Con cũng ngủ sớm một chút."

"A? La Nhất Châu?" Dư Nhất Nhất nghe được tiếng nói mới phản ứng được không phải là cha mình, lại nhìn thời gian, "Muộn như vậy chú còn ở nhà con?"

La Nhất Châu đang muốn giải thích một chút nhưng Dư Nhất Nhất giành trước một bước nói: "Hai người tiếp tục, con không quấy rầy, La Nhất Châu ngủ ngon."

"..........." La Nhất Châu yên lặng cúp điện thoại.

Anh trở lại mép giường, người trên giường tựa hồ ngủ không yên giấc, cuộn tròn người lại, trong miệng vô thức thì thầm gì đó.

La Nhất Châu nghiêng người ôm lấy em, cảm giác người kia được trấn an, theo bản năng vòng lên cổ anh, môi mấp máy, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Anh nín thở lắng nghe hồi lâu mới miễn cưỡng phân biệt được lời nói trong miệng Dư Cảnh Thiên: "La Nhất Châu, đừng đi."

La Nhất Châu dừng lại, ánh mắt thâm trầm, cúi đầu cẩn thận ở bên môi đối phương nhẹ nhàng rơi xuống một hôn.

Anh không biết vì sao Dư Cảnh Thiên lại lần lượt khẩu thị tâm phi mà cự tuyệt mình, nhưng anh có thể cảm nhận được đứa nhỏ kiêu ngạo mà quật cường này bị hiện thực tàn khốc đẩy ngã, sinh ra yếu đuối cùng rụt rè, có bất an cùng sợ hãi không muốn thừa nhận. Mỗi khi nghĩ vậy, tim anh lại đau nhói.

Lúc này đây, cho anh một cái cơ hội, để cho anh tới bảo vệ em đi. La Nhất Châu ôm chặt lấy người trong lòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, sắc trời hừng đông.

Có lẽ do thể xác và tinh thần đều mệt, Dư Cảnh Thiên ngủ một giấc tới 10 giờ. Em sốt không quá nghiêm trọng, ngủ một giấc đã cảm thấy giảm sốt đáng kể, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.

Em lật chăn muốn xuống giường, ngoài phòng vọng đến thanh âm, La Nhất Châu cầm một cốc nước đi đến.

"Khá hơn chút nào chưa?" La Nhất Châu thấy em tỉnh, duỗi tay sờ trán em, xác nhận đã hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Dư Cảnh Thiên lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Em theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, tránh đi cùng La Nhất Châu trực tiếp tiếp xúc, ngay sau đó thấy được có chút mất mát trong mắt đối phương.

"La Nhất Châu, hôm qua tôi đã đem mọi chuyện nói rõ ràng, tính cách của chúng ta bất đồng, thật sự không hợp." Dư Cảnh Thiên cứng rắn nói. Em không dám nhìn thẳng La Nhất Châu, sợ nhìn một cái liền không thể nhẫn tâm.

"Tony, anh chưa từng cảm thấy chúng ta có chỗ nào không hợp. Anh biết chúng ta đã rất lâu không có liên hệ, khả năng có nhiều chuyện anh không quá quen thuộc, nhưng anh có thể sửa, chúng ta có thể từ từ trở về như xưa." La Nhất Châu rất kiên nhẫn, "Nhất Nhất cần ba, nhưng quan trọng hơn là anh cần em, anh hy vọng có thể cùng em tiếp tục ở bên nhau."

"Anh không phủ nhận, khoảng thời gian không có em mọi hoạt động của anh vẫn tiếp tục, vẫn rất tốt. Có công việc có cuộc sống riêng, anh vẫn là nghệ sĩ khá thành công như khi em rời đi." La Nhất Châu bản thân biểu đạt rõ ràng, có đôi khi sẽ bị những người khác nói là càm ràm, nhưng Dư Cảnh Thiên trước kia luôn nghiêm túc lắng nghe còn gật gật đầu tán thành, lần này cũng không ngoại lệ, em quay đầu nhìn về phía anh, "Nhưng sau đó anh mới hiểu được, trong lòng anh thiếu mất một góc, khoảnh khắc gặp được em mới trở nên hoàn chỉnh."

"Anh có nghĩ tới, nếu mối quan hệ của chúng ta, nếu Nhất Nhất bị người ta phát hiện thì sao? Chúng ta không phải sống ở trên mây, sẽ luôn có một ngày như vậy." Dư Cảnh Thiên trong mắt rưng rưng, em cũng không biết vì sao gần đây cảm xúc của bản thân lên xuống thất thường như vậy, dễ khóc hơn trước kia.

La Nhất Châu không nỡ để đứa nhỏ khóc, duỗi tay muốn lau nước mắt cho em, lại bị né tránh, tay ngượng ngùng khựng lại giữa không trung.

"Vậy thì công khai đi, Nhất Nhất là con anh, anh không muốn con anh sống trong bóng tối, một ngày nào đó mọi người cũng sẽ biết được." La Nhất Châu thẳng thắn đáp.

"Vậy anh thì sao? Sẽ không bị người ta mắng chết chứ?" Dư Cảnh Thiên tùy tiện lau nước mắt, ấm ức nói. Em bỗng nhiên nhớ tới chính mình tối hôm qua bị hỏi vấn đề tương tự, mà câu trả lời La Nhất Châu cũng giống mình. Thật ra em vẫn luôn không hiểu, rõ ràng hai người bối cảnh sinh hoạt khác xa nhau như vậy, luôn bị người khác nói không hợp, nhưng bọn họ luôn kiên định mà tin tưởng cùng một đáp án, kiên định cùng một mục tiêu không chịu bỏ cuộc.

La Nhất Châu cảm nhận được quan tâm của đối phương, khóe môi cong lên: "Nếu bị mắng, cũng là chuyện anh phải gánh vác."

"Tony, anh biết em phải chịu rất nhiều oan ức, cũng cô độc trong một thời gian dài. Nhưng mong em hãy tin tưởng anh, tin tưởng anh có thể xử lý tốt mọi chuyện." La Nhất Châu ánh mắt kiên định, thành khẩn mà nói, "Cho anh một cơ hội được không? Anh có dũng khí, cũng có năng lực có thể bảo vệ em cùng Nhất Nhất."

"Ai muốn anh bảo vệ? Thiên ca không cần, cảm ơn." Dư Cảnh Thiên trong lòng cảm động, ngoài miệng vẫn là biệt nữu, lại nhịn không được cười lên tiếng, trên mũi xuất hiện một cái bong bóng lớn.

La Nhất Châu có chút muốn cười nhưng là nhịn xuống,cầm mọt tờ giấy đưa qua, nhìn đối phương mặt đỏ trốn tránh mình.

"Cùng em thương lượng một chuyện được không?" La Nhất Châu cúi đầu.

"Chuyện gì?" Dư Cảnh Thiên vo tròn khăn giấy thành cục, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Đứa nhỏ khóe mắt còn ngấn nước, trong lòng La Nhất Châu như có lông vũ phất qua, ngứa.

"YaoYao, em tháo vòng ngăn trở tin tức tố đi." La Nhất Châu ngữ khí mềm mại.

Dư Cảnh Thiên mắt nhìn về phía khác, vẻ mặt có chút buông lỏng, trong giọng nói vẫn ngạo kiều: "Để Thiên ca suy nghĩ, xem biểu hiện của anh."

La Nhất Châu cười, tiến đến bên cạnh Dư Cảnh Thiên vừa định nói gì đó, liền nghe được tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.

-TBC- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro