Người của Plan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả một đêm tôi lại tiếp tục vì Mean mà mất ngủ. Khi nãy mọi chuyện chưa dừng ở việc đưa tôi về , nó còn nhiều thứ xảy ra tiếp sau nữa và nữa.
Tôi đắp chăn nửa mặt nhớ lại

- Mày buông tao ra được chưa, ngộp

Mean vẫn cứng đầu cố tình siết tôi chặt hơn. Tôi vỗ vỗ lưng Mean

- Chưa chịu thôi hả, còn vậy nữa tao tắc thở

Mean thả tôi ra, hí hửng nói một câu vô cùng đê tiện

- , tắc thở là do thiếu ôxi gây nên, thiếu gì thêm đó vì vậy để có ôxi cần phải tiếp ôxi, mà theo khoa học chứng mịn cách tốt nhất tiếp ôxi chính là hô hấp, em hô hấp cho anh nha

Nói rồi Mean đưa cái môi dẩu lên tiến tới mặt tôi, tôi kịp thời dùm tay chặn lại, đẩy cái bản mặt đang dần phóng đại về phía tôi ra xa

- Mày đem cái mỏ như cá chùi kiếng của mày cách xa tao một chút

Mặt hắn ta liền xụ xuống, nhưng chưa được một giây mặt đã hớn hở

- Đêm rồi, lạnh quá, ây da, lông tơ em dựng hết lên rồi, anh xem xem

Bình thường tôi hỏi mọi người, nếu là một con người phát triển bình thường khi muốn cho ai đó xem cái gì dĩ nhiên sẽ đưa trực tiếp đến trước mặt người đó đúng không???? Ai đời lại giống cái tên suy nghĩ méo mó, chỗ lồi chỗ lõm trước mặt tôi đây chứ, Mean đưa tay vòng qua eo tôi rồi luồn vô trong nách tôi tiếp đó mới đem một chút phần tay còn thừa đến trước tầm mắt tôi, thử hỏi đây là cái thể lại gì??? Cách thức gì đây hả???? Do Mean quá lộ liễu hay tôi đã quá nhân từ với hắn đây...????

Tôi dựt đám cỏ trên tay Mean

- Lạnh thì về nhà đắp mền mà ngủ

Mean rụt tay lại , vừa xoa chỗ tôi mới động thủ vừa oán than

- Đau quá đi, sao anh nỡ bạo lực với người đàn ông quan trọng của đời mình vậy chưa

Trời ơi, ông thiên ơi, thế quái nào mà tên điên trước mặt con có thể tự gắn cho bản thân cái danh xưng hết sức....aaaa.... không biết dùng từ nào để diễn tả nữa

Tôi đứng dậy

- Về,

Mean quay đi tỏ thái độ đang giận dỗi

- Không

- Giận hả?

Vẫn không thèm quay qua nhìn tôi

- Ừ

Giận hả, ôk, tôi cho giận luôn

- Vậy giận tiếp đi

Tôi cất bước bỏ đi, thật ra tôi chỉ bỏ ra xe Mean, tôi vô ghế sau ngồi, ban nãy hắn không khóa cửa xe, tôi phải ngồi một lúc khá lâu, chắc cũng cỡ ba mươi phút Mean mới vào trong xe

Thấy Mean hình như vẻ mặt rất buồn, lại còn không thèm để ý trong xe có sự tồn tại của tôi, chắc hẳn tưởng tôi đã bỏ mặc hắn mà về thật. Tôi cười thầm, nhổm người lên bịt mắt Mean lại nhưng tuyệt nhiên không hề có chút phản ứng nào, hình như dỗi thật rồi. Tôi bỏ tay ra,

- Mày sao vậy, đừng dễ giận vậy chứ

Mean vẫn lầm lì im lặng mở cửa xe, đóng mạnh lại, tôi cứ tưởng bỏ đi đâu ai dè mở cửa ghế sau chui vô trong, Mean nằm hẳn lên người tôi, lưng tôi dính chặt vô ghế ngồi, chính xác là ghế ngồi chứ không còn là phần dựa của cái ghế nữa.

- Em ghét việc chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh

- Đánh em chửi em đều được, không cho phép quay lưng với em

Mean vẫn nhìn thẳng tôi với vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất chút gì đó hoang mang

- Em biết không có quyền đòi hỏi bất kì điều gì từ anh, nên.... chắc chuyện này... cũng không được rồi nhỉ

Mean chống tay đứng dậy

Tôi cực kì không thích hoàn cảnh xa cách giữa hai chúng tôi như vậy, dường như nếu tôi để người này đứng dậy thì sợi dây mỏng manh mà tôi đang cố tạo nên này sẽ ngay lập tức có thể bị đứt

Tôi không do dự kéo Mean lại, đặt lên môi Mean nụ hôn, đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn một tên đàn ông , trước đó đúng thật tôi không hề có kinh nghiệm gì về thực hành hôn một ai đó chứ đừng nói chủ động hôn người khác, tôi cứ tưởng Mean sẽ đáp lại rồi chủ động hôn tôi, nhưng không, tên trời đánh này chỉ trợn tròn mắt nhìn tôi, đến miệng cũng không hé ra . Tôi... biết làm gì bây giờ, lỡ cũng lỡ rồi, bỏ ra cũng ăn quê, mà tiếp tục thế này thì hóa ra dở hơi, tôi liều mạng lấy hết can đảm hai mấy năm làm một chuyện động trời đến tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới một ngày tôi sẽ làm. Tôi quàng tay qua cổ Mean kéo mạnh xuống, tôi làm như cách Mean từng làm, tôi đưa lưỡi lướt nhẹ môi Mean, nhưng vẫn không có dấu hiệu phản ứng gì, tôi bất chấp đưa lưỡi cậy khớp hàm Mean đưa lưỡi bắt lấy lưỡi Mean , chưa kịp làm gì Mean đã ấn tôi lại vào ghế điên cuồng mà hôn, đã hôn thì thôi đi cái tay, cái tay đang đi tới đâu vậy hả. Tuy tôi đang ..uhm.... khá là đắm chìm trong nụ hôn này nhưng vẫn đủ tỉnh táo để phát giác ra cái tay không an phận kia, tôi lấy tay Mean giữ chặt không cho nó làm bậy nữa, vì tôi vẫn dsang bận hôn cái tên tính dở trò mờ ám với mình, sau khi chấm dứt nụ hôn, tôi tuy còn rất ngượng nhưng vẫn phải chửi đã

- Cho hôn rồi còn đòi dở thói biến thái gì với cái mông tao

Mean cười nhẹ

- Anh không biết sao, phản ứng tự nhiên của đàn ông mà

- Phản ứng tự nhiên khỉ khô, tao cũng là đàn ông sao tao chưa từng nghe qua

- Chính vì anh chưa từng được nghe qua nên giờ ông trời mới để em tới nói cho anh nghe nè, anh có định cảm ơn em không đây

Tôi khinh bỉ đẩy Mean ra

- Nếu mày chịu lập tức chở tao về tao sẽ cảm ơn mày hậu hĩnh

Mean nhéo nhẹ mũi tôi

- Cái này là nghĩa vụ của em, không cảm ơn em nhất quyết cũng làm, hộ tống người quan trọng của Mean Phiravich về thôi

Trên đường về nhà, khi gần tới nơi, tôi hỏi Mean

- Mày không phải cứ mặt dày tự nhận là người đàn ông quan trọng của tao sao, nên mấy chuyện mà người quan trọng có thể làm thì mày cũng đều có thể làm

- Ý anh là...

- Ý tao là vậy đó

- Vậy đó....

- Thì là vậy đó

- Em không hiểu anh muốn nói gì, phải nói rõ mới được

Rõ ràng là hiểu vậy mà cứ giả vờ không hiểu, ngứa đòn mà

- Mấy câu như không có quyền, không có tư cách gì đó về sau đừng phát ngôn ra nữa

Vừa vặn đến nhà tôi, trước khi xuống tôi vẫn nán lại hỏi Mean

- Hiểu chưa

Mean quay lại nhìn tôi, híp mắt trả lời

- Đã rõ

- Rõ rồi thì tốt

Đấy có việc từ công viên về tới nhà thôi mà xảy ra bao nhiêu chuyện, đúng là từ ngày gặp lại Mean không một ngày yên thân mà. Tới khi đã đặt mông lên tới tận cái nệm rem ấm rồi mà vẫn bị ám ảnh bởi Mean, không tài nào chợp mắt được.

Tin nhắn tới, chưa cần xem cũng biết được người gửi là ai

" Em mới về"

Ai quan tâm mày về hay chưa chứ. Hừm

" Về rồi thì ngủ đi"

Tin nhắn rất nhanh được gửi lại

" Ngủ không được"

" Không được thì cố cho được đi "

Nói Mean thì hay vậy chứ bản thân tôi cũng đang mắt mở thao láo không ngủ được đây

" Cố rồi vẫn không được"

" Anh thấy em phiền phức không, toàn để anh phải dỗ"

" Biết sao giờ , ai bảo tao lớn tuổi hơn mày"

" Từ hôm nay tới lượt em"

" Mày làm như chơi quay số trúng thưởng không bằng mà lượt với không"

" Hình như em thích bị ngược đãi "

" Ừm. Vậy từ mai sẽ âu yếm mày, không mạnh bạo nữa"

" Hihihi... vậy hôn nhẹ phát đi, làm liền đi"

" Hôn , lấy nắm đấm hôn mày"

"Mai còn có lịch quay, ngủ đi, xấu xí tao không thèm nhìn mày đâu"

"  Em ngủ anh biết tâm sự với ai bây giờ"

" Tao ngủ đây, vậy giờ ngủ được chưa?"

" Em ngủ nha, ngủ ngon người đàn ông quan trọng của Plan Rathavit chúc Plan Rathavit ngủ ngon"

" Thần kinh, ngủ ngon "

Tôi đợi thêm năm phút nữa mới nhắn tin cuối

" #ngươicuaPlan "

Tưởng tên này đã ngủ ai dè hắn nhắn lại liền luôn

" Đã rõ"

Không hiểu sao bây giờ có thể ngủ rồi. Tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro