Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian nhanh chóng tới cuối tuần.
Lưu Ngải và Trì Sa Sa ở trong ký túc xá của trường, cho nên sau khi Hứa Nùng ở nhà tùy tiện sắp xếp một lúc, liền dặn dò Chu Khởi một lúc nữa tới trường học đón bọn cô, sau đó liền đeo ba lô rời đi trước tìm hai người bọn họ.
Trước khi đi Chu Khởi ở phía sau còn không quên nhắc nhở cô, "Bạn học nhỏ, thời gian đếm ngược còn 22 ngày."
". . ."
Hứa Nùng đóng sầm cửa lại, Chu Khởi ở trong phòng nhếch môi cười, lộ ra vẻ xấu xa.
Sau đó Hứa Nùng đi khoảng hơn mười phút liền đi tới dưới lầu ký túc xá của đại học B, cô nghĩ một lúc, vẫn là đứng ở dưới lầu, trước tiên là gọi video cho hai người .
Khoảng nửa phút trôi qua, đầu bên kia mới nhận điện. Điện thoại dường như đặt ở chỗ nào đó, trên màn hình hai cô gái không có một ai nhìn về hướng bên này, cầm từng bộ quần áo lên, khoa tay múa chân.
"Đồng chí Tiểu Hứa, cậu tới rồi?" Trì Sa Sa nói.
Hứa Nùng nhìn ống kính camera cách hai người rất xa, "Tớ ở dưới lầu."
"Này?" Dứt lời, camera bên kia có một bóng người nhanh chóng lướt qua, một lúc sau, trên ban công tầng thượng nào đó truyền tới giọng nói của Trì Sa Sa, "Đồng chí Tiểu Hứa!"
Hứa Nùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Trì Sa Sa vui vẻ hướng về phía mình vẫy ta.
"Cậu lên đây đi, lên đây đợi bọn tớ!"
Hứa Nùng liếc nhìn về hướng dì quản lý ký túc xá, lộ vẻ khó xử.
Dì quản lý ký túc xá dường như ngày hôm nay cũng tương đối lười, hướng về phía bên trong vẫy vẫy tay, ra hiệu để cho cô nhanh chóng vào trong.
Hứa Nùng cười, nói tiếng cảm ơn với dì quản lý ký túc, " sau đó lại nhanh chóng bước lên phòng ký túc xá của Lưu Ngải và Trì Sa Sa.
Kỳ thực lúc đầu cô cũng từng nghĩ qua sẽ ở ký túc xá, thế nhưng lúc đó cô chỉ một lòng một dạ nghĩ làm sao thoát khỏi phiền phức mà Bùi Ngọc mang tới cho mình, nghĩ tới phương hướng xấu nhất, nếu như thật sự ở ký túc xá khẳng định sẽ bất tiện.
Cho nên nói tới nói lui, ý nghĩ này chỉ có thể bị mắc kẹt lại.
Sau khi tới ký túc xá của hai người, cô đưa mắt đánh giá qua.
Bọn họ ở là phòng ngủ đôi, cho nên phòng ngủ này là thiên hạ dành cho hai người, dường như là muốn điên như thế nào thì cứ điên như vậy. Cho nên lúc này dường như trên giường của hai người đều chất đầy quần áo đủ các loại, trên bàn sách không có nổi mấy quyển sách, ngược lại chất đống các loại son môi, phấn mắt, mỹ phẩm các kiểu.
Trên mặt đất ngoại trừ hai tấm thảm yoga được trải ra, những chỗ khác đều chất đống các loại giày các kiểu.
Nói chung, liếc mắt đánh giá, ký túc xá loại này khiến cho người ta có ảo giác tiến vào kho chứa đồ.
Hứa Nùng yên lặng nghĩ, đột nhiên lại cảm thấy phòng mình thuê cũng rất tốt. . .
Hai người thấy cô tới, vội vàng đem đồ vật trong tay ném xuống, bước tới trước mặt cô.
"Kỳ thực hai chúng tớ đã sớm thu xếp xong rồi, nhưng lại sợ không chói mắt, cậu giúp tớ nhìn xem, quần áo trên người bọn tớ như thế nào?"
Người nói lời này là Lưu Ngải, cô mặc trên người một chiếc quần sóc và áo croptop, vòng eo thon gọn lộ ra hơn một nửa, bình thường cô rất thích thể thao, làn da so với những cô gái khác đen hơn, cho nên lúc này nhìn lại có vẻ khoẻ khoắn, năng động.
Trì Sa Sa cũng không khác biệt lắm, cô mặc một chiếc váy xếp ly màu trắng, phối hợp với chiếc áo sát nách màu trắng, đồng thời cũng lộ ra đường cong, làm cho người ta đột nhiên nhìn thấy không có cách nào rời mắt bởi sự đáng yêu.
Hứa Nùng đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, sau đó có chút không xác định hỏi: " không lạnh hay sao, hôm nay nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống"
Lưu Ngải : "..."
Trì Sa Sa: "..."
" Đừng hỏi nữa, cũng giống như cô ấy cả ngày nghĩ muốn làm đạo diễn, cho nên cũng không muốn làm gái thẳng, chúng ta còn ôm hy vọng gì với cô ấy chứ? " Trì Sa Sa hờ hững nói.
Hứa Nùng cũng rất bất đắc dĩ, cô là nói thật, thành Bắc gần đây đã vào thu, nhiệt độ hạ xuống rất thấp, các cô mặc ít như vậy, khẳng định sẽ lạnh.
Lưu Ngải cũng không để cho Hứa Nùng có ý kiến gì nữa, nhưng cô lại đánh giá Hứa Nùng từ trên xuống dưới, mày đột nhiên nhíu lại.
" Đồng chí tiểu Hứa, mặc dù hôm nay cậu chỉ là đi cùng bọn tớ, nhưng nói sao cũng là cùng nhau ra ngoài đi chơi, trang phục trên người cậu... "
Hứa Nùng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, quần Jean màu xanh cùng áo hoodie màu trắng ...
"Có vấn đề gì sao?"
" Vấn đề lớn có được hay không? " Trì Sa Sa cũng nói, cậu đây có chỗ nào là đi xem mặt, ngược lại giống như là đi làm gia sư"
Hứa Nùng bị cô chọc cười, bộ dáng bất đắc dĩ nói: " hai cậu đi xem mặt, tớ chỉ là đi cùng hai người mà thôi"
" Vậy cũng không được, ra ngoài chơi cần phải có thái độ của ra ngoài chơi!"Lưu Ngải nói xong, ánh mắt hướng về phía giường của mình, " bằng không thì tớ tìm cho cậu một bộ quần áo để thay"
Hứa Nùng nhìn quần áo trên giường của cô, một hàng dài quần sóc và váy ngắn, nghĩ tới nhiệt độ bên ngoài, rất quả quyết lắc đầu, " Tớ từ chối"
Trì Sa Sa nghe xong, dùng khuỷu tay huých vào Lưu Ngải : " sợ là cậu đã quên, Chu đại soái ca nhà cô ấy có đức hạnh gì phải không? Còn dám để cho cô ấy ăn mặc gợi cảm hay sao? "
Lưu Ngải khụ một tiếng, cũng nhớ tới chuyện của Chu Khởi và nam sinh khoa biên đạo ở trên sân huấn luyện ngày đó .
" Vậy phải làm sao? Dù sao tớ cảm thấy không thể để cô ấy ra ngoài như vậy"
Trì Sa Sa đứng nguyên tại chỗ nhìn Hứa Nùng một lúc, nghĩ một lúc, sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó, mắt sáng lên.
" Tớ có chiếc váy này, tuyệt đối tâm cơ, nhìn cũng không phải là loại gợi cảm rất rõ ràng, cậu đợi chút, tớ tìm"
Hứa Nùng "này" một tiếng, cũng không thể ngăn cản được nhiệt tình của Trì Sa Sa, một lúc sau, cô lật tung đống váy trên giường, sau đó giống như tìm được bảo bối, cầm tới trước mặt hai người.
"Chính là cái này"
Lưu Ngải nhìn, chính là một chiếc váy dài màu đen.
" Chiếc váy này của cậu, tâm cơ chỗ nào?"
Trì Sa Sa cười, sau đó đẩy vai Hứa Nùng: " cậu nhanh chóng đi thay đi, mặc chiếc váy này lên người mới nhìn thấy hiệu quả"
Hứa Nùng nhìn chiếc váy dài, đoán có thể che đến đầu gối, nghĩ kỹ, ngược lại cũng thuận theo ý tứ của Trì Sa Sa, vào trong thay.
Thay xong đi ra ngoài, Hứa Nùng cảm thấy không đúng lắm, chiếc váy này chỗ nào cũng tốt, nhưng mà làm da hai bên eo cũng lộ ra một mảng rất lớn.
Lưu Ngải cũng nhìn thấy, vỗ vai Trì Sa Sa, " Thú vui giải trí của các cậu rất lợi hại"
Trì Sa Sa kiêu ngạo nở nụ cười.
Hứa Nùng còn có chút do dự, chỉ có điều ,vừa vặn lúc này Chu Khởi gọi điện thoại tới, nói anh ta đã mang người tới, đang đứng đợi ở cổng đại học B rồi, cô không nhìn thời gian, ngược lại cũng là mặc chiếc váy Trì Sa Sa phối cho mình bước ra ngoài.
Ba cô gái mỗi người một vẻ, xinh đẹp, động lòng người, ở trong trường học hấp dẫn không ít ánh mắt.
Mà ở bên cạnh cổng trường học, Chu Khởi dẫn theo xăm cánh tay và Trần Tiến đứng đợi có một lúc, nếu không phải Trần Tiến thực sự không nhẫn nại, N lần kêu Chu Khởi gọi điện thoại thúc giục, phỏng chừng Hứa Nùng sẽ không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào.
Sau khi Chu Khởi gác điện thoại, trong mắt mang theo ý lạnh nhàn nhạt liếc Trần Tiến, sau đó hỏi xăm cánh tay: " cậu mang theo cậu ta tới làm gì? "
Trong lòng xăm cánh tay rất đau khổ, hắn có chỗ nào muốn dẫn vị lão gia họ Trần tới chứ, là hắn ta nghe thấy mình cùng anh em trong quán bar nói chuyện, tự mình chủ động theo tới đây!
Trần Tiến cũng không hài lòng với thái độ của Chu Khởi lắm, một thân áo sơ mi, quần tây dựa vào phía trước chiếc xe SUV cũ, nói với Chu Khởi: "Cậu có ý gì? Anh em tới chống đỡ giúp cậu không cảm ơn thì thôi đi, việc gì phải nói cái giọng đó. Mẹ nó, cậu có biết không, ông đây phí bao nhiêu sức mới mượn được một chiếc xe nát như vậy!"
Chu Khởi vẫn như cũ ghét bỏ, lườm hắn, "Tớ cần cậu mượn hay sao?"
". . ." Trần Tiến bị nghẹn một hồi, dùng sức lườm lại hắn, lười không thèm để ý tới hắn.
Khi mấy cô gái bước tới, ba người đàn ông đợi ở bên ngoài ngay lập tức nhìn thấy.
Xăm cánh tay sợ Trần Tiến không biết, nhanh chóng đụng vào hắn, "Chính là bọn họ."
Trần Tiến liếc mắt nhìn, ba người đều rất xinh đẹp, liếc nhìn nửa ngày cũng không đoán ra được ai là người Chu Khởi thích, thế là lặng lẽ nghiêng đầu hỏi xăm cánh tay ——
"Người lão đại cậu thích là ai?"
Kỳ thực Trần Tiến cũng đã gặp qua Hứa Nùng, nhưng khi đó là ở trong thành phố điện ảnh, Hứa Nùng vẫn là bộ dáng quê mùa, cùng với hiện tại chính là hai người khác nhau, hắn không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Xăm cánh tay không dám tùy tiện chỉ bà chủ tương lai của mình, thế là lặng lẽ liếc mắt nhìn, sau đó thì thầm với Trần Tiến: "Chính là người mặc váy dài màu đen."
Lúc này Trần Tiến cẩn thận nhìn một lúc lâu , sau đó cười, "Ai yo, mèo hoang nhỏ."
Sao không phải là mèo hoang nhỏ chứ?
Bình thường Hứa Nùng rất ít khi mặc trang phục màu đen, trước khi ra cửa Trì Sa Sa còn cố ý giúp cô tô son màu đậm, đôi môi vốn chúm chím, giờ phút này đỏ rực quyến rũ, lông mày cong cong, so với ngày thường ít hơn vẻ ngọt ngào mà nhiều hơn phần quyến rũ, động lòng người.
Chu Khởi nhìn thấy, lông mày không tự giác nhướn lên.
Sau khi ba cô gái tiến tới gần, Trì Sa Sa " oa" lên một tiếng, sau đó liếc nhìn Chu Khởi, lại nhìn Hứa Nùng.
" Quần áo trên người hai người hôm nay rất giống đồ tình nhân"
Hứa Nùng mặc váy dài liền thân, mà trên người Chu Khởi cũng là áo đen, quần đen.
Hứa Nùng bởi vì ngày hôm nay trang điểm nên có chút không thích nghi, nghe thấy Trì Sa Sa vô ý thốt ra lời đó, cũng theo bản năng liếc nhìn Chu Khởi, tiếp theo chạm vào Trì Sa Sa : " Cậu đừng nói mò"
Chu Khởi cười vẫn nhìn chằm chằm Hứa Nùng không có rời mắt, ngược lại cũng không nói gì.
Hai cô gái cũng không muốn ghen tị, trong bầu không khí tràn ngập bong bóng màu hồng giữa hai người, liền chủ động bước về phía Trần Tiến và xăm cánh tay ở bên cạnh.
Hai cô gái rất phóng khoáng cùng hai người đàn ông chào hỏi, bởi vì lúc trước xăm cánh tay và hai cô gái từng gặp mặt, cho nên lúc này xăm cánh tay vui vẻ bắt đầu giới thiệu hai cô với Trần Tiến.
Chu Khởi và Hứa Nùng vẫn đứng ở chỗ đó, cũng không biết Chu Khởi từ đâu biến ra hai cây kẹo mút, tặng cho Hứa Nùng một cây.
" Nào, khen thưởng em hôm nay rất ngoan"
Hứa Nùng cũng không từ chối, tiện tay nhận lấy cây kẹo mút, nhưng trong lòng vẫn không hiểu...
Ngoan, ngoan gì chứ?
Giây tiếp theo, Chu Khởi đem giấy bóc ra, nghiêng người tiến tới gần bên tai Hứa Nùng, " Cũng may hôm nay em không có ăn mặc mát mẻ như hai người họ, nếu không thì anh có thể sẽ phát điên"
"..."
Hoá ra ám chỉ chuyện quần áo.
Hứa Nùng không tỏ vẻ gì nhìn anh ta, trầm mặc rất lâu, nghiêng người lùi về phía sau.
Ở đầu bên kia, mấy người cười cười nói nói rất lâu, Trần Tiến nhìn thời gian, sau đó gọi Chu Khởi.
" Này, người anh em, chúng ta đi thôi"
Chu Khởi cũng không có đáp lại, chỉ là rất tự nhiên lôi kéo cổ tay Hứa Nùng bước về phía họ.
Xe không được tính là nhỏ, phía sau có ba ghế ngồi, nhưng nói đi nói lại vẫn còn thiếu một vị trí.
Xăm cánh tay ở bên cạnh nghĩ, chủ động nói : "nếu không thì tôi gọi xe tới địa điểm ăn"
Trì Sa Sa và Lưu Ngải vừa nãy trò chuyện rất vui vẻ với xăm cánh tay, lúc này không nỡ để hắn đi.
" Đừng, chật cũng có thể ngồi, hơn nữa... " Trì Sa Sa nói, nhìn Hứa Nùng và Chu Khởi, " Chỗ này không phải hai người có thể ngồi hay sao, kêu Chu đại soái ca và đồng chí tiểu Hứa của chúng ta ngồi là được"
Hứa Nùng sững sờ, vừa muốn từ chối, lại bị Chu Khởi giành trước đáp ứng.
" Được, nói xong, nở nụ cười quay đầu nhìn Hứa Nùng : " Chúng ta chủ tùy khách tiện"
Hứa Nùng "???"
Căn bản không cho cô cơ hội phản bác, Chu Khởi giành trước mở cửa xe, tiến vào ngồi ở vị trí bên phải, sau đó hướng về phía Hứa Nùng vẫy tay: "Tới đây"
Hứa Nùng đứng tại chỗ do dự, Trì Sa Sa và Lưu Ngải không muốn để cho cô lại lãng phí thời gian, ấn vai cô đem cô đẩy về phía bên cạnh Chu Khởi.
Hứa Nùng bất đắc dĩ, ngoài việc tiến vào trong ngồi dựa theo ý của bọn họ thì không thể làm gì khác.
Người cô rất nhẹ, sau khi tiến vào Chu Khởi cũng phí chút sực lực nào ôm cô ngồi lên đùi của mình, trong suốt quá trình, bàn tay to vô ý chạm vào vòng eo của cô, lòng bàn tay dán lên làn da non mịn ở vùng eo lộ ra bên ngoài của Hứa Nùng, không nhiều không ít đều bị Chu Khởi sờ qua.
Sau khi ngồi lên xe Hứa Nùng có chút căng thẳng, ban đầu nghĩ muốn tiện tay bóc kẹo mút bỏ vào trong miệng ngậm, muốn rời đi lực chú ý, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp của Chu Khởi, cả người cứng đờ .
Cô theo bản năng xoay người, nhưng lại bị Chu Khởi ở phía sau trực tiếp ôm chặt eo.
Giọng hắn trầm thấp, khàn đặc mà từ tính : " Đừng làm loạn"
Mà vừa vặn lúc này những người khác cũng tiếp tục tiến vào trong xe, cho dù Hứa Nùng muốn động cũng không dám làm trước mặt mọi người.
Chu Khởi dường như nắm trọn vòng eo của cô chỉ bằng một cánh tay, sau đó cả người cô đều dán chặt vào mình, bàn tay từ trái sang phải, đem vòng eo lộ ra bên ngoài của cô sờ qua một lượt.
Hứa Nùng cảm nhận được tay của hắn đang làm loạn trên eo của mình, quay đầu trừng hắn.
Chu Khởi không thèm để ý, ngón tay vẫn như cũ nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mịn của cô, bờ môi nhẹ nhàng dán ở bên tai cô, khi nói, hơi thở mang theo mê hoặc khiến người say đắm.
" Vừa rồi anh muốn đáp lễ, em một chút cũng không ngoan"
Hứa Nùng bị Chu Khởi làm như vậy, khiến cho cô động cũng không dám động, mức độ nhỏ căn bản không có tác dụng, mức độ lớn lại sợ bị Lưu Ngải và Trì Sa Sa bên cạnh phát hiện ra bất thường.
Cửa xe lúc này toàn bộ đều đóng chặt, cô cảm thấy không khí trong xe loãng và ngột ngạt, nhiệt độ ấm áp lòng bàn tay của Chu Khởi vẫn luôn dán ở trên da cô, dường như muốn thiêu cháy cô.
Ngược lại Chu Khởi không hề tỏ vẻ gì, chỉ là ôm cô, dựa vào phía sau, lười biếng nhướn môi nở nụ cười.
Trần Tiến đang khởi động xe, vô ý liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy người anh em của cười giống như hồ ly, không nhịn được hỏi, " cậu cười gì vậy? "
Chu Khởi cầm kẹo mút liếm một vòng, khoé môi càng nhướn lên cao hơn.
" không có gì, chỉ cảm thấy kẹo hôm nay, đặc biệt ngọt"
Khi nói chuyện, đầu ngón tay lại nhẹ nhàng vuốt ve eo của Hứa Nùng, khiến cho cô từng trận tê dại, lại không tự chủ được quay đầu lườm hắn, để hắn thu liễm lại.
Lưu Ngải và Trì Sa Sa nhìn thấy mờ ám của hai người, không nhịn được liếc nhìn nhau.
" làm sao vậy, cậu lại ăn chanh rồi". Trì Sa Sa nhỏ giọng nói.
Lưu Ngải gật đâu : " là tại ai chứ, cậu tùy tiện chọn váy cho Hứa Nùng, người ta cũng đã trở thành một cặp, tớ cũng khao khát muốn cùng anh chàng đẹp trai khác mặc đồ tình nhân"
Trì Sa Sa nhìn hai người, lại lặng lẽ bổ sung một câu: " kẹo mút cũng là kiểu đôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro