Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay cô ngủ không ngon. Hồi tưởng lại nữa tháng trước. Khi cô và hắn gặp nhau.

"Xin hỏi quý khách cần gì không ạ." - Tống Gia Lạc trong bộ trang phục tiếp viên hàng không treo nụ cười ngời ngợi, thần thái sinh động.

Người đàn ông trẻ tuổi phong thái ung dung, nhàn nhã. Hắn đưa đôi mắt sắc bén nhìn Tống Gia Lạc.  Chợt đôi đồng tử lóe lên tia sáng kỳ dị. Bất giác làm người nhìn có cảm giác chẳng lành. 

Tống Gia Lạc hơi khó chịu rất nhanh liền muốn tránh né. Cô có dự cảm ánh mắt kia là có gì đó không tốt.

"Ngài cần gì có thể gọi tôi." - Cô cuối đầu rồi quay đi. Bước chân hơi nhanh và gấp gáp.

Vào đến trong khoang dành cho tiếp viên cô thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Sau vài giây định thần. Tống Gia Lạc bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Hắn ta rất quen mắt.

Tiểu Tuyết vừa vào liền đến bên cạnh cô ngồi xuống.

"Nè Lạc Lạc. Anh chàng kia phong độ quá. Cậu và anh ta vừa nói chuyện phải không. Hai người nói cái gì thế. Anh ta trông rất đẹp trai rất soái." - Cô nàng thao thao bất tuyệt rồi bắt đầu mơ mộng.

Tiểu Tuyết là cô bạn thân của Tống Gia Lạc. Cả 2 đều có chung lý tưởng, sở thích và tính cách khá tương đồng nên chơi với nhau đã lâu.

Điểm khác duy nhất là Tiểu Tuyết ong bướm phong lưu, còn Tống Gia Lạc lãnh đạm tôn thờ chủ nghĩa tình yêu trường tồn.

"Nhức tai quá. Cậu đi mà cua hắn." - Tống Gia Lạc làm bộ ôm tai dây dây, mày liễu cong cong xua đuổi Tiểu Tuyết.

" Hừm. Không nói với cậu nữa, ế chết cậu đi." - Tiểu Tuyết biểu môi giận dỗi bỏ đi. Cô lon lon chạy đi lấy lòng trai đẹp.

Tống Gia Lạc thở dài lắc đầu. Trai đẹp trên khoang đóng hợp bán còn được, tại sao lại nhắm đúng hắn chứ. Là vì hắn có sức hút hay là do hắn nổi trội hơn người. Hắn có một khí chất thanh cao pha chút gì đó ngông cuồng, trầm tĩnh trộn thêm chút bá đạo và lãnh đạm. Tóm lại rất cuốn hút. Nhưng tốt nhất ngàn vạn lần cậu đừng dây vào hắn. Tống Gia Lạc ảo não đập đập đầu. Người như vậy không đơn giản.

"Tổng tài cầu mong ngài đừng nhận ra tôi. Tôi đã gác kiếm cất đao rồi." - Lúc này cô đã nhớ ra hắn là ai. Cô thầm cầu nguyện.

Mắt thấy Tiểu Tuyết đi vào Tống Gia Lạc chạy đến nhanh tay kéo cô lại.

"Tiểu Tuyết. Tốt nhất đừng dây vào hắn ta."

Tiểu Tuyết tròn mắt ngây ngô nhìn Tống Gia Lạc khó hiểu.

"Tớ không đùa đâu. Nhìn hắn có cảm giác không phải người tốt." - Tống Gia Lạc nói tiếp

Tiểu Tuyết có chút bất đắc dĩ lè lưỡi thành thật mà khai báo. 

"Tớ cho số phone của cậu mất rồi." - Nói rồi cô len lén nhìn cô bạn thân.

Thanh âm kia lọt vào tai Tống Gia Lạc rồi lại chui ra như tiếng súng nổ. Ôi trời hắn nhận ra rồi.

"Lạc Lạc sao thế." - Tiểu Tuyết lây lây vai Tống Gia Lạc cô hơi lo lắng khi thấy phản ứng của Lạc Lạc, người rất điềm tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chạy