chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu vứt đầu lọc thuốc vào sọt rác rồi quay lưng chuẩn bị đi về thì bỗng có người gọi cậu lại.

"Em về à?"

Cậu quay phắt lại. "Suho?" Hai mắt tròn xoe như hòn bi ve.

"Anh xong việc rồi. Mình cùng về nhé?"

Cậu ta tiến lại gần Sieun còn cậu thì vẫn đứng đơ tại đó.

"Anh xin lỗi."

Sieun chẳng buồn nghĩ ngợi gì nữa mà tát thẳng vào mặt Suho một cái rõ to.

"Thằng khốn."

Suho chỉ im lặng lần mò nắm lấy tay Sieun như muốn nài nỉ. Anh còn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu mà cứ chăm chăm xuống nền đường.

Sieun giật phăng tay ra trước sự bất ngờ của cậu ta.

Ngay khi Suho còn đang không biết phải làm gì tiếp thì cậu đã vồ lấy và ngấu nghiến bờ môi của cậu ta sau nửa tháng xa nhau. Cả hai cứ thế đứng quấn quít lấy nhau trên vỉa hè của con phố tấp nập lúc một giờ sáng.

Sieun nhắm mắt tận hưởng hơi thở quen thuộc của đối phương, tay siết chặt lấy cổ Suho như thể sợ cậu ta sẽ lại biến mất một lần nữa.

Suho ôm chặt Sieun và nhấc bổng cậu lên như con mèo nhỏ, dịu dàng cảm nhận nhiệt độ cơ thể như muốn hoà vào nhau.

Cả hai chẳng muốn quan tâm tới có ai đang nhìn hay không. Họ mặc kệ và biến khoảnh khắc này thành tri kỉ trong tiềm thức của mình.

Sau vài phút âu yếm, Sieun chủ động tách ra trước và giáng thêm một cái bạt tai lên má Suho.

"Anh phải giải thích. Nếu không hợp lí thì em sẽ chia tay anh ngay tại đây."

"Được." Suho cười toe toét.

Sieun và Suho lặng lẽ đi bộ về khách sạn mà chẳng nói với nhau thêm câu nào.

Hình như Sieun bỏ quên mất Beomseok rồi thì phải.

Trong phòng chỉ để lại một cái đèn vàng nơi đâu giường, ánh sáng mờ mịt len lỏi chiếu qua từng ngũ quan trên gương mặt thân thuộc kia.

"Tối hôm đó là anh có phải không?"

Sieun lặng lẽ hỏi con người đối diện mình.

"Ừ."

"Sao anh lại bỏ chạy?"

"Kể lại tất cả mọi chuyện cho em đi, Suho."

Hai người ngồi trên giường, mặt đối mặt, con tim và tâm hồn cảm nhận được có thể đây sẽ là nút thắt gỡ rối cho chuyện tình của bọn họ.

Một lần mãi mãi, hoặc không bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro