Chương 5 - Bạn của tôi về rồi, hiện tôi đang cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xấu sau lưng bị người ta bắt được, lúc này nên phản ứng thế nào đây hả trời?

Trần Nhược Vũ mới gặp tình huống này lần đầu, nghệt mặt ra một lúc, sau đó mới bất chấp tất cả mà giải thích: “Anh Lý nói nhìn biết ngay bác sĩ Mạnh là người sự nghiệp thành công, rất có tiền đồ”.

“Mắt tinh tường thế sao, trời ơi, tôi đến yêu anh mất.” Mạnh Cổ ngồi xuống cạnh Lý Kiện, Trần Nhược Vũ thật muốn đưa tay lên bóp trán.

Báo thù, nhất định Mạnh Cổ đang báo thù.

“Bạn tôi đi mất rồi, tự nhiên thấy cô đơn quá.” Mạnh Cổ quay sang cười với Lý Kiện, cười đến độ khiến Lý Kiện rợn cả tóc gáy.

Mạnh Cổ đang ám chỉ rằng hắn muốn “xuống tay” với mình ư? Nhưng mình đâu có hứng với loại này!

Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ, xin cô giúp đỡ.

Thế nhưng Trần Nhược Vũ cô cũng là người đang chờ phán tội, giờ này ngay cả “hơi” cũng không dám “xì” nữa.

Mạnh Cổ nhìn Lý Kiện chòng chọc, miệng vẫn cười, lại còn đặt tay lên đùi người ta. “Không biết phải xưng hô với anh Lý thế nào đây?”

“Lý, Lý Kiện.”

“A Kiện này…” Mạnh Cổ dài giọng ngân nga âm cuối khiến Trần Nhược Vũ run rẩy cả người, lại còn A Kiện, cái gã này có cần ti tiện thế không?

“A Kiện này, anh nghĩ thế nào về quan hệ giữa đàn ông với nhau?”

Giờ này toàn thân Lý Kiện đã nổi hết da gà rồi, không hơi sức đâu mà trả lời Mạnh Cổ, chỉ vội vàng nhích chân ra chỗ khác.

Mạnh Cổ cũng không với tay theo, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lý Kiện: “Anh không cần xấu hổ làm gì, chúng tôi làm bác sĩ mà, nhìn nhiều quá rồi, rất cởi mở”.

Trần Nhược Vũ quả thực không thể tiếp tục trơ mắt ra nhìn được nữa: “Bác sĩ Mạnh…”

Nhưng cô vừa mở miệng đã bị anh lườm nguýt. Cô rụt người lại, vội vàng ngậm miệng.

“A Kiện này, có phải anh thiếu hiểu biết thế nên trí tò mò mới lớn hơn người khác không?”

Nói vậy là có ý gì? Lý Kiện cố sống cố chết lắc đầu, thầm nói: Tôi không tò mò tí nào, không cần lôi tôi đi trải nghiệm một phen đâu.

“Không phải tò mò, vậy là nhân cách có vấn đề rồi. Nếu không thì sao lại ăn nói hàm hồ, phỏng đoán lung tung, vu khống đặt điều, bôi nhọ người ta rồi còn làm ra vẻ đắc ý hả hê? Người khác giới tính ra sao, yêu đương với ai, cùng ai làm gì liên quan gì đến anh! Nếu anh đã vô công rồi nghề, rảnh rỗi chán chường, cô quạnh phát điên lên rồi thì cứ trốn trong nhà mở phim hành động, phim tình yêu lên xem mà giết thời gian, đừng có ra ngoài đường tiêm ý tà dâm vào tư tưởng con nhà người ta, làm thế sẽ kéo tụt mặt bằng tư tưởng đạo đức của nhân loại, gây ảnh hưởng xấu tới an ninh xã hội. Mà nếu không định ra ngoài gây họa cho người khác thì cũng phiền anh lúc ở nhà soi gương cho kỹ, chỉnh trang bản thân cho giống con người rồi hãy ra ngoài đường. Anh nhìn xem, trên áo anh vẫn còn dính keo xịt tóc đây này, đúng là chẳng ra sao cả. Càng không cần nói đến việc đi xem mặt, bộ dạng sắp bốn mươi đến nơi thế kia lại còn muốn làm quen với mấy cô gái đang độ xuân sắc, làm thế mà không thấy có lỗi với xã hội à?”

Một tràng ấy cứ thế trôi chảy thoát ra khỏi miệng Mạnh Cổ, không cần cân đong từ ngữ, chẳng cần chuẩn bị sắp câu, giọng điệu xoay một trăm tám mươi độ so với mấy câu mềm mỏng nhẹ nhàng lúc trước, Lý Kiện nghe mà há hốc miệng.

Trần Nhược Vũ đỏ bừng mặt, cảm thấy những câu Mạnh Cổ nói hệt như một bàn tay vô hình, đang tới tấp giáng thẳng lên mặt cô.

Có điều người chịu thiệt nhất vẫn là Lý Kiện, anh ta cứ “Anh, anh…” mãi mà không thốt được câu nào hoàn chỉnh, đứng trước mặt Trần Nhược Vũ lại không tiện nổi điên. Thế nhưng, điều quan trọng nhất là Lý Kiện cũng không chắc được mình sau khi nổi điên thì có phải là đối thủ của cái gã bác sĩ Mạnh gì gì này hay không. Nhìn xem, đối phương thong dong như không, tự tin vô hạn, xét riêng khí thế thì Lý Kiệt đã bị hạ đo ván rồi.

“A Kiện, có phải cảm thấy những lời tôi nói là sai không? Sai chỗ nào? Anh có ý kiến gì thì có thể nói thẳng ra, chúng ta luận bàn, nói cho cặn kẽ một chút cũng không sao, tôi bồi anh đến cùng.”

Bàn tay gớm ghiếc kia lại mò lên đùi Lý Kiện.

Anh chàng Lý Kiện đứng bật dậy, không kịp chào hỏi, cũng chẳng kịp nói với Trần Nhược Vũ câu hẹp gặp lại, liền lao đi như bay, hệt như mọc cánh dưới chân vậy.

Trần Nhược Vũ ngơ ngác nhìn theo, cũng không biết mình nên phản ứng thế nào mới phải.

Lý Kiện đi rồi, Mạnh Cổ liền quay sang nhìn Trần Nhược Vũ. Cô cố gắng ngồi thẳng lưng, biết mình sắp trở thành đồi tượng hứng đòn tiếp theo của hắn.

“Tôi quay lại là định nói cho cô biết, cuối tuần này đám Doãn Tắc muốn mời bạn bè tụ tập, ăn một bữa cơm. Tôi vốn định rủ cô đi cùng. Có điều, nếu cô đã là loại người bịa chuyện gièm pha sau lưng bạn bè, thì tôi thấy tốt nhất cô đừng đến làm gì.”

Trần Nhược Vũ cứng người, thấy mặt mình bỏng rát.

“Cao Ngữ Lam hẳn sẽ gọi điện mời cô tới, tôi hy vọng cô sẽ từ chối, lý do thì tự nghĩ, đừng để mọi người khó xử, cô nói thế đúng không?” Lời Mạnh Cổ không có ngữ điệu gì, thế nhưng Trần Nhược Vũ lại thấy từng lời từng chữ nghiêm khắc vô cùng.

Cô biết, hắn tức giận rồi.

Mạnh Cổ nói xong những lời ấy liền đứng dậy ra về. Trần Nhược Vũ ngơ ngác ngồi nguyên chỗ cũ, cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cô không phải hạng người ấy, nhưng vì cớ gì lại nói vậy, còn bị hắn bắt ngay tại trận khiến cô hết đường biện bạch. Giờ trong mắt hắn, cô đã trở thành kẻ tiểu nhân chuyên đi bới móc chuyện người khác, đặt điều thị phi, cô thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Trần Nhược Vũ ngây người ngồi đó rất lâu sau đó mới đứng dậy thanh toán, một mình lang thang trên phố như kẻ mất hồn. Không ngồi xe bus cũng chẳng bắt taxi, cô cứ cúi gằm mặt xuống, thất thểu đi. Cô cũng không biết mình đi tới tận chỗ nào, chân mỏi nhừ, nhói đau, sau đó còn thấy có hạt nước rơi xuống đậu trên má, ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ trời đã đổ mưa.

Trần Nhược Vũ thở dài, nghĩ chắc mình là đứa mang mệnh xúi quẩy đến tận lúc chết. Đang định đứng ở trạm xe bus gần đó, xem thử muốn về nhà thì đi kiểu gì, mưa lại đột nhiên nặng hạt. Trần Nhược Vũ che đầu, vội vội vàng vàng lao về phía một cửa hàng tiện lợi. Vừa mới chạy tới mái hiên, lại thấy cửa tiệm bỗng mở, người đàn ông xách theo một túi đồ cực lớn bước ra, vừa đẩy cửa vừa nói chuyện điện thoại: “Mua rồi mua rồi, các cậu muốn mua mực xé sợi, thịt bò khô, khoai tây chiên, bia, đậu phụ khô… Cái gì, còn đòi ma lạt năng[3]? Các cậu cút ngay! Thua có ván mạt chượt thôi mà yêu cầu lắm thế, có biết trời đang mưa không, có gì ăn nấy, đừng có mà ‘củ hành’ người ta…”

[3] Ma lạt năng: là một món ăn bắt nguồn từ Tứ Xuyên, Trung Quốc. Nguyên liệu chủ yếu bao gồm: rau xanh, cá, thịt, đậu hũ… Có thể coi như một loại lẩu

Người đàn ông vừa nói chuyện điện thoại vừa quay đầu lại nhìn Trần Nhược Vũ.

Khéo ghê, lại là hắn.

Bác sĩ Mạnh Cổ.

Đời người nơi nào chẳng gặp nhau, gặp ai không gặp, lại gặp ngay oan gia.

Trần Nhược Vũ thật buồn nôn,tại sao trước đây lại quen nhau cơ chứ, nếu không thì có phải mọi chuyện đã khá khẩm hơn rồi không.

Đầu óc cô cứ rối hết cả lên, cuối cùng trước vẻ mặt sửng sốt của Mạnh Cổ, cô quay đầu lao thẳng vào màn mưa tầm tã. Thà chết vì dầm mưa còn hơn chết vì mất mặt.

Mạnh Cổ sẽ không nghĩ cô theo đuổi hắn chứ? Sẽ không nghĩ cô định giở trò gì với hắn chứ? Sẽ không nghĩ cô để ý đến hắn chứ?

Trần Nhược Vũ lao về phía trước, giữa màn mưa tầm tã, một chiếc xe bus vừa lúc đến bến, cô cũng chẳng cần nhìn xem nó chạy tới đâu, cửa xe vừa mở là cô lao thẳng lên. Cuối cùng, vác cái thân nhếch nhác ngồi ở cuối xe.

Ngồi xuống ghế rồi, cô lại vô thức quay đầu tìm bóng dáng của Mạnh Cổ. Hắn bước lên một chiếc xe đậu ở bên đường. Trần Nhược Vũ nhận ra đó chính là xe của tên khốn đó. Cô quay người, dựa lưng vào ghế, thở hắt ra. Cô và hắn một người ngồi xe công cộng, một kẻ lái ô tô riêng, quả nhiên thuộc về hai thế giới khác biệt.

Chờ chút, hiện tại cô không nên bứt rứt vấn đề ấy làm gì. Mấu chốt là, rõ ràng hắn mới là đồ tiểu nhân nói xấu sau lưng người khác, thế nhưng thực tế giờ trong mắt hắn, cô lại trở thành kẻ tiểu nhân, đây mới gọi là hai thế giới khác nhau.

Khinh bỉ lẫn nhau, từ nay về sau hai bên không qua lại.

Đây chính là kết quả.

Trần Nhược Vũ rất xui xẻo, cô ngồi lộn xe, cuối cùng phải đổi mất ba tuyến, rồi đội mưa gió mới về được đến nhà.

Ở nhà, Lương Tư Tư đang đợi cô, dò hỏi kết quả buổi xem mặt với tâm trạng vô cùng hưng phấn: “Thế nào rồi, đối tượng có phải cách tiêu chuẩn của cậu cả thước không?”.

Cô gật đầu.

“Thế có tình cờ gặp ai nữa không, người mà khiến tim cậu đập thình thịch ấy?”

Cô lại gật đầu, đâu chỉ đập thình thịch, đập tới mức suýt nữa thì chết luôn rồi.

“Chậc chậc, mình đã nói thì chỉ có chuẩn trở lên. À mà trời còn mưa nữa chứ, thế có xảy ra tình huống nào lãng mạn không?”

Trần Nhược Vũ quay đầu lại, mái tóc dài vẫn còn nhỏ nước, nhỏ giọng nói: “Tư Tư này, tình cờ gặp gỡ, nếu duyên tốt thì là lãng mạn, còn duyên không tốt chính là ác mộng”.

Cơn ác mộng này gần như vắt cạn sức lực trên người Trần Nhược Vũ, cô phải đi tắm rửa, sau đó lên giường đổi một giấc mộng khác mới được.

Cô nằm mơ thật.

Trong mơ, Mạnh Cổ mặc chiếc áo blouse trắng, dịu dàng nói với cô: “ Xin lỗi em, anh không nên nói xấu em với đám y tá, cái miệng của anh đáng đánh, em có thể tha thứ cho anh được không?.”

Á, gớm quá! Anh mà cũng chịu xin lỗi cô!

Nhưng chuyện đáng sợ hơn còn ở đằng sau, ấy là cô trưng ra vẻ mặt không biết xấu hổ là gì, cảm động đáp lời: “Không sao, em không để bụng đâu mà”.

Vớ vẩn, sai rồi! Ai nói cô không để bụng? Cô rõ ràng rất để bụng, còn rất rất đau lòng nữa.

Thế nhưng Mạnh Cổ không nghe được tiếng gào thét trong lòng cô, anh tiếp tục duy trì giọng nói dịu dàng vô hạn: “Nếu đã không để bụng, vậy có phải em cũng nên nói với anh chuyện gì đó không?”.

Nói cái gì cơ? Cô chớp chớp mắt, gương mặt đỏ bừng. Nhanh như vậy đã muốn cô thổ lộ tình yêu với anh ấy sao?

Mà khoan đã, mình có yêu anh ấy không?

Chẳng lẽ anh ấy thật sự đang đợi mình thổ lộ?

Thổ lộ cái gì chứ, mình với anh ấy đã hết tình hết nghĩa, mỗi người một ngã rồi.

Trần Nhược Vũ đấu tranh với bản thân trong mộng, vừa để trí tưởng tượng bay tít tận đâu. Đột nhiên, Mạnh Cổ quăng luôn vẻ mặt hiền lành, bắt đầu nhe răng múa vuốt, gầm gừ với cô: “Ông đây chẳng qua chỉ nói có mấy câu thật lòng thôi mà đã phải xin lỗi rồi, cô cùng với gã khốn nạn kia phỉ báng ông đây là đồng tính luyến ái thì sao, chẳng lẽ không nên dập đầu tạ tội đến một trăm lần hả? Cô biết ông đây thích đàn ông khi nào? Bạn gái mà ông đây từng qua lại đủ để xếp thành hàng dài từ cửa phòng khám tới tận nhà cô đấy. Cô có muốn tới gặp tận mặt bọn họ để hỏi xem liệu ông đây có phải dân đồng tính không? Mau xin lỗi ngay! Không thì đừng có hòng ông bỏ qua chuyện này!”.

Trần Nhược Vũ choàng tỉnh, mắt trợn tròn!

Má ơi, đúng là ác mộng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc