Chương 3 Mỗi người một ngả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh.

Tâm trạng của mỗi người một khác. Nói chung là rất tồi tệ.

Nhà trai vậy mà bắt Diệp Tinh Quyên tự bỏ tiền tổ chức lễ cưới, còn đòi thêm sính lễ, tên này cũng hèn hạ quá mức rồi.

"Tinh Quyên à, có thể hủy hôn không? Tôi giúp cậu chạy trốn." Hoắc Hoa Vũ không đành lòng nhìn cô bạn thanh mai trúc mã của mình cưới một tên vô liêm sỉ như vậy.

Chỉ là một gia tộc nhỏ, nếu muốn anh dù có phải hy sinh lợi ích của gia tộc, thì anh cũng sẽ đưa Tinh Quyên đi cho bằng được.

Diệp Tinh Quyên nhéo má Hoắc Hoa Vũ một cái thật mạnh, đe doạ: "Dám nói thêm lời nào tôi liền méc cha cậu về việc cậu dụ dỗ em tôi đi bar."

"A, đau, x-xin lỗi mà, tôi không dám nữa đâu."

Nhận được câu trả lời như ý, cô buông má Hoắc Hoa Vũ ra, bước đến trước mặt Diệp Bách.

"Chị nghe nói sau hôm nay em sẽ bay ra nước ngoài."

"Vâng."

Cô đưa tay lên muốn xoa đầu cậu nhưng liền bị cậu né tránh. Cảm giác mất mát xuất hiện nhưng cô vẫn nở nụ cười gượng gạo: "Ở nơi đất khách quê người em phải thật bảo trọng, chị sẽ thường xuyên liên lạc với em."

"Vâng."

"Tiểu Quyên, hôm nay em rất xinh đẹp." Đằng Thiên Lãnh hiếm khi mở miệng, còn là khen một người, nhất thời khiến cho Hoắc Hoa Vũ, Chu Khiết Thanh và Diệp Tinh Quyên một phen hú vía.

"Woa, Lãnh ca ca, thật không biết anh còn có thể khen, nào, khen em tiếp đi." Diệp Tinh Quyên cao hứng trêu chọc.

"Em sắp làm vợ người ta rồi sao vẫn y trẻ con vậy hả?" Đằng Thiên Lãnh ngượng ngùng bỏ ra ngoài không quên đóng sầm cửa.

"Ara, Tiểu Quyên lần sau trêu cậu ta nhiều tí, anh vẫn chưa kịp chuẩn bị máy ảnh chụp lại a." Chu Khiết Thanh nói giọng tiếc nuối.

"Ok anh, lần sau em sẽ ra hiệu cho."

Cuộc nói chuyện rôm rả là vậy. Nhưng sau khi lễ cưới hoàn thành, mỗi người một ngả, không ai muốn ở lại đối mặt với hiện tại.

Bọn anh là không có can đảm chấp nhận sự thật tồi tệ này.

_________

"Đằng tổng, phu nhân muốn ngài đến Anh quốc xử lý công vụ, liệu có cần tiếp tục viện lý do không ạ?"

Đằng Thiên Lãnh mệt mỏi day day trán nói với thư ký: "Không cần, ngày mai tôi sẽ đi."

"Vâng, tôi sẽ chuyển lời đến phu nhân."

_________

"Khiết Thanh cha đã nói con bao lần rồi, Chu gia chúng ta cần con tiếp quản sự nghiệp, sao con mã--"

"Con đồng ý."

Chu lão gia nghe vậy có chút ngạc nhiên, không tin hỏi lại: "Con nói thật sao? Con sẽ đồng ý rời Hoa Thành về gia tộc phụ tranh đấu sao?"

"Vâng."

_________

"Ức, nào, uống đi, hôm nay Hoắc gia ta sẽ bao hết, các cô uống đi."

"Hoắc thiếu gia quả thật hào phóng, đêm nay các cô phải phục vụ ngài ấy tốt."

"Vâng~~"

_________

Người mang tâm trạng tồi tệ nhất không ai khác ngoài Diệp Tinh Quyên.

Nhìn căn phòng được bài trí tỉ mỉ thật khiến cô chạnh lòng, xót xa. Quãng đời còn lại của cô thật không nghĩ sẽ phải làm vợ với người mà cô không quen.

Minh Hằng Vương, con trai duy nhất của Minh gia là kẻ cô tự mình chọn, bởi vì hắn ta đáp ứng đủ yêu cầu của cô.

Nhan sắc, tài chính, tất cả đều ở mức tầm thường, chỉ cần cho hắn tiền liền có thể điều khiến hắn.

"Vợ à, chúng ta mau động phòng thôi." Nhìn dáng vẻ say xỉn của Minh Hằng Vương thật khiến cô ghét bỏ.

"Minh thiếu gia đừng quên trong hợp đồng đã ghi rõ, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chuyện động phòng là không cần thiết."

"Ức, Diệp tiểu thư thật cứng rắn, thiếu gia ta thích." Minh Hằng Vương vừa lao đến liền bị Diệp Tinh Quyên thẳng chân đá vào hạ bộ, hắn đau đớn khụy xuống, ôm nơi bị tổn thương.

"Dám làm càn tôi liền phế tên nhóc của anh."

"X-Xin Diệp tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tôi tuyệt đối không dám nữa."

Hừ lạnh một tiếng, Diệp Tinh Quyên liền đạp Minh Hằng Vương lăn ra, mạnh bạo đóng cửa phòng.

"Tiểu Bách từ nay chúng ta sẽ có cuộc sống khác nhau, chị chúc em hạnh phúc."

Cô nâng ly rượu uống một hơi, miệng nở nụ cười chua chát. Kết thúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro