Chap 5: Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12h trưa, đói, đi nấu tạm bát mỳ, gọi là nấu nhưng thực ra mà úp nước sôi. Muốn nấu bát mỳ thịt bò nhưng lại không biết phải bật bếp từ như thế nào. Trước đến giờ chỉ biết đi đâu tới giờ cơm thì về cơm nước đã sẵn sàng, nếu về muộn quá thức ăn có nguội cũng sẽ có người đặt vào tận lò vi song mang ra cho. Hay bét lắm không về thì cũng tạt vào pizza hut, hoặc kfc, bbq… chưa bao giờ mình biết giá một suất cơm bình dân bên ngoài là bao nhiêu, gần như là ngoài cơm của nhà nấu ra mình ít ăn được cơm ở đâu khác. Không có chịu đựng được cái cảm giác nuốt cơm tù quá 1 tuần không, hay sẽ sớm phát điên phát rồ vì nó mất. Lo sợ là thế, rồi lại tự an ủi mình rằng, sẽ chẳng sao đâu, mình có đánh, có chạm vào ai đâu, bét quá bị thu xe, phạt hành chính là cùng, nhưng rồi lại lo sợ tiếp chị mình cũng đứng cạnh mình, còn ngồi sau mình giờ cũng bị bắt rồi, giờ này khéo cơm tù cũng chưa chắc đã có mà nhai. Lại sợ, lại lo. Sợ đi tù, sợ bị đánh thì ít nhưng sợ phải ăn cơm sống, rau xanh chấm nước muối thì nhiều. Điên mẹ nó mất rồi hay là ngu nữa không biết.
12h ngủ, bà giúp việc đến gọi cửa bấm chuông ầm ầm ( nhà mình thuê giúp việc theo tiếng để trông cháu và dọn nhà thôi). Kệ, không thấy ai mở cửa khắc đi về. Chuông điện thoại bàn đổ dồn, dai thật đấy, mình cố trùm tai ngủ tiếp, nhưng sau 3 hồi chuông thì buộc phải vùng dậy quát vào điện thoại :
- Nhà cháu hôm nay không có ai ở nhà đâu (Nói ngu thế ai nhấc máy bàn không biết), bác về đi mai đến sau.
- Chị đây.
- Chị, chị ra rồi ạ?
- Uk, chỉ vào lấy lời khai nhân chứng thôi, chị đang ngồi với mẹ.
- Mẹ đâu, em nói chuyện với mẹ.
- Mẹ đi mua cơm gửi vào quận rồi.
- Vâng.
- Em nghe chị này, ra bãi mang xe ra quận được không, để bên công an hoàn thiện nốt hồ sơ, tối nay là mọi người được thả rồi.
- Có tin được không chị. Em sợ.
- Không sợ, chị được thả đây rồi mà, em mang xe qua rồi vào lấy lời khai, em có tên trong lệnh bắt đấy đừng trốn, nghe chị, sẽ được thả thôi chị được ra trước rồi này.
- Em phải hỏi ý kiến mẹ đã.
- Đừng nói mẹ, mẹ nói không ra gì đâu. Hơn nữa nếu em không lên thì rất phiền cho thằng Kiên, bố mẹ vợ con nó đang ngồi ăn vạ khóc bù lu bù loa lên đây này.
- Sao hả chị?- mình ngạc nhiên
- Nó bị bắt nhầm, vì người ta tưởng nó là em. Thôi em lên đi,mình là bề trên để liên lụy đến anh em, thì sau này có việc gì còn dám nhìn mặt an hem nữa không?
Chần chừ một lúc, rồi cái máu anh hùng rơm của mình lại nổi lên. Mình nói chắc nịch
- Em làm em chịu, để em lên.
Bới tung cả tủ lên tìm được con điện thoại ghẻ, lắp tạm cái sim khuyến mại vào mình nt cho chị và mẹ “ Con ( em) dùng số này, có gì gọi”, sau đó thay quần áo, dắt xe ra ngoài, không quên đeo khẩu trang. Vừa đặt mông lên xe, thì điện thoại kêu ầm ,mẹ gọi.
- Tao dặn mày không ra khỏi nhà cơ mà?
- Sao mẹ biết? Mẹ nhìn camera ạ? ( camera theo dõi nhà mình có một địa chỉ ip riêng trên mạng để khi đi xa vẫn có thể dùng laptop hoặc ip theo dõi)
- Mày không cần biết, quay lại nhà ngay. Nếu không đừng trách tao không nói trước, 30 phút nữa tao về. Rồi đi đâu thì đi.
- Nhưng…
- Muốn sống thì về nhà. Còn không tùy mày.
Mình đang định nói tiếp thì nghe tiếng cúp máy rụp một cái. Ngẩn ra một lúc mình đành gọi cho chị
- Chị ơi, mẹ nói…
- Chị biết rồi, em về nhà đi, mẹ vừa gọi cho chị.
- Chị nói với mẹ là em đi ạ.
- Không, mày từ giờ đi đâu nhớ nhìn trước nhìn sau, con mụ bán nước chè bên kia đường làm chim lợn cho mẹ đấy.
- Ôi mẹ tôi…
- Về nhà đi, đợi mẹ về rồi nói chuyện, chị ở đây.
- Vâng.
Mình lại quay xe về nhà, đứng trước cửa nhà, không quên nhìn xéo sang con mụ bán trà đá bên đường và bắt gặp mụ ấy len lén nhìn mình. Hai mắt gặp nhau ,mụ ấy cụp vội mắt xuống, tay vội vàng hí hoáy bấm điện thoại. Sợ thật, từ những chuyện nhỏ nhặt thế này mới biết, có lẽ suốt mấy năm qua những gì anh chị mình làm từ lớn tới bé, có lẽ vẫn hoàn toàn nằm trong tầm nhìn của mẹ.

Mẹ nói đợi 30 phút nhưng mình đợi mãi không thấy về, lại ngủ gục ngay trên ghế salon. Trong mơ, đ’ hiểu sao mình lại đang mặc bộ quần áo tù và ngồi bó gối trong góc cạnh nhà vệ sinh. Đám tù khác thì ngồi trên chia nhau chỗ đồ tiếp tế của mình ( đoán thế vì thấy toàn gà quay, thịt nướng… hoa quả, những cái mình thích ăn) Khi tiếng chuông đồng hồ điểm 8 tiếng, 8 h tới, thì một ông đầu trọc gé tai một đồng chí xăm trổ nói thầm gì đó, mình được gọi đến ngồi sát cạnh ban bệ, vẫn tư thế ngồi bó gối quen thuộc.
- tên gì, nhà ở đâu, sao vào đây.
Mình vừa há miệng chưa kịp trả lời thì đã ăn ngay một đá vào miệng hộc máu mồm. Có tiếng chửi rủa
- Đm mày, trưởng buồng hỏi mà dám không trả lời à?
- Em đang nói, em đang nói mà.- Mình rối rít nói, tay bịt chặt miệng.
- Nói “lày”, nói “lày”. 
Cứ mỗi tiếng “nói lày”, là một cú sút vào bụng thốn tới óc. Cho tới khi ông đầu trọc khoát tay ra lệnh dừng.Mình lồm cồm bò dậy.Nói liền một tràng.
- Cháu tên Kiên nhà ở phố X, con bố A, mẹ B con nuôi bố C mẹ D ( đấy là tên bố mẹ nuôi của mình, cũng khá khét tiếng ở đất HN), tội chống người thi hành công vụ.
- Giờ muốn chống không?
- Dạ cháu không.
- Thế chào buồng đi.
Dứt câu khoảng chục thằng lao vào đấm đá mình túi bụi, mình chỉ dám cắn răng chịu đau không dám hét một tiếng,không dám giãy, chỉ che mặt, chỗ nhạy cảm nhất dễ bị quản giáo hỏi. Đến đoạn này thì giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt hết sống lưng. Run, sợ, cảm giác đau đi từ giấc mơ ra ngoài đời thực luôn, buốt buốt. Rút điện thoại, 4h chiều, không biết làm gì, tự nhiên gọi điện cho con bạn làm trên công an thành phố.
- Mày ơi, tao sợ.
- Cái gì thế? Tao nghe nhầm không đấy- Tiếng co bé nói xen lẫn âm thanh chọp chẹp, trắc lại trốn nhiệm sở đi ăn.
- Tao sơ đi tù.
- Mày đùa tao à? Sao mà đi tù? Mày hồi trước vẫn tí tởn khoe là mong đi tù lấy tí số má ra ngoài dễ làm ăn cơ mà?
- Tao đang nói nghiêm túc đấy, sợ lắm, Tao vừa mơ đi tù, mồ hôi lạnh đầm đìa rồi đây này. Mày làm ơn đừng ăn nữa, nghe tao nói được không, tao sợ lắm.
- Thôi được rồi, nói tao nghe, chưa bao giờ thấy mày thế này cả? Có chuyện gì thế? Mơ thì làm sao mà khiến mày sợ được. Tao nghe đây.
Mình kể một hơi dài dằng dặc tất cả cho nó nghe, chỉ thấy nó gật gù, ừ, vâng. Sau khi kể xong, nó mới nói
- mẹ mày nói đúng đấy, mấy năm gần đây số vụ chống người thi hành công vụ tăng, cấp trên chỉ đạo làm căng và chặt, chắc chắn không có án treo đâu.
- Tao sợ.
- Mày làm sao phải sợ, mày có làm gì đâu? Theo mày kể thì mày cũng chỉ đứng đấy thôi mà, tội của mày là không mang giấy tờ chỉ bị phạt hành chính thôi, tuy nhiên nếu mày nói dối tao, thì tao không dám chắc, chống người thi hành công vụ không phải chỉ có đánh không thôi đâu, chửi, không cho khám xe, đẩy, chạm tay vào người chúng nó, nhổ nước bọt… đại khái là bất cứ hành vi nào thể hiện thái độ quá mức đều là chống cả.
- Tao lúc ấy thật sự chỉ đứng xem, không làm gì hết, sợ són mẹ nó ra quần ý.
- Thế thì không lo, hơn nữa tao thấy nhà mày có cơ mà, mẹ mày không nỡ nhìn mày chết đâu, các chú các bác nhà mày đã về vườn hết đâu, mấy lần tao thấy mẹ với chú mày đánh xe lên đón các sếp tao đi. Có vẻ quan hệ tốt.
- Biết thế, nhưng vẫn sợ. 
Đang ngồi nói chuyện thì tiếng cửa cuốn kèn kẹt cuộn lên. Mình nói vội vào máy “ mẹ tao về” rồi cúp rụp một cái. Từng ô cửa lách cách hé ra, qua những ô thoáng nhỏ li ti đấy, mình nhìn ra: Mẹ về thật.Lại run run.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro