Chương 6 - Cô cũng có "cái ấy" cơ mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nghĩ nhiều, đêm  nằm mơ.

Trần Nhược Vũ ngồi ngẫm nghĩ cẩn thận một hồi, cuối cùng cũng rút ra kết luận, nhất định là vì cô quá áy náy về việc mình đã tung tin vịt nói xấu Mạnh Cổ, nên mới mơ thấy giấc mộng đáng sợ như vậy.

Thế nhưng tại sao tỉnh mộng rồi, thứ cô nhớ mãi không quên vẫn là cái câu Mạnh Cổ khoe khoang: “Bạn gái mà ông đây từng qua lại đủ để xếp thành hàng dài từ cửa phòng khám tới tận nhà cô đấy”. Anh ấy thực sự đã quen nhiều bạn gái thế sao?

Tuy rằng Trần Nhược Vũ rất khinh bỉ trọng điểm mà mình để tâm tới, nhưng vẫn vẫn không ngăn được suy nghĩ về nó. Mãi lúc này cô mới phát hiện ra, tuy rằng sớm xem Mạnh Cổ là mục tiêu theo đuổi, cũng đã trải qua cả quá trình từ khi bắt đầu theo đuổi đến lúc giơ tay đầu hàng, nhưng kỳ thực cô hoàn toàn chẳng hiểu gì về người đàn ông này.

Mạnh Cổ là người như thế nào nhỉ?

Mồm thối, mặt dày.

Những điều ấy thì đám bạn bè bọn cô có ai không biết.

Nhưng ở bệnh viện, đứng trước mặt y tá, bệnh nhân, hắn lại khoác một diện mạo hoàn toàn khác. Ít nhất theo như cô thấy, cái gã ấy sau khi mặc áo blouse trắng vào cũng ra dáng lắm. Nói năng nhỏ nhẹ lại hài hước, khiến người ta vui vẻ thoải mái, y thuật hình như cũng không phải hạng thấp, thế nên số bệnh nhân đăng ký để được hắn khám mới nhiều như vậy, ở khu điều trị nội trú, hắn cũng là miếng thịt thơm ngon bị người người tranh cướp.

Cô còn biết thêm gì về hắn nữa chứ? Trần Nhược Vũ phát hiện ra, kỳ thực cô chẳng biết gì cả, chỉ trừ vấn đề đã cố ý hỏi ngay từ đầu, ấy là hắn có bạn gái chưa. Còn về gia đình hắn thến nào, kinh nghiệm tình trường của hắn ra sao, hắn thích gì, ghét gì… cô hoàn toàn mù tịt.

Ôi phụ nữ, rốt cuộc phải là loại mù quáng thế nào, thiếu suy nghĩ ra sao mới làm những chuyện cô đã làm: Chưa biết gì về người ta mà đã cắm đầu theo đuổi, lại còn theo đuổi đến độ thương tích đầy mình?

Thôi được rồi, coi như đây là cái giá để rút ra kinh nghiệm, từ nay về sau nhất quyết không được làm mấy chuyện ngu xuẩn như thế nữa.

Mặt khác, để cho lòng thanh thản, món nợ giữa hắn và cô cũng phải thanh toán cho gọn ghẽ mới được.

Nếu không thì chắc chắn cô sẽ không thể ngủ yên.

Thế là, vào đêm thứ Sáu, Trần Nhược Vũ đặt đồng hồ báo thức, bốn giờ sáng hôm sau đã lồm cồm bò dậy gọi điện cho Mạnh Cổ. Nghe những tiếng “tút, tút” vang lên từ đầu dây bên kia, trái tim cô cũng thình thịch, thình thịch, đập loạn không ngừng.

Đợi một lúc sau, đầu kia mới có người nhấc máy.

“Trần Nhược Vũ, cô có biết bây giờ là mấy giờ không? Tốt nhất cô nên cầu cho việc mình sắp nói là chuyện quan trọng đi!” Giọng của Mạnh Cổ khàn khàn, âm lượng lại lớn, hiển nhiên việc bị dựng dậy lúc này khiến tâm trạng hắn không thể tốt nổi.

Hứ, gì mà dữ dằn thế chứ!

Trần Nhược Vũ cảm giác da đầu tê rần, nhừn dưới áp lực, cô bỗng cảm thấy tiềm năng của mình đột ngột trỗi dậy.

“Là vì chuyện vô cùng quan trọng. Tôi rất thành khẩn xin lỗi anh vì hành vi phỉ báng đặt điều về khuynh hướng tình dục của anh. Quả thực tôi đã sai khi nói như vậy, vốn tôi cũng không định thế đâu, nhưng không biết vì sao câu chữ cứ tuột ra khỏi miệng, dù gì cũng là lỗi của tôi, tôi dám làm dám chịu, xin lỗi anh”.

“Chọn giờ này sao?” Giọng của Mạnh Cổ càng lớn hơn, cô cố tình “chơi” lại anh chắc?

“Đúng, tôi cố tình chọn giờ này đấy, lôi cổ được anh dậy cũng không đến nỗi nào, coi như tôi trút được chút phẫn uất. Nói đi thì phải nói lại, anh đối xử với tôi cũng chẳng tử tế gì, chúng ta không ai nợ ai cả. Nhìn thấy tôi anh cũng không cần cảm thấy bản thân oan ức làm gì, bởi vì gặp anh tôi cũng chẳng sung sướng, vậy nên nếu sau này chẳng may chúng ta có chạm mặt nhau, mong anh quay ngay đầu sang một bên, coi như không biết tôi là ai nhé.”

“Trần Nhược Vũ”, Mạnh Cổ coi như đã lên tỉnh hẳn, giọng nói vừa kinh ngạc vừa cáu tiết, “Có phải cô không thể móc đâu ra ba đồng rưỡi để đi bệnh viện không đấy? Sáng mai tới luôn đi, tôi giúp cô chen hàng đặt số, cô mau mau đến cho bác sĩ khám, bệnh tâm thần không phải chuyện chơi đâu, chữa sớm một chút thì đời cô may ra còn có hy vọng”.

“Không cần khách sáo. Sáng ra tôi không cần đi làm, sẽ ngủ nướng một giấc. Bác sĩ Mạnh thì vất vả hơn chút xíu, sáng sớm mai vẫn phải dậy đi làm đúng không? Phải chăm chỉ vào đấy nhé, cố mà kiếm tiền.”

“Không chỉ sáng ra phải dậy sớm đi làm không đâu, tôi vừa mới rời bàn mổ, ngủ được có nửa tiếng đồng hồ thì đã bị cô gọi điện tới lên cơn tâm thần. Cô cứ chờ đấy, người dám đối xử với tôi như thế chưa từng có mặt trên đời đâu!”

Hả, nửa đêm nửa hôm mà hắn phải chạy đi phẫu thuật cấp cứu, sáng ra lại còn đi thăm phòng bệnh… Ai ya ai ya, hắn vất vả thật. Trần Nhược Vũ cắn răng, lập tức bóp chết cái suy nghĩ thương xót hắn vừa mới lóe lên trong đầu cô đi.

“Hiển nhiên là bác sĩ Mạnh còn chưa nghiên cứu thấu đáo về vấn đề sinh đẻ của nhân loại rồi. Nhưng những gì cần nói với anh tôi đã nói hết, tóm lại, anh cũng nên tự kiểm điểm lại bản thân một phen đi, sau này không hẹn gặp!”

Cô ngắt điện thoại, “cụp” một tiếng.

Nhưng đánh đuổi Mạnh Cổ đâu có dễ thế, anh lập tức gọi lại cho cô.

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến tim Trần Nhược Vũ đập điên cuồng, cô ngắt đi, anh lại gọi.

Ôi trời ơi, sức chiến đấu của hắn có cần dai dẳng thế không, mới xuống bàn mổ xong thì lo ngủ mà lấy lại sức đi, cứ gắng truy kích mình làm gì? Trần Nhược Vũ tắt nguồn điện thoại, nhét xuống dưới gối. Sau đó cô thở hắt ra một hơi, đắc ý chui vào chăn ngủ tiếp.

Được lắm, phụ nữ cũng có tôn nghiêm chứ. Dù là một cô gái bình thường không cuốn hút như cô, thì cái tôn nghiêm kia cũng sẽ thỉnh thoảng lóe lên một lần.

Một khoảng thời gian sau đó, Trần Nhược Vũ không gặp lại Mạnh Cổ nữa.

Cuộc sống cứ êm ả trôi qua, bình lặng như mặt nước, không gợn sóng lăn tăn.

Công việc của Trần Nhược Vũ là nhân viên bảo hiểm, thế nhưng cô còn một việc trái nữa, đó là nhân viên tiêu thụ bao cao su cho một nhãn hiệu, ngày ngày phơi mặt ngoài đường giới thiệu sản phẩm. Đây là việc mà một khách hàng mua bảo hiểm giới thiệu cho cô. Người khách ấy tên là Triệu Hạ, bản thân có một công ty buôn bán, làm đại lý cho một nhãn hiệu dành cho người trưởng thành, công việc làm ăn cũng khá thuận lợi.

Triệu Hạ là khách hàng đầu tiên mà Trần Nhược Vũ ký được hợp đồng, cô vốn không thích thú gì với bảo hiểm, chỉ vì bị Trần Nhược Vũ bám riết nên mới thuận miệng đồng ý mua một suất. Nhưng sau khi Trần Nhược Vũ hiểu rõ nhu cầu cũng như tình hình thực tế của Triệu Hạ rồi, liền giới thiệu một loại bảo hiểm khác thích hợp với Triệu Hạ hơn, giá cả cũng rẻ hơn.

Sự chân thành và kiên trì của Trần Nhược Vũ đã chiếm được cảm tình của Triệu Hạ, cô ấy cũng rất tán thưởng sự nỗ lực trong công việc của Trần Nhược Vũ, sau khi biết thu nhập của cô không cao liền bảo cô tận dụng thời gian nhàn rỗi, làm thêm nghề tay trái là ra đường bán sản phẩm bao cao su của công ty cô ấy, cũng coi như kiếm thêm thu nhập.

Trần Nhược Vũ cảm kích Triệu Hạ vô cùng, cô cũng dốc hết sức làm việc. Trần Nhược Vũ phải kiếm tiền, tuy kinh tế gia đình không đến lượt cô lo lắng, thế nhưng cô vẫn cứ nhịn ăn nhịn mặc để dành tiền gửi về cho cha mẹ.

Cô làm vậy không vì nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì thể diện.

Thể diện của người nhà, thể diện của bản thân cô.

Quê hương của Trần Nhược Vũ là thành phố C, một đô thị nhỏ. Thân thích, bạn bè, hàng xóm trạc tuổi cha mẹ cô đều thích nghe ngóng, so sánh xem ai thấp ai cao, khơi chuyện thị phi, ngồi lê đôi mách. Con nhà ai làm nghề gì, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, gửi về cho gia đình được mấy đồng, rồi con gái nhà ai gả chồng thế nào, con trai cưới vợ ra sao v.v…, tất cả đều trở thành đề tài cho các bậc trưởng bối bàn tán những khi rỗi rãi.

Giống rất nhiều người trẻ tuổi khác, Trần Nhược Vũ vô cùng bất mãn với chuyện này, nhưng bất mãn thế chứ bất mãn nữa cũng phải bó tay.

Cha mẹ Trần Nhược Vũ rất trăn trở về chuyện con gái một thân một mình tới thành phố A tìm kế mưu sinh, tâm tình mâu thuẫn, một mặt vì con gái rời nhà mà lo lắng không yên, nhưng mặt khác lại nghĩ, thành phố A là chốn phồn hoa đô thị, tốt hơn thành phố C không biết bao nhiêu lần, nếu con gái mình có thể tìm được một công việc tốt ở đó thì hai ông bà trước mặt người ngoài cũng có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực, hãnh diện khôn tả. Thế nên ông bà Trần chủ trương thế này: Nếu con gái ra ngoài lập nghiệp thì nhất định phải làm nên thành tựu, còn không, phải mau chóng xách hành lý về nhà.

Về phần Trần Nhược Vũ, thực ra cô cũng không biết cách nào khác nên mới phải rời nhà đi.

Ba năm trước đây đã xảy ra một chuyện, cô bạn thân Cao Ngữ Lam của Trần Nhược Vũ bị một đứa bạn thân khác tên là Tề Na vu tội bắt cá hai tay, còn bị đặt bẫy, trở thành nhân vật chính trong một màn bắt gian tại trận. Vì chuyện này Cao Ngữ Lam đã trở thành đối tượng bị chúng bạn gièm pha dè bỉu, bị gã bạn trai – Trịnh Đào – bỏ rơi.

Chốn thôn quê bé bằng mắt muỗi, chuyện phái nữ bắt cá hai tay cũng thuộc hạng tội tày đình, Cao Ngữ Lam lại bị bắt quả tang ngay tại trận, cộng thêm những lời khiển trách hùng hồn đầy truyền cảm của Tề Na, cùng hình tượng gã trai si tình bị tổn thương sâu sắc của Trịnh Đào, nhất thời mọi người đều quay sáng chì chiết, mắng chửi Cao Ngữ Lam, những người không mắng chửi thì vạch rõ khoảng cách, chẳng có ai đứng ra bênh vực cô ấy.

Trần Nhược Vũ là bạn rất thân của Cao Ngữ Lam, thế nên Tề Na – người hãm hại Cao Ngữ Lam – cũng có thể coi là bạn bè thân thiết của cô, những người mắng chửi, dè bỉu Cao Ngữ Lam cũng là bạn bè cùng trang lứa. Lúc chuyện ấy xảy ra, Trần Nhược Vũ đã tận mắt chứng kiến.

Cao Ngữ Lam nói không phải mình bắt cá hai tay, chỉ vô tình gặp người ta mà thôi. Thế nhưng chẳng ai chịu tin cô ấy. Trần Nhược Vũ tuy trong lòng có tin, nhưng vào lúc ấy, trong tình cảnh ấy, cô không hề đứng ra nói đỡ cho bạn. Cô im lặng, không nói một lời.

Trần Nhược Vũ không dám, bởi cô sợ mình sẽ bị người ta cô lập, bị người ta ghét bỏ. Ở mảnh đất bé xíu đó, đám bạn bè cũng chỉ có ngần ấy.

Cô do dự, để rồi sau đó hối hận mãi không thôi.

Cô đứng bên đám bạn bè tự cho mình là chính nghĩa, nhưng lại mất đi cô bạn chí cốt Cao Ngữ Lam. Cuối cùng Cao Ngữ Lam rời xa chúng bạn, mang theo trái tim bị tổn thương bỏ tới thành phố A.

Chuyện ấy là một mảnh dằm cắm thật sâu trong tim Trần Nhược Vũ, cô hiểu rõ rằng Cao Ngữ Lam bị ép đến mức phải bỏ đi, mà cô lại là kẻ tiếp tay cho những người gây ra chuyện đó. Mảnh dằm cắm kia đâm cô rất đau, đau đến độ lương tâm luôn cắn rứt.

Cuối cùng có một ngày, trái tim Trần Nhược Vũ đau đến mức không thể chịu được nữa, liền đứng ra, nói rằng cô tin Cao Ngữ Lam tuyệt đối không phải hạng người như vậy, rằng trong chuyện này nhất định có điều khuất tất.

Nếu như thật sự có điều khuất tất, vậy thì rõ là Tề Na và Trịnh Đào đã giở trò. Thân là kẻ bị hại, hai người này nhận được sự ủng hộ xen lẫn đồng tình từ tất cả mọi người. Còn Trần Nhược Vũ đơn thương độc mã lên tiếng phản bác lại bị chúng bạn xa lánh.

Bị xa lánh, mỗi cử chỉ, mỗi hành vi, mỗi chuyện cô làm đều sẽ có người cố tình phóng đại, gièm pha, đồng thời lôi kéo mọi người xúm lại bàn tán: Cô ta béo ra hai cân, trông gớm quá; quần áo cô ta mặc đều quê mùa, chẳng ra làm sao cả; công việc của cô ta tệ lắm, đáng thương thật; cô ta bị bạn trai đá rồi, chẳng ai thèm để mắt tới nữa đâu; mẹ cô ta mới ở chỗ kia tâng bốc con gái mình đấy, đúng là nực cười…

Lời gièm pha độc địa của người đời như cứa vào tâm trí cô, Trần Nhược Vũ cả người dầy thương tích. Cuối cùng phải bỏ đi như Cao Ngữ Lam, trốn đến thành phố A này.

Cô và Cao Ngữ Lam tuy rằng có hiểu lầm nhưng rồi cả hai nhanh chống bỏ qua chuyện cũ, lại trở thành bạn tốt như xưa. Thế nhưng, không phải Trần Nhược Vũ bỏ chạy là mọi ân oán ở quê sẽ kết thúc. Cô phải thật cẩn thận, cố gắng giấu tiệt tin tức của mình, cũng chẳng thèm để ý tới chuyện công việc, chức vụ, tiền kiếm được, bạn bè chơi với mình sẽ bị đám người kia bóp méo thành thế nào.

Ban đầu, quá trình tìm việc của Trần Nhược Vũ ở thành phố A cũng chẳng dễ dàng gì, về sau cô lại bén duyên với nghề bảo hiểm. Có điều, ở nơi bé xíu như thành phố C, bán bảo hiểm cũng không phải chuyện gì đáng để vẻ vang, thế nên lúc về quê ăn Tết, bị hỏi về công việc, dưới những ánh nhìn chòng chọc của người thân, bè bạn, Trần Nhược Vũ cũng nuốt ực ba từ “bán bảo hiểm” xuống dạ dày, nói mình làm việc cho một công ty thương mại.

Cha mẹ cuối cùng cũng trưng ra vẻ mặt hài lòng, họ hàng thân thích chẳng tìm ra được chỗ nào mà bắt bẻ, cũng không nghe thấy lời ong tiếng ve nào từ dám bạn bè mà bây giờ mỗi người một ngả. Lúc ấy Trần Nhược Vũ đã thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, một lời nói dối sẽ cần rất nhiều lời nói dối khác đắp vào cho tròn trịa, Trần Nhược Vũ lại không rành cái này bởi vậy áp lực đè lên vai cô lớn vô cùng. Thế là, cô hiếm khi về thành phố C, số lần liên lạc với gia đình cũng dần thưa thớt.

Đối với hiện tại, Trần Nhược Vũ rất hài lòng với công việc của mình. Thời gian làm việc linh hoạt, có không gian tự do nhất định, cô có thể kiếm việc làm thêm, hơn nữa xét trên một phương diện nhất định, bán bảo hiểm cũng coi như giúp đỡ người khác, bản thân lại kiếm được tiền, chuyện cơm áo hằng ngày chẳng cần lo nghĩ gì, cô cảm thấy thế là quá đủ. Là một người nghiêm túc, Trần Nhược Vũ không chỉ đi bán bảo hiểm đơn thuần, cô còn thật sự dốc hết tâm huyết để phục vụ khách hàng.

Có điều, ngày hôm ấy, một khách hàng của cô bị tai nạn ô tô phải nằm viện. Khách hàng ấy gọi điện đến, Trần Nhược Vũ liền tất tả chạy tới bệnh viện, hỏi thăm tường tận tình huống xảy ra tai nạn, chuẩn bị giúp đỡ người đó đòi tiền bảo hiểm

.Vị khách đó vào bệnh viện nào không vào, lại chọn đúng chỗ Mạnh Cổ công tác, nằm phòng nào không nằm, lại nằm trúng cái phòng mà bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện – Mạnh Cổ – phụ trách!

Tuy Trần Nhược Vũ đã cố gắng chọn thời gian khó chạm mặt nhau để tới thăm khách hàng, nhưng vẫn bị bác sĩ Mạnh Cổ chặn ngay ở gian uống nước.

“Trần Nhược Vũ, cô còn có gan vác mặt tới đây sao.”

“Bệnh viện là nơi công cộng, tại sao tôi không thể tới. Có điều phồng này có phần kín đáo, chúng ta cô nam quả nữ đứng chết gí trong này thì không được hay ho lắm đâu. Bác sĩ Mạnh trăm công nghìn việc, mau mau đi mà chữ bệnh cứu người, thế giới này cần anh.”

“Lần trước cô lên cơn thần kinh gì thế, nửa đêm nửa hôm gọi điện tới chửi tôi?”

“Tôi chửi anh bao giờ. Rõ ràng là tôi gọi điện xin lỗi đấy chứ.”

“Thế hả? Cách cô xin lỗi thật khác người, khiến tôi mở rộng tầm mắt quá!” Mạnh Cổ khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ: Tôi đang nghe đây, cô cứ chém gió tiếp đi!

Hắn định cùng cô thi xem ai bền gan hơn chắc? Trần Nhược Vũ nhíu chặt lông mày, đặt ấm nước nóng xuống, cũng khoanh tay trước ngực, hất hàm ra vẻ: Anh muốn gì?

Mạnh Cổ nhướng cao đôi mày, nâng tông giọng, nói: “Ái chà, đúng là có tiến bộ. Tôi cho cô một cơ hội, nói thử nghe coi, rõ ràng người sai là cô, sao cô còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thế?”.

Trần Nhược Vũ không nói gì. Cô không nghĩ ra nổi câu nào sắc sảo, nói không lại anh thì thôi, cô chọn cách im lặng vậy, nghẹn chết cũng coi như đắc thắng!

Quả nhiên Mạnh Cổ thấy thế liền mất hứng, anh nói: “Cô nói tôi cũng chẳng phải dạng tử tế gì là sao? Chẳng lẽ chỉ vì tôi không cho cô tham gia buổi họp mặt, bắt cô từ chối lời mời của Cao Ngữ Lam ư? Lúc ấy cô đã làm trò gì thì trong lòng cô tự hiểu, chẳng lẽ tôi còn phải trưng bản mặt tươi cười ra, cảm tạ cô đã phỉ báng tôi chắc? Tôi là đàn ông, không chịu được chuyện người khác vu khống mình như thế, khuynh hướng tình dục của người khác thế nào tôi không quan tâm, đấy là tự do cá nhân, thế nhưng cô sỉ nhục danh dự đàn ông của tôi, chuyện đấy không nhỏ đâu!”.

Nghiêm trọng thế sao? Cô còn có danh dự phụ nữ đây này! Anh gièm pha với đám y tá rằng cô không tốt, cô cũng bị tổn thương chứ.

“Cô đã không hối cải thì thôi, còn dám quấy rầy tôi lúc nửa đêm, muốn tôi chú ý đến cô chắc?”

Cô ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ.

“Sao, tôi nói sai ư? Thế hồi ấy cô cả ngày ra ra vào vào bệnh viện để làm gì?”

Tên khốn này, dám chọc vào vết thương của cô! Trần Nhược Vũ tức đến đỏ mặt, bản mặt cố gắng bình tĩnh nén giận sắp rách toạt ra rồi.

Mạnh Cổ không thèm để ý đến cô, vẫn tiếp tục răn dạy: “Cô thay đổi từ từ thôi, nhanh như thế tôi nghĩ nát óc không ra cô muốn gì. Đột nhiên không tới nữa thì cũng cho qua, đỡ lãng phí tài nguyên bệnh viện. Thế nhưng tự nhiên lại coi tôi như kẻ thù là sao? Đột nhiên tỏ ra hờ hững rồi còn sỉ nhục tôi. Cô đùa giỡn tôi đấy à? Tôi nói cho cô biết, chuyện ấy là cô sai. Danh dự cánh đàn ông cũng giống như thân thể phụ nữ vậy, không thể tùy tiện đùa giỡn được đâu”.

Còn dám nói cô sai. Cô thay đổi nhanh á? Thế anh dựng chuyện, gièm pha sau lưng người ta thì đúng chắc? Uổng cho anh cứ luôn miệng khẳng định mình là đàn ông!

Trần Nhược Vũ tức đến da đầu tê rần, lời cũng bay ra khỏi miệng: “Bác sĩ Mạnh đang nói danh dự cánh đàn ông quan trọng, còn thân thể thì muốn đùa giỡn thế nào cũng được, phải không? Đúng là không có tiết tháo! Đàn ông thì có gì ghê gớm! Chẳng lẽ chỉ đàn ông mới có danh dự, còn phụ nữ thì không? Bác sĩ Mạnh đề cao bản thân mình như thế, những người khác đều là đồ bỏ đi à? Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân[4], bác sĩ Mạnh đã từng đọc sách chưa, đạo lý này chắc anh hiểu chứ? Tôi làm sai, tôi dám xin lỗi, bác sĩ Mạnh dám không? Dựa vào cái quái gì mà danh dự đàn ông lại quan trọng hơn phụ nữ? Tôi nói cho anh biết, danh dự của phụ nữ cũng giống như cái ấy của đàn ông, nếu mềm yếu chỉ có nước khổ đau thôi, cứng rắn lên thì mới mang lại kiêu hãnh cho bản thân được!”.

[4] Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân, đây là câu nói của Khổng Tử khi đối đáp với Tử Cống, nghĩa là điều mình không muốn thì chớ làm cho người

Một loạt câu nói thoát ra khỏi miệng cô một cách trơn tuột, lưu loát như nước chảy mây trôi. Mạnh Cổ nghe mà ngẩn cả người, cuối cùng phản ứng lại thì cười phá lên.

Cười gì mà cười, đồ đáng ghét!

“Cô được đấy. Trần Nhược Vũ, coi như cô lợi hại, cái ấy mà cũng có.”

Cái gì cái gì? Tên lưu manh thối tha này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc