Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu chủ, cậu thực sự không đến trường sao? - Bác tài xế nhìn con người nào đó đang bực tức ở đằng sau khẽ hỏi
- Học hành gì tầm này, bác không thấy xe tôi cần phải đi bảo trì hay sao? Lái xe đến gara Vinaoto ngay đi - Con người khó tính nào đó cáu kỉnh gắt lên
- Nhưng... - Bác tài xế ấp úng
- Nhưng nhị cái gì? Tôi là chủ hay bác là chủ hả? - Cậu bây giờ có vẻ tức giận thực sự
- Tôi sợ ông chủ biết thì không hay đâu ạ! - Bác tài lí nhí nói
- Suốt ngày ông chủ ông chủ. Thế tôi là gì của bác? - Cậu cau mày hỏi
- Dạ, là cậu chủ ạ! - Bác tài xế khúm núm đáp
- Vậy bác định cãi lời cậu chủ sao? - Cậu nhìn chằm chằm vào bác tài với ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ. Như thể " nếu ông dám nói có thì tôi sẽ ném ông ra khỏi xe luôn"
- Dạ... Tôi đâu dám ạ! - Lưng bác tài đã ướt đẫm mồ hôi. Ông run rẩy lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên trán
- Vậy thì tốt - Cậu nhìn có vẻ khá hài lòng với câu trả lời - Thay vì ngồi nói mấy câu vớ vẩn thì mau nghĩ xem làm thế nào để tìm được con bé đó cho tôi, nếu không thì bác cứ chuẩn bị cuốn gói đồ đạc mà lên đường nhé.
- Dạ, tôi biết rồi, thưa cậu chủ - Bác tài xế vẫn chưa khỏi run sợ
Làm trong gia đình Đinh gia phải gần 30 năm rồi, bác quản gia ( kiêm tài xế cho cậu chủ ) chỉ thấy sợ mỗi cậu chủ khó tính này. Hầu hết mọi người trong Đinh gia đều tôn trọng ông (người lớn tuổi mà), có mỗi cậu là không thế. Người gì đâu vừa ngang bướng mà cực kì độc đoán, khó tính
"Từ lúc cậu chủ còn bé, hầu như đều là mình chăm sóc cậu chủ (vì ông bà chủ đều bận túi bụi vì công việc) không có thời gian quan tâm. Mà giờ cậu ấy nỡ đối xử với mình như vậy sao? Sao tôi khổ như vậy hả trời! Hu..hu.." - Bác lái xe nghĩ thầm

                         *********

- Cô chủ đã về! - Bảo vệ thấy cô đỗ xe trước cổng, vội vàng chạy ra
- Con chào bác! - Cô cũng cười tươi rói chào lại
- Nhìn con có vẻ phấn khởi nhỉ? Buổi đầu đi học vui không? - Bác bảo vệ quan tâm hỏi
- Vui lắm luôn bác. - Cô vui vẻ trả lời nhưng sau đó hơi xịu mặt xuống - Nhưng mỗi tội lớp gì mà toàn con trai không hà. Con chán muốn chết. Haizzz!!!
- Haizzz, vậy cô để tôi dắt xe vào cho, cô vào trong nghỉ ngơi đi cho đỡ mệt. - Bác bảo vệ cũng bắt chiếc lại diệu thở dài của cô làm cô không khỏi bật cười
- Vậy thì phiền bác rồi. - Nói xong cô đưa xe cho bác bảo vệ
Cô là vậy đấy, luôn vui vẻ, hòa đồng với mọi người xung quanh. Nhưng tính cô hơi bướng, một khi đã định làm gì thì phải làm cho bằng được. Mà nhà Nguyễn gia thì có mỗi cô ( con một ) nên hầu như mọi người không muốn cô phải đụng tay đụng chân gì hết. Nên mỗi khi cô muốn làm gì đó đều phải nịnh mãi bố mẹ mới cho.
Bước vào phòng khách, cô chạy đến ôm mẹ cô từ phía sau làm bà hốt hoảng
- Mẹ yêu ới, con đi học về rồi!
Mẹ cô gỡ tay cô rồi cười bảo:
- Làm mẹ giật mình. Lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm.
- Để con ôm mẹ 1 tí nào. Hay mẹ ghét con hả? - Cô giả vờ phụng phịu
- Lớn rồi mà cứ như trẻ con. Mau lên thay quần áo đi cho thoải mái - Bà cười rồi tiện tay véo má cô con gái bé nhỏ ( nhưng thực ra đã lớp 10 ) của mình
- Yes, madam! - Cô dơ tay lên chán tỏ vẻ đồng ý.
Bà bật cười vì kiểu hành động trẻ con của cô. Nhưng nhờ có cô thì gia đình này mới nhiều tiến cười. Luôn vui vẻ, lạc quan. Bà ngồi nghĩ : " Mình quá đỉnh khi sinh ra đứa con tuyệt vời như vậy! Thật đáng tự hào!"( Hơi tự luyến 1 xíu hì hì )
Bữa cơm trưa thường chỉ có 2 mẹ con ăn thôi, bố cô thường phải đi ăn với đối tác, chỉ buổi tối gia đình mới đầy đủ. Cô với mẹ vừa ăn vừa buôn đủ thứ chuyện. Đang nói, chợt mẹ cô nhớ ra diều gì đó, nói:
- À quên mất. Chủ nhật tuần này con có rảnh không?
- Chủ nhật tuần này ạ? - Cô vừa nhai vừa nghĩ - Chủ nhật tuần này con rảnh. Có việc gì sao ạ?
- À, chả là con bác Huynh mới từ nước ngoài trở về, bác có mời gia đình mình sang ăn cơm. Bác đấy bảo nhất quyết là phải có cả con đấy, tại bác gái nhớ con quá mà!
- Vâng, lâu lắm rồi con cũng không gặp 2 bác. Cũng nhớ 2 bác quá trời!
- Vậy chiều chúng ta đi shopping thôi. Mẹ thấy con ít váy quá trời. Con gái gì mà hầu như toàn quần áo vậy
- Mặc quần áo cho thoải mái mà mẹ. - Cô thực sự hả muốn đi shopping tí nào
- Con gái phải điệu đà xíu chứ. Mặc kệ con, chiều nay phải đi mua sắm với mẹ.
" Con muốn ở nhà ngủ" Cô nghĩ thầm trong đầu nhưng vẫn phải ngậm ngùi nói:
- Vâng, con biết rồi!

*********

Tại gia đình nào đó thì không được yên ấm như vậy.
- Tiểu tử thối, mày bỏ học đi đâu cả sáng giờ hả? - Đinh Huynh quát lên trong sự tức giận khi thấy con trai cưng về
- Con đi sửa xe! - Cậu vẫn rất bình tĩnh trả lời bố trong khi đó, bác quản gia đi đằng sau đã run cầm cập lên rồi.
- Suốt ngày xe với chả cộ. Lần sau mà dám bỏ học như vậy là tao đập nát xe đi đấy! - Ông càng tức giận hơn khi thấy cậu con trai có vẻ như không quan tâm tới lời ông nói.
Bà Cẩm Phương - mẹ của cậu thấy to tiếng ở dưới lầu bèn chạy xuống can ngăn:
- Ông nó à, có chuyện gì thì nhẹ nhàng bảo con nó. Sao lại cáu gắt như thế?
- Cũng tại bà chiều nó quá đâm ra hư hỏng. Bỏ buổi học đầu tiên chỉ để đi sửa xe. Bà thấy có quá đáng không?
- Được rồi, ông lên lầu nghỉ ngơi đi, để tôi nói chuyện với nó sau.
Thấy vợ nói vậy, ông cũng bèn lên lầu mà vẫm chưa hết tức giận. Đang đi đến cầu thang, ông bèn quay lại nhìn ông quản gia:
- Quản gia, ông lên phòng đọc sách chờ tôi!
"Chết mịa rồi, sao tự nhiên mình bị cuốn vào vậy trời. Nhìn kiểu quát thế chắc là tức giận lắm đây. Không khéo lại đuổi việc thì lấy gì mà ăn đây. Hu...hu.." Bác quản gia thầm nghĩ nhưng vẫn phải nói:
- Dạ... tôi biết rồi...Thưa ông chủ!
Nói xong, bác quản gia phải khó nhọc đi từng bước lên lầu
Ở dưới, còn mỗi mẹ và cậu, lúc đó bà mới lên tiếng hỏi:
- Sao sáng con không đi học vậy? Con biết bố khó lắm mới xin cho con vào trường đó không?
- Con đi sửa xe! - Lại là câu nói lúc nãy
- Xe con bị làm sao? - Trong gia đình ai cũng biết cậu nhóc yêu xe tới nỗi nào nên bà đành hỏi cho cậu có chút an ủi
- Xe bị xước!
" Trời, chắc mình đến chết với nó thôi. Xe bị xước mà bỏ nguyên buổi học. Chắc có mỗi tiểu tử này làm vậy mất!" Bà ôm chán mà suy nghĩ
- Ờ, vậy con lên tầng thay quần áo cho thoải mái rồi xuống chuẩn bị ăn cơm! - Cạn ngôn với con luôn rồi
- Vâng!
Rồi chợt ra điều gì đó, bà vội hỏi:
- Chủ nhật tuần này con có bận gì không?
- Chủ nhật sao? - cậu nhìn mẹ mà ngẫm nghĩ - Con có hẹn với Tiến rồi. Có việc gì sao?
- Chủ nhật tuần này bố con có mời bạn thân sang ăn mừng con về. Con ở nhà có được không?
- Ừm.. Để con xem đã. Có gì con báo lại sau!
Nói rồi, cậu đi lên tầng. Bà Phương nhìn theo con mà không khỏi lắc đầu. Đúng là mệt mỏi với đứa con này mà!

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro