Chương 4 - Bác Sĩ Mông Cổ Đã Trở Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình huống không hẹn mà gặp như này giống như ném đá vào mặt hồ yên ả, nhanh đến nhanh đi.

Và tảng đá được ném xuống kia, lại đè nặng lên cảm xúc của cô.

Nếu tảng đá kia là Mạnh Cổ thì Trần Nhược Vũ chính là cái hồ nhỏ bé tội nghiệp, vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm cô không ngừng chấn động.

Còn tảng đá kia ư, ở trong lòng cô không phải không có cảm xúc.

Rõ ràng người coi thường cô là anh. Gặp cô, cái miệng độc địa của anh lại bám riết không tha, không chỉ cảm thấy mất mặt mà cô còn như bị anh điểm trúng vào tử huyệt.

Chột dạ cũng phải, bởi đúng là cô nhớ anh.

Nhớ nhung cái ngữ ấy làm gì không biết ! Cô phải căm ghét, phỉ nhổ, khinh bỉ hắn mới đúng!

Không sai, là do cô đã không biết tự lượng sức mình, chọc đúng vào ổ kiến lửa, còn đến địa bàn của anh gây hấn, khiến người khác dè bỉu cô, trong lòng Trần Nhược Vũ vô cùng khó chịu.

Cô phải hận anh mới đúng chứ! Hừ.

Cô phải sống tốt hơn anh! Hừ!

Cô phải nhanh chóng tìm đối tượng mới trong thời gian ngắn nhất, kết hôn rồi sinh con, nhất định phải cưới trước anh. Sau này, nếu trùng hợp gặp lại anh, cô sẽ nói: “ A, bác sĩ Mạnh sao vẫn còn độc thân vậy? Có phải do yêu cầu quá cao không, như vậy có vẻ không tốt đâu.”

Đúng, kiểu trả thù như này thấy hả hê làm sao! Trần Nhược Vũ tự biện bạch cho bản thân, dù sao cô cũng chỉ là người bình thường, đôi khi làm những chuyện tầm thường như này cũng chẳng sao.

Vậy là Trận Nhược Vũ nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần, thoát khỏi tình trạng lăn tăn sóng gợn sau lần tình cờ kia. Cô tích cực chạy đôn chạy đáo tới chỗ bạn bè, đồng nghiệp xung quanh để đầu cứu sự giúp đỡ, nhờ họ giới thiệu cho mình vài đối tượng.

Cô muốn xem mắt!

Bạn cùng phòng của Trần Nhược Vũ là Lương Tư Tư, sau khi nghe tin cô tìm đối tượng xem mắt, liền giơ ngón tay cái tỏ vẻ rất hài lòng, chỉ có điều nếu đi xem mắt rất khó có thể tìm kiếm được tình yêu đích thực: “ Nhược Vũ, mình nói với cậu, xem mắt rất khó tìm được tình yêu như ý lắm.”

“ Sao không thể chứ. Chỉ cần cậu đối xử với người  ta như níu chân khách hàng cỡ VIP là được. Phân tích kỹ càng, nắm bắt trọng điểm đánh thẳng vào trung tâm”

“Bình thường, khi đi gặp khách hàng có thấy cậu phân tích rõ ràng đâu, cứ thấy ai là cắm đầu nhào tới xổ một tràng, thế nên xác xuất thành công mới thấp đó.”

Trần Nhược Vũ không khỏi ngẩn ngơ, nghe cô bạn cùng phòng nói, hình như tình cảnh này cô đã từng trải qua. Cô liền lắc đầu, giải thích: “ Nhưng mỗi tháng mình vẫn hoàn thành chỉ tiêu. Việc xem mắt này, mình cũng coi như là một chiến lược, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.”

Lương Tư Tư xua tay: “ No, no, như vậy không được. Tình cảm đâu có thể so sánh như vậy, nhất định phải tạo được cảm giác lãng mạn, ấn tượng nhất mới có thể nảy sinh. Cậu xem xem, vì sao mỗi lần mình yêu đều đến rất nhanh? Chính là dựa vào yếu tố cần thiết; thời gian, địa điểm, cảnh vật xung quanh còn có cả đối tượng nữa. Chỉ cần có đủ những yêu cầu này, cho dù chỉ lướt qua ánh mắt của nhau, nói một câu cả hai cũng nảy sinh cảm giác với đối phương, tình yêu tự nhiên sẽ tới.”

Lương Tư Tư là kiểu người tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn điển hình, suốt ngày chỉ vùi đầu vào đống tiểu thuyết ngôn tình, đám định luật tình yêu trong đó được cô bạn cùng phòng này tôn sùng đến tận trời xanh.

“Nghe mình đi, cái loại giới thiệu đối tượng này thật sự không kiếm được chàng nào thích hợp đâu, xưa như diễm rồi. Mọi người trước khi tới đã chuẩn bị kỹ càng, định sẵn cả đống yêu cầu và tưởng tượng, đến lúc gặp mặt rồi thì cảm xúc lại bay đi sạch. So với nó, loại duyên phận bất thình lình không hẹn mà đến vẫn đáng tin hơn. Ví như đụng mặt ở siêu thị, chàng vươn tay lấy đồ, vô tình đụng phải cậu, hoặc là chàng đẩy xe, lỡ tay va phải cậu…”

Trần Nhược Vũ nghe thế mà méo mặt, nàng Tư Tư này lén lút bám đuôi cô đi siêu thị sao?

“Còn nữa, giả như có một hôm cậu bị trẹo chân ngoài đường, vừa lúc có người đi ngang qua đỡ cậu dậy. Không thì vào một ngày trời mưa tầm tã, hai người cùng vào tránh mưa dưới một mái hiên…”

“Tư Tư này”, cô đã không thể nhịn được nữa, lên tiếng cắt ngang lời cô bạn, “Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy, toàn thứ nhạt toẹt thôi”.

“Cậu tin đi là vừa. Những gì mình đang nói đều là những định luật tương ngộ kinh điển hạng nhất đấy. Cái đó, trên phim vẫn diễn suốt còn gì, tình yêu đột ngột tới khiến hai người quen biết. Cậu nhìn mình mà xem, ba cuộc tình đều là những lần gặp gỡ tình cờ thế đấy. Chẳng phải hiệu suất cao hơn hẳn cậu đấy thôi.”

“Đến đột ngột, đi cũng nhanh như tia chớp.” Trần Nhược Vũ chân thành an ủi cô bạn, “Trước giờ cậu chẳng yêu ai được lâu dài cả, giờ mình biết là vì sao rồi. Mình nhất định sẽ nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này từ cậu, cảm ơn cậu rất nhiều”.

“Haizzz”, Lương Tư Tư có chút phật ý, “Nhược Vũ, mình có lòng giúp cậu mà, đừng nói mấy câu đau lòng như vậy chứ. Bằng không thì người yêu cậu cũng là một gã độc mồm độc miệng cho xem. Nồi nào úp vung ấy mà, đã biết chưa cưng?”

Câu nói này đúng là chọc trúng chỗ đau của Trần Nhược Vũ.

Trần Nhược Vũ xua tay lia lịa: “Mình độc mồm độc miệng hồi nào. Mình là người dịu dàng nhã nhặn, đang đi tìm một anh chàng nhã nhặn dịu dàng”.

Lương Tư Tư vỗ vai cô: “Cố lên, Nhược Vũ. Chỉ cần thật sự cố gắng, dùng phương pháp thỏa đáng thì lo gì kiếm không ra đàn ông dịu dàng. Nghe mình nói đi, lúc đi xem mặt, nếu không có cảm giác gì với đối phương thì phải lưu ý xung quanh thử xem. Mình xin dùng kiến thức thu được khi đọc mấy vạn cuốn tiểu thuyết ngôn tình và kinh nghiệm chinh chiến hơn chục lần yêu đương hò hẹn để nói với cậu rằng: Tình yêu luôn đến một cách bất thình lình”.

Xì, Lương Tư Tư tính kiếu gì mà ra được hơn chục lần yêu đương kia chứ? Không đáng tin tí nào.
Hai ngày sau, Trần Nhược Vũ đi xem mặt.

Đối tượng của cô là một anh chàng tên Lý Kiện, do bạn đồng nghiệp của cô giới thiệu, vốn là bạn của bạn, cách tận hai tầng quan hệ. Lý Kiện làm việc cho một công ty kinh doanh đồ trang điểm. Lương Tư Tư nói đúng, trước khi đi xem mặt, Trần Nhược Vũ có kỳ vọng, có suy tính, có tưởng tượng, bởi vậy khi gặp anh ta rồi, quả thực cô chẳng có chút cảm giác nào cả. Nhưng dù sao cũng đã gặp mặt rồi, không thể bỏ phí được.

Thế là Trần Nhược Vũ bắt đầu chào hàng bảo hiểm với đối phương. Anh chàng Lý Kiện này kể ra cũng thức thời, nhiệt tình hùa theo, bắt đầu lấy cô làm mục tiêu để quảng cáo đồ trang điểm.

Vậy là buổi xem mặt biến thành buổi họp xúc tiến chào bán sản phẩm, một nam một nữ thảo luận đến hăng say, cuối cùng còn nảy sinh cảm giác hận là đã gặp nhau quá muộn.

“Gặp được cô sớm hơn thì tốt biết mấy. Chỗ cô chắc cũng không ít đồng nghiệp nữ đâu nhỉ, cô nhớ quảng cáo giúp tôi nhé, đến lúc đó tôi sẽ đưa cô ít hàng mẫu.”

“Vậy chuyện bảo hiểm anh cũng để ý giúp tôi, nếu có người bạn nào cần mua bảo hiểm thì nhất định phải giới thiệu cho tôi đấy nha.”

Hai bên luôn mồm đồng ý, bầu không khí cực kỳ vui vẻ. Trần Nhược Vũ đang hứng chí lôi kéo quan hệ với Lý Kiện, đột nhiên một tiếng ho nhẹ vang lên bên cạnh, sau đó là một giọng nam: “Sao trùng hợp thế nhỉ, lại gặp được cô ở đây?”.

Nhất thời, Trần Nhược Vũ cảm thấy có luồng khí lạnh đang len lỏi theo đốt sống lưng, chạy thẳng lên đại não.

Là Mạnh Cổ!

Gương mặt của Trần Nhược Vũ hơi cứng lại. Cái đám lý luận của Lương Tư Tư lại bắt đầu văng vẳng bên tai cô.

Đáng tiếc thay, lần không hẹn mà gặp này chẳng phải tình yêu, mà là oan gia.

“Hẹn hò hả?”, oan gia hỏi.

Trần Nhược Vũ chỉ cười không nói.

“A, trông không giống lắm. Chắc là xem mặt rồi?”

Lý Kiện đưa mắt nhìn Trần Nhược Vũ, bắt chước cô, nở một nụ cười lịch sự.

Mạnh Cổ cũng cười, đưa mặt nhìn hộp mỹ phẩm dùng thử cùng tài liệu bảo hiểm đặt trên bàn. “Kiểu cách xem mặt của hai người đặc biệt quá nhỉ!”

Sao cái gã này nói chuyện khó nghe thế chứ? Trần Nhược Vũ một lần nữa bắt đầu hối hận tại sao ngày xưa mình lại đâm đầu theo đuổi hắn.

“Là nam giới thì nhớ phải trả tiền đấy nhé!” Mạnh Cổ làm như không thấy sắc mặt của Trần Nhược Vũ, quay sang vỗ vai nhắc nhỡ Lý Kiện. Sau đó còn huơ tay, nói câu tạm biệt, rồi cùng một gã bạn của anh rời đi.

Lý Kiện bị Mạnh Cổ vỗ vai mà chẳng hiểu ra làm sao cả, không nhịn được mới hỏi: “Trần tiểu thư, người đó là ai vậy?”

“Một người bạn của bạn tôi, cũng không thân lắm.” Trần Nhược Vũ vẫn đang đắm chìm trong cơn xấu hổ khi bị Mạnh Cổ phát hiện mình đi chào hàng bảo hiểm cho đối tượng xem mặt. Vốn cô thấy chẳng có chuyện gì to tát, thế nhưng bị anh bắt gặp, lại cảm giác vô cùng khó chịu, mất mặt chết đi được.

“Anh ta trông có vẻ là người có điều kiện rất tốt.” Không biết sao Lý Kiện lại thốt ra câu ấy, trong giọng nói có chút ghen tức.

Trần Nhược Vũ gật đầu: “Ừm, chắc vậy”. Ngẫm một lúc lại không nhịn được mà phàn nàn: “Đúng là đồ đáng ghét, đi hẹn hò thì chỉ cần lo thân mình là được rồi, mắc mớ gì phải làm phiền người khác”.

Hẹn hò? Lý Kiện nhớ người ban nãy cùng đi với Mạnh Cổ là một chàng trai. Anh ta đột nhiên hiểu ra, “A” một tiếng: “Thì ra là loại ấy?”

Loại ấy là loại nào? Trần Nhược Vũ nhìn biểu hiện của đối phương, chẳng mấy chốc cũng hiểu ra. Trần Nhược Vũ thề là cô thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, chưa bao giờ cô làm mấy trò bôi xấu người khác thế này cả, trên thực tế cô còn ghét cay ghét đắng loại người ấy là đằng khác. Thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại không nhịn được mà vu khống gã đáng ghét đó: “Bị anh phát hiện rồi. Anh ta quả thực là loại đấy”.

Lý Kiện gật đầu cái rụp, vẻ mặt hào hứng khi nghe được tin vỉa hè thú vị: “Nhìn ra rồi, nhìn ra rồi”.

“Nhìn ra cái gì cơ?” Một giọng nói thâm trầm vang lên ngay bên tai Trần Nhược Vũ, dọa cô thiếu chút nữa thì đập đầu xuống mặt bàn.

Lại là anh.

Bác sĩ Mạnh Cổ đã trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc