Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thực ban đầu Trần Tiến dự định dẫn mấy cô gái tới nhà hàng cơm Tây, nhưng xăm cánh tay nhỏ giọng nhắc nhở về thân phận hiện tại của Chu Khởi, thế là dựa theo nguyên tắc "anh em nghèo, tôi cũng nghèo", cuối cùng Trần Tiến đem xe dừng ở mmột nhà hàng bình dân trong chuỗi các nhà hàng.
Sau khi xe dừng lại, Hứa Nùng ngay lập tức nhảy xuống khỏi xe. Chu Khởi lười biếng đi ở phía sau cô, không ngờ tới người vừa mới đứng dậy, liền bị con mèo nhỏ đá.
Chu Khởi một chút cũng không bận tâm, thậm chí còn tiến tới gần cô, cúi đầu nhìn cô nói: "Hả giận chưa? Nếu chưa hả giận lại đá cho anh hai cái nữa."
". . ." Hứa Nùng bị dáng vẻ xấu xa của anh ta làm cho không nói nên lời, cũng không thèm lại để ý tới anh ta nữa, đeo ba lô tiến vào trong nhà hàng.
Chu Khởi ở sau lưng nhìn cô, nhìn thấy ở hai bên eo, làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện.
Hắn nhếch môi cười rất lâu, cuối cùng ở trong lòng âm thầm rủa một câu " thật sự muốn đòi mạng" ——
Sớm biết như vậy, sẽ mặc áo khoác đi ra ngoài, cô gái nhà hắn eo thon, mềm mại, hắn cũng không muốn để cho người đàn ông khác nhìn thấy.
. . .
Trong chuỗi nhà hàng có rất nhiều khách, mấy người đợi nửa tiếng đồng hồ mới có vị trí trống.
Sau khi ngồi xuống Hứa Nùng chủ động ôm đồm việc chọn món, nghĩ một lúc lâu, vẫn là lôi kéo áo của Chu Khởi.
Cô nhỏ giọng nói với anh ta: "Anh đi cùng em, không cần ở chỗ này làm bóng đèn."
Suy nghĩ của Hứa Nùng rất đơn giản, cảm thấy quan hệ hữu nghĩ đã tiến hành rồi, vậy thì có thể tận lực cho hai bên có không gian tự do . Cô và Chu Khởi là hai người trung gian, có thể tránh đi cũng là điều tốt.
Chu Khởi hiển nhiên cũng nghe rõ ý tứ của Hứa Nùng, cũng không có ý kiến gì, ung dung đứng dậy cùng cô bước về hướng chiếc tủ lạnh phía trước.
Lưu Ngải và Trì Sa Sa cũng hiểu rõ ý tứ của Hứa Nùng, cho nên sau khi cô cùng Chu Khởi rời đi, liền chủ động mở miệng hỏi.
Bởi vì lúc trước cùng xăm cánh tay đã từng gặp qua, cũng tán gẫu mấy lần, cho nên lần này hiếu kỳ đối với hắn cũng không được coi là nhiều, nên lúc này mọi sự chú ý của hai người đều đặt trên người của Trần Tiến.
Cách ăn mặc của Trần Tiến nhìn qua cũng không giống sinh viên đại học, cho nên Lưu Ngải mở miệng nói , cũng là thẳng thắn hỏi : "Anh không phải là sinh viên trường nghề đối diện đúng không?"
Trần Tiến mù tịt, quay đầu nhìn xăm cánh tay, dường như đang dùng anh mắt hỏi ——
Tình huống gì vậy? Sao lão đại của cậu ngoài việc giả vờ là con quỷ nghèo, còn giả làm sinh viên đại học? Con mẹ nó, tôi thật sự không biết xấu hổ như vậy sao? ! )
Xăm cánh tay cảm thấy đau đầu, cũng không quản nhiều như vậy, thay Trần Tiến nói: "Việc đó. . . Người này chính là anh họ xa của tôi, chính xác là không học cùng trường ."
". . ."
Trần Tiến lẳng lặng nhìn xăm cánh tay nói mò, trong lòng nghĩ quả nhiên cùng lão đại giả vờ học cái gì đó, Chu Khởi không biết xấu hổ, anh em dưới trướng của hắn cũng không biết xấu hổ, lời nói dối như vậy có thể nói ra cũng không cần bản nháp!
Mặc dù sớm đã đoán được, nhưng khi thật sự nghe được đáp án này, trong lòng Lưu Ngải và Trì Sa Sa vẫn là có chút thất vọng.
Trì Sa Sa hỏi Trần Tiến: "Vậy. . . Anh trai, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
Trần Tiến nghĩ một lúc, hiện tại các cô gái nhỏ dường như rất thích thể loại đàn ông thành thục, trầm ổn? Dù cho anh em hắn đều không biết xấu hổ, hắn tùy tiện nói dối chắc cũng không có sao.
Hắn hắng giọng, cố gắng tỏ vẻ hòa nhã, mỉm cười, "Năm nay anh ba mươi tuổi."
Thực ra hắn và Chu Khởi bằng tuổi nhau, chỉ có điều vì để cho hai cô gái có ấn tượng tốt với mình, nói nhiều hơn mấy tuổi.
Khóe môi Lưu Ngải và Trì Sa Sa nhếch lên, hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, sau đó Lưu Ngải lại hỏi: "Việc đó. . . Anh hiện tại làm việc ở đâu?"
Việc này Trần Tiến rất có lòng tin, hắn nói tên công ty nhà mình, "Chí Thần đã từng nghe qua chưa?"
Miệng Lưu Ngải và Trì Sa Sa há to, bộ dáng tỏ vẻ rất bất ngờ.
Trần Tiến rất hài lòng, đúng vậy, chính là hiệu quả này.
Nào ngờ sau khi người ta phản ứng lại, đột nhiên lại hỏi: "Ây. . . Nơi đó cách trường học của bọn em rất xa, xe chạy tới chỗ đó đã mất gần ba tiếng đồng hồ. . . Chí Thần phải không?"
Trần Tiến sửng sốt, không biết như thế nào lại nhảy đến khoảng cách như vậy, điều quan trọng lẽ nào đó không phải là công ty của hắn? Trí Thần nói như thế nào cũng là xếp số một, số hai ở thành Bắc! ! Sinh viên đại học đều muốn nhảy vào đó làm!
Hắn do dự một lúc, sau đó lại hỏi: "Có vấn đề gì không?"
"Vấn đề rất lớn!" Người nói là Trì Sa Sa, cô cảm thấy có chút tiếc nối nhìn Trần Tiến, "Việc đó, anh trai, kỳ thực ngoại hình của anh rất đẹp trai, thân hình cũng rất đẹp, tài ăn nói cũng rất khéo, nói thật chứ, hai năm trước nếu như anh học ở trường của bọn em, xứng đáng làm thần tượng của người khác!"
Trần Tiến nghe thấy lời này tỏ vẻ rất hưởng thụ, trên mặt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng trong đầu đã nở hoa rồi, nếu như phía sau có đuôi, phỏng chừng có thể vẫy lên tới trời cao.
"Đâu có, chỉ là người tầm thường, chỉ là người tầm thường."
Trì Sa Sa cũng không thèm để ý tới hắn giả bộ khiêm tốn, rào trước chắn sau xong, lập tức phanh gấp.
"Thế nhưng. . ."
Vẻ mặt Trần Tiến sững lại , thế nhưng . . gì chứ? ? ?
"Tuổi anh quá lớn, hơn nữa chỗ anh đi làm hằng ngày cách trường học của bọn em quá xa, nếu thật sự cùng em nói chuyện yêu đương, em sẽ có cảm giác yêu xa, em bên này đã trang điểm xinh đẹp muốn ở trước mặt cho anh nhìn, anh ở bên kia cần ba tiếng mới có thể chạy tới, còn không kể tới tình huống kẹt xe, nếu như vậy thì phải mất bốn, năm tiếng đồng hồ. . . Chờ anh tới nơi, trang điểm của em đều đã trôi mất, trong lòng tràn đầy kích động muốn đánh anh, còn nói gì tới chuyện yêu đương nữa."
". . ." Trần Tiến không hiểu vì sao cảm thấy cô gái nhỏ này nói rất có lý?
Lưu Ngải nghe Trì Sa Sa nói xong, cũng nói: "Chuyện này cũng không phải là vấn đề lớn, chủ yếu vẫn là tuổi của anh, ba mươi tuổi, so với bạn em lớn hơn tận chín tuổi, bốn bỏ thành năm là 10 tuổi. . . Bố mẹ em kết hôn sớm, hai người hai mươi tuổi đã sinh em ra, nếu như sau này anh tới nhà em thăm hỏi, anh phải gọi bố em là chú, hay là anh đây."
". . ." Trần Tiến rơi vào trầm mặc, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, ngày hôm nay tới đây tụ tập náo nhiệt như vậy, có phải là hắn đã làm sai rồi không.
Hắn ở trong phạm vi thành Bắc rõ ràng là kim cương vương lão ngũ, làm sao ở trước mặt hai cô gái này, lại bị ghét bỏ thành như vậy chứ?
Cùng là nói dối, sao Chu Khởi lại được cô gái nhà hắn đồng tình như vậy, hắn đến chỗ này, lại biến thành như vậy? !
Xăm cánh tay ở bên cạnh nhịn cười sắp nội thương rồi, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi về nhân sinh của Trần Tiến, hắn liền không nhịn được cười phá lên.
Đúng lúc này Hứa Nùng và Chu Khởi bưng hai chiếc đĩa quay về, nhìn thấy không khí không đúng lắm, Hứa Nùng nhanh chóng hỏi: "Sao vậy?"
Lúc này Lưu Ngải và Trì Sa Sa phản ứng rất nhanh, vội vàng xua tay, lắc đầu, "Không có gì không có gì."
Ở trong lòng hai người đều nghĩ, tuy rằng đối với Trần Tiến rất thất vọng, nhưng cũng không trực tiếp nói với Hứa Nùng, dù sao người ta cũng có lòng tốt làm ra cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.
Nhưng Trần Tiến bị Pass, chỉ còn lại một mình xăm cánh tay, hai người đối diện với một người đàn ông. . . Buổi hữu nghị này cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, tâm trạng của hai người đều không được tốt cho lắm.
Hứa Nùng nhìn vẻ mặt của hai người, liền cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm, cô cùng Trần Tiến không quá quen thuộc, nhưng lúc trước có cùng xăm cánh tay trò chuyện mấy câu.
Cô liền quay đầu hỏi xăm cánh tay: "Sao vậy?"
Văn cánh tay vẫn muốn cười nhưng không dám cười, hai vai ở trong trạng thái run lên, nghe thấy bà chủ tương lai của mình hỏi, vẻ mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Hắn liếc nhìn hai cô gái ở đối diện, lại liếc nhìn Trần Tiến, sau đó nói: "Không có gì, mọi người vừa nãy mới thương lượng chuyện lúc nữa ăn xong sẽ đi đâu."
Hai cô gái nghe xong, nhanh chóng gật đầu, "Đúng vậy, vấn đề này có chút sầu não."
Chu Khởi đã sắp xếp xong vị trí cho Hứa Nùng ngồi xuống, chình mình cũng kéo ghế ngồi xuống ở bên cạnh cô.
Hắn dùng tư thế lười biếng dựa vào trên lưng vào ghế, mọt cánh tay nhẹ nhàng gác ở trên ghế của Hứa Nùng ở bên kia]\, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tóc đuôi ngựa của cô, dường như đối với lời bọn họ một chút hứng thú.
Trần Tiến nhìn thấy bộ dạng người không liên quan của hắn liền tức giận, nghĩ một lúc, sau đó lại nhẹ nhàng cười.
"Nếu không thì tôi mời mọi người tới quán bar chơi, tôi biết ở trung tâm thành phố có một quán bar rất tốt, chúng ta ăn cơm xong liền tới chỗ đó có được hay không."
Lời này thành công hấp dẫn lực chú ý của xăm cánh tay và Chu Khởi.
Chu Khởi lười biếng nâng mắt, mang theo cảnh cáo liếc nhìn hắn, nhưng Trần Tiến vờ như không nhìn thấy, vẫn như cũ tiếp tục nói: "Thế nào? Hoàn cảnh quán bar đó cũng rất tốt, hơn nữa chúng ta đi vừa vặn là buổi chiều, người tới không nhiều không ít, nếu buổi tối tới khẳng định không có ghế ngồi."
Kỳ thực Lưu Ngải và Trì Sa Sa rất động lòng, dù sao trang điểm cũng đã trang điểm rồi, cũng không muốn tùy tiện ăn một bữa cơm rồi lại quay về trường học.
Liền nghĩ một lúc, Trì Sa Sa nói: "Nếu không thì lúc nữa chúng ta AA đi, tiền cơm bữa này cũng vậy, đều AA, coi như chúng ta cùng nhau đi chơi."
Trần Tiến vẫn là lần đầu tiên nghe được trong miệng con gái từ AA này, cảm thấy rất mới mẻ, nhưng cũng rất muốn từ chối.
" Khôngcần, không cần, chỗ tiền này cũng không là gì, một lúc nữa tới quán bar vẫn là tôi mời"
Hứa Nùng nghe thấy lời này, im lặng tiến tới gần Chu Khởi, nhỏ giọng hỏi hắn: " người bạn này của anh... Có rất nhiều tiền phải không? Nếu không thì lúc quay về chúng ta tự mình trả lại tiền cho anh ta"
Chu Khởi cười, cũng phối hợp nhỏ giọng nói với cô: " Không sao....cậu ta gần đây mới dựa vào phú bà, lúc này đang có tiền, cứ để cho cậu ta tiêu xài"
Chu Khởi nhìn thấy bộ dạng một lời khó nói của Hứa Nùng, chính là nhịn không được muốn trêu chọc cô, anh nói nhiều như vậy, có nên khen thưởng anh cái gì đó? Giảm bớt mấy ngày đếm ngược?"
Hứa Nùng đem mặt Chu Khởi đẩy ra, mặt không tỏ vẻ gì đứng dậy, lười không thèm để ý tới anh ta.
.....
Mấy người ăn cơm mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, nói nói cười cười, bầu không khí rất tốt.
Sau đó thật sự như lời Trần Tiến nói, hắn dẫn bọn họ tới quán bar trong trung tâm thành phố.
Sau khi xuống xe, chân của xăm cánh tay mềm nhũn, hắn theo bản năng liếc nhìn về phía Chu Khởi, sau khi phát hiện lão đại nhà mình cũng không có phản ứng gì lớn, mới yên tâm.
Vị Trần lão gia này thật sự có thể chơi, rõ ràng biết thân phận hiện tại của lão đại không thể bị bại lộ, còn dẫn mấy cô gái này tới quán bar của lão đại, lúc này tiến vào ngộ nhỡ chạm phải hai người không có mắt, vậy phải làm như thế nào?
Càng nghĩ càng cảm thấy không được, xăm cánh tay muốn lên tiếng trước khi vào trong, kết quả bị Trì Sa Sa gọi đứng lại.
" Chao ôi, anh trai, anh đợi chút, chúng ta cùng vào trong đi"
Xăm cánh tay muốn khóc mà không được, quay đầu nhìn Chu Khởi, không ngờ lão đại nhà hắn rất hờ hững, không thèm để ý tới hắn, vẫn luôn cúi đầu dường như đang nói gì đó với bà chủ tương lai.
Trần Tiến ở bên cạnh rất vui vẻ, được lắm, người anh em này của hắn lá gan rất lớn, hắn đã đào một cái hố lớn như vậy, người anh em này của hắn còn tỏ vẻ như không có chuyện gì.
Được lắm, phong ba này được lắm.
Sau khi đoàn người tiến vào trong, anh em gác cửa ở trong quán bar giống như không nhìn thấy người, trực tiếp dẫn bọn họ vào bên trong.
Xăm cánh tay bất ngờ, lại theo bản năng quay đầu nhìn Chu Khởi, thấy vẻ mặt lão đại nhà mình tỏ vẻ hờ hững, dường như sớm đã biết, đột nhiên hiểu ra.
Lẽ nào lão đại đã sớm tự mình thông báo với anh em trong quán bar, chẳng trách lại trấn tĩnh như vậy.
Kết quả vừa nghĩ tới điều này, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Người phục vụ đứng ở trước tủ rượu nhìn thấy đoàn người tới, lại nhìn thấy Chu Khởi, liền chạy bước nhỏ tới trước mặt bọn họ.
Người này không được coi là người mới, đến quán bar đã ba tháng, nhưng kỳ thực năng lực so với các anh em khác trong quán bar không sâu, cho nên bình thường vì có thể ở chỗ này lâu dài, hắn phải tiếp tục nỗ lực học hỏi.
Khi Chu Khởi còn ở đây, hắn thường nỗ lực lấy lòng hắn, tuy rằng nhìn bộ dáng ông chủ lớn không quá thích để ý tới người khác, nhưng cũng không phớt lờ nhiệt tình của hắn.
Ai là người làm cho lương và đãi ngộ ở chỗ này cao như vậy chứ.
Nhưng không biết vì sao thời gian trước Chu Khởi đột nhiên biến mất, làm sao cũng không quay lại, hắn không có đối tượng lấy lòng, nói đi nói lại chính là có cảm giác không an toàn.
Hôm nay nhìn thấy hắn, hắn không nhịn được xông thẳng về phía trước.
Lúc trước khi Chu Khởi thông báo với đàn em, hắn đang ở trong nhà vệ sinh, quay về cũng không có ai nhắc hắn lời ông chủ lớn căn dặn.
Cho nên khi chạy tới trước mặt họ, hắn đặc biệt cung kính lại nhiệt tình gọi : "ông chủ"
Trần Tiến cười trên nỗi đau của người khác, xăm cánh tay cạn lời, lông mày Chu Khởi cũng nhẹ nhàng nhíu lại.
Người đàn em bên cạnh ngược lại phản ứng rất nhanh, nhanh chóng tiến về phía trước đem người kéo đi.
Mấy cô gái kinh ngạc, sau đó Lưu Ngải vẫn là người phản ứng đầu tiên.
Người phục vụ này có lẽ là người thành phố Quảng, tôi nghe nói người ở đó đều rất thích gọi người ta là " ông chủ", trái lại rất nhiệt tình lại còn lịch sự nữa.
Xăm cánh tay nghe thấy lời này, nhanh chóng ha ha hùa theo, " Tôi cũng thấy vậy, ha ha.. "
Bầu không khí bị như vậy, ngược lại cũng không có xấu hổ như vừa nãy.
Trần Tiến kêu người dẫn bọn họ đi tìm ghế ngồi, hắn tiến tới quầy bar đích thân thay bọn họ gọi rượu.
Người phục vụ lúc nãy gây ra rắc rối cũng đã cũng đã được thả quay lại, hắn cũng biết mình nói sai, sau khi nhìn thấy Trần Tiến, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói, " Trần thiếu, tôi thật sự không biết chuyện ông chủ lớn căn dặn, khi đó tôi không có ở đây... Cũng không có ai nói với tôi... Trở về cậu có thể nói tốt với ông chủ của chúng tôi, thay tôi có được không? "
Trần Tiến cũng không có đem chuyện vừa này để ở trong lòng, sau khi nghe thấy lời của người phục vụ, chỉ tùy ý gật đầu với hắn.
Người phục vụ nhìn thấy hắn đáp ứng, lại bát quái hỏi: " Chuyện của ông chủ nhà chúng tôi rốt cuộc là sao vậy? Sao không để cho cúng tôi tùy tiện gọi anh ta"
" ông chủ của các cậu đang bận giả nghèo giả khổ trước mặt con gái nhà người ta, theo đuổi người ta, đương nhiên không thể để các cậu tùy ý gọi cậu ta"
Người phục vụ ngạc nhiên, " ông chủ của bọn tôi dùng thân phận này theo đuổi con gái nhà người ta? "
Trần Tiến vui vẻ, " Còn không phải như thế sao, giả vờ đáng thương để theo đuổi, nhưng tôi thấy chuyện của hai người tiến triển rất nhanh, có lẽ sẽ nhanh chóng trở thành bà chủ của mọi người.
Người phục vụ nghe thấy lời này của Trần Tiến, anh mắt không tự chủ được liếc nhìn về phía hàng ghế bao bên cạnh.
Ánh sáng bên trong quán bar rất mập mờ, nhưng mấy người ngồi ở ghế ao cách cũng rất gần, cho nên ngược lại có thể nhìn rõ ràng.
Chu Khởi lúc này ngồi ở hàng ghế đối diện với bên này, Hứa Nùng ngồi ở bên cạnh hắn, tư thế của hắn vẫn giống lúc trước ở nhà ăn, cánh tay lười biếng gác ở phía sau lưng của cô, thỉnh thoảng chơi đùa với tóc đuôi ngựa của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro