Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một buổi chiều đi shopping cùng mẹ, cô mệt mỏi nằm vật trên giường mà than:
- Đúng là mệt ghê ahhhh!
Cứ nghĩ lại lúc đi shopping với mẹ là cô thấy chóng mặt. Mẹ cô đi càn quét hết của hàng này đến tiệm kia. Hết shop này đến shop khác. Nói chung là giờ check camera ở tiệm nào cũng có mặt mẹ con cô hết. Không chỉ vậy, Mộc Lan ( mẹ cô ) còn xoay cô như chong chóng. Hầu như là mẹ cô chọn còn cô chỉ việc mặc thử thôi à. Chỉ ở quanh khu thử đồ thôi hà. Hiu... hiu...
- Bộ này nhìn không hợp, thay ra đi.
- Bộ này màu hơi xấu, thay bộ này vào!
- Bộ này nhìn cũng được này nhưng chắc phải đi bóp eo rồi
- Kiểu dáng cũng đẹp đấy. Bộ này còn màu trắng ngọc không vậy( hỏi cô nhân viên đứng đó )
- ...Bla...bla...
Đến khi cô gần như phải gào lên:" Mẹ cho con ngắm xíu chứ!" Thì mẹ cô mới thôi chọn. Hết trận càn quét các shop quần áo thì lại bắn sang shop mĩ phẩm, trang sức. Nói chung là lượn phố từ 3h chiều đến tối mịt mới về tới nhà. Đúng là đáng sợ thiệc.
Sau khi ăn uống bữa tối no say, cô bắt đầu lôi đống đồ chiều mới mang về. Nhìn đống túi lớn túi nhỏ để đầy phòng khách mà trong lòng ngao ngán. Hầu như toàn là đồ của cô mà. May mà có người giúp việc mang lên phòng cho cô, nếu không chắc cô chết mất thôi!
Sau hơn tiếng treo đồ, cất đồ; cuối cùng cô cũng xong. "Còn đống mĩ phẩm kia thì để mai sắp sau, chứ giờ cái lưng tôi sắp gãy rồi" - Cô nghĩ thầm.
Xong xuôi, cô lên gường nằm chơi. Chắc do chiều đi nhiều khiến cô mệt mỏi nên hôm đó, mới đặt lưng xuống giường là cô đi ngủ luôn. Quên luôn không soạn sách và đặt báo thức. Hí...hí...

                     **********

Sáng hôm sau....
"Cộc....cộc....cộc...."
- Cô chủ, bữa sáng đã xong, mời cô xuống ăn sáng! - Cô Hà ( người có nghĩa vụ thông báo mọi thứ cho cô )gõ cửa thông báo
Chờ 1 lúc, mãi không thấy cô trả lời, cô Hà lại gõ thêm lần nữa: "Cộc...cộc....cộc..."
Chờ gần 5p vẫn không thấy cô ra, cô Hà vội hớt hải chạy xuống gọi bà chủ.
- Bà chủ... bà chủ...
Mẹ cô đang ngồi xem tivi dưới lầu thấy cô Hà vội vàng chạy xuống, không hiểu có chuyện gì xảy ra, bèn hỏi:
- Có chuyện gì mà hớt hải vậy?
- Dạ, tôi gọi cô chủ mãi không thấy có phản ứng gì, liệu....cô ấy có bị làm sao không ạ - Cô Lan vừa thở dốc vừa trả lời
Nghe thấy vậy, mẹ cô bèn hớt hải gọi ngay cho chồng mình - Nguyễn Phong để về xem sao. Sau đó cả mẹ cô lẫn những người giúp việc trong nhà đều hốt hoảng chạy lên phòng cô. Nhưng....
Trong khi mọi người lo lắng thì cô đang cuộn chăn ngủ một cách ngon lành trên chiếc giường êm ái.
" Đúng là dọa chết tôi mà!" Bà Lan ôm tay lên ngực mà thở phào. Những người hầu thấy thế bèn đi xuống làm việc.
- Con gái..... - bà lay nhẹ tay cô để gọi cô dậy
Nhưng, cô vẫn như không biết gì, mắt nhắm tịt kéo chăn qua đầu ngủ
- Con gái... - Bà kéo chăn ra để gọi cô nhưng hình như vẫn không có tác dụng.
Thế là bà đành phải gào lên:
- NGUYỄN PHẠM HÀ TRANG, CON MAU DẬY CHO MẸ!!!!
Lúc đó, cô mới giật mình tỉnh giấc.
- Mẹ, sao mẹ lại ở trong phòng con? - Cô nhìn mẹ đầy nghi hoặc
- Thế con có định đi học không? Biết giờ là mấy giờ rồi không? - Bà nhìn cô hỏi
- Nhưng đã tới giờ báo thức đâu chứ? Cho con ngủ 1 lát nữa đi mà mẹ.... - Cô nhìn mẹ mình bằng ánh mắt van xin
- 6r rồi, con có định đi ra khỏi giường không hay là thích buổi học thứ 2 đã đi muộn? - Mẹ cô dơ điện thoại ra cho cô xem
- 6r rồi á? Thôi chết rồi, xong chưa soạn sách!! - Cô vừa vò đầu vừa đi tìm sách vở
" Chết mịa rồi, buổi học thứ 2 mà đi muộn thì có mà chết!" (Tại thầy giáo chủ nhiệm lớp cô cầm đầu ban nề nếp, hôm qua thầy có đe dọa rằng, trong tuần này, học sinh nào bị vi phạm nề nếp, cuối tuần gọi bố mẹ gặp mặt và còn phải trực nhật hết tuần sau nữa chứ. Đúng số khổ mà)

Thật may mắn sao, đúng lúc cô lên tới hành lang thì trống nên không bị ghi. Đúng số đỏ mà. Lúc ở nhà, mẹ cũng bảo bảo bác rài chở đi, dù sao xe ô tô cũng nhanh hơn xe đạp gấp mấy lần mà cô không muốn. Tại cô vẫn thích kiểu tự thân vận động hơn. Đúng lúc tới cửa lớp thì tự nhiên cô bị ai đó đâm sầm vào. May mà cô bám vào cánh cửa không chắc "vồ ếch" ngay trước cửa lớp rồi. Quay ra nhìn thì " Ô! Troai đẹp!" - cô thầm nghĩ. Thấy cậu chuẩn bị chạy vào lớp mà không thèm nói tiếng xin lỗi nào, cô bèn kéo tay cậu lại:
- Chưa xin lỗi mà đã định đi sao?
Cậu ta quay lại nhìn cô mà hỏi:
- Cậu đang nói tôi à?
- Không phải cậu thì là ai? Chẳng lẽ tôi nói chuyện với cửa à?
- Chắc thế rồi! Với lại, tôi không có thói quen xin lỗi. Giờ thì tôi vào lớp được chưa?Cậu nhướn mày lên nhìn cô tỏ vẻ thách thức
- Cái gì mà không có thói quen xin lỗi chứ? Cậu đụng trúng tôi thì cậu phải xin lỗi đàng hoàng đi chứ! - Cô cũng thấy có khó chịu vì sự thiếu ý thức của cậu bạn kia.
- Tôi không thích đấy thì sao nào? - Cậu nhìn cô đầy thách thức
- Xin lỗi mauuu! - Cô gần như hét vào mặt cậu
- Không đấy!
- Xin lỗi mau!
Hai người lôi lôi kéo kéo cãi nhau trước cửa lớp làm mọi người trong lớp đều nhìn. Không ai chịu nhường ai cả. Đến khi thầy quản sinh đi qua nhắc nhở thì họ mới thôi cãi và vào chỗ ngồi của mình. Nhưng....
Ai ngờ, hai người lại cùng bàn là sao?? Trời ơi, chắc cô đâm đầu xuống đất chết mất. "Ngồi với hắn đến ngày cô cũng điên vì tức mất thôi" - Cô nghĩ
Hình như cậu cũng khá bất ngờ với người bạn cùng bàn này. Đúng là oan gia mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro