13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh lên lớp xong đã là 8 giờ, cô còn nhớ rõ Thừa Hoan nhờ mua bánh mật, dựa theo tin nhắn ghi địa chỉ cùng tên cửa hàng, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng Hàn Quốc kia, đẩy cửa ra, một luồng khí lạnh ập vào mặt, trong tiệm ăn người không tính là thiếu, cô đi qua gọi đồ, liền tìm vị trí ngồi xuống.

Lâm Hiểu Giai từ cung thiếu nhi đón cháu trai, rồi bị nó lôi kéo đi vào cửa hàng Hàn Quốc này, nhìn tiểu gia hỏa trước mặt vùi đầu ăn, hắn bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một bóng hình ngồi gần của sổ.

Cô gái kia từ nơi hắn ngồi chỉ có thể nhìn thấy phân nửa sườn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một cô nương xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn, cái mũi cao thẳng, chóp mũi tiêm tiếu, đường cằm cong hoàn mỹ, mặc áo thun xanh, phía dưới phối hợp một cái quần đùi thể thao màu xám, đôi chân thon dài rũ xuống, phía dưới là một đôi giày màu trắng vải bạt, thoạt nhìn thập phần thoải mái thanh thuần. Lâm Hiểu Giai để cháu trai tự ăn, hướng của sổ đi đến.

Thái Anh tay phải chống cằm, xuất thần nhìn đèn đường bên ngoài cửa hàng, đột nhiên một bóng người chặn tầm mắt, cô có chút buồn bực thu tay, lấy di động nhìn thời gian, chuẩn bị xoay người nhìn xem đồ đã xong chưa, liền thấy một thân ảnh hướng mình đưa danh thiếp, thanh âm ôn hòa nói: " Xin chào, đây là danh thiếp của tôi, tôi tên Lâm Hiểu Giai, là một đạo diễn điện ảnh, có thể nói chuyện không?"

Thái Anh giương mắt nhìn người trước mắt, ngũ quan đoan chính, đôi mắt thâm thúy nhìn chính mình, cô hạ mày, không có tiếp nhận tấm danh thiếp kia, nhàn nhạt nói: "Tôi không phải diễn viên."

Lâm Hiểu Giai liếc mắt một cái nhìn cháu trai, mỉm cười nói: "Không quan hệ, tôi chỉ là muốn cùng em nói chuyện."

Thái Anh mày nhăn càng sâu, sắc mặt lạnh đi, không muốn nói chuyện nữa. Lâm Hiểu Giai nhìn cô một cái, xoay người tránh ra.

Thái Anh mới vừa nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó liền nhìn hắn bưng một mâm đồ ăn hướng tới mình đi tới, sau đó một câu bé khoảng 5 6 tuổi bị hắn ôm đến ghế, cậu bé bĩu môi không cao hứng dùng chiếc đũa ở mâm chọc tới chọc lui, Thái Anh cảm thấy có chút buồn cười.

Lâm Hiểu Giai nhìn cô nhàn nhạt mỉm cười, vô thức cảm thán: "Em thật xinh đẹp."

Ánh mắt Thái Anh sắc bén nhìn về phía hắn, Lâm Hiểu Giai vội vàng nói: "Tôi không phải không tôn trọng em, là thật sự cảm thấy như vậy, em trang điểm lên sẽ rất đẹp."

Thái Anh lạnh lùng nói: "Tôi đối với phim truyền hình không có hứng thú."

Lâm Hiểu Giai hỏi tiếp: "Điện ảnh thì sao? Em trước hết không cần cự tuyệt, tôi cảm thấy bất luận sự tình gì đều không cần tuyệt đối, đôi khi nếm thử có lẽ sẽ không giống thu hoạch."

Thái Anh yên lặng nhìn chăm chú vào phía trước, Lâm Hiểu Giai nhìn bộ dạng không muốn nói chuyện của cô, dừng một chút nói: "Em cùng những cô gái khác không giống nhau, những cô gái khác nếu nghe muốn tìm bọn họ đóng phim điện ảnh, đều hưng phấn, sẽ không thờ ơ như vậy, vì sao em lại không như vậy?"

Thái Anh giống như không có nghe được lời hắn nói, cũng không nhìn hắn cái nào, Lâm Hiểu Giai cảm thấy có điểm thất bại, thở dài: "Tôi không phải người xấu, tôi thật sự là đạo diễn điện ảnh, thật sự cảm thấy em ngoại hình rất phù hợp, muốn cùng em nói chuyện"

Thái Anh quay đầu lại, nhìn biểu tình của hắn nghiêm túc, rũ mắt suy nghĩ rồi hỏi: " Tìm tôi nói chuyện gì?"

Bởi vì những lời này, biểu tình Lâm Hiểu Giai đang có chút ảm đạm lập tức vui vẻ: "Tôi đang chuẩn làm một bộ điện ảnh, muốn tìm em làm nữ chính!"

Thái Anh kinh ngạc nói : " Tôi ? Nữ chính?"

Nhìn Lâm Hiểu Giai nghiêm túc gật đầu, cô không thể tin tưởng khóe miệng giật giật: "Anh thật là nhìn nhầm rồi! Tôi cái gì cũng không biết! Chưa từng có học qua, tiếp xúc qua diễn xuất gì đó, cho nên thực xin lỗi."

Lâm Hiểu Giai nghe được cô lời nói, vẻ mặt không sao cả nói: "Không quan hệ, đôi mắt em có khí chất, cho nên tôi sẽ đào tạo em! Chỉ cần đáp ứng là được!"

Thái Anh có chút không biết nói gì nhìn hắn, nửa ngày sao lắc đầu: "Cảm ơn đã tin tưởng, nhưng tôi không thể đáp ứng được."

Lâm Hiểu Giai có chút ủ rũ rũ bả vai, nhìn Thái Anh cầm đồ ăn liền phải rời đi, hắn đứng lên, lấy danh thiếp đưa cho Thái Anh nói: "Cái này em cứ cầm, cứ từ từ ngẫm lại, tôi chờ tin tức của em."

Thái Anh nhìn hắn, chậm rãi tiếp nhận danh thiếp, nhìn cô đem danh thiếp cất vào trong túi, Lâm Hiểu Giai mới lộ ra một nụ cười nói: "Tôi chờ em nghĩ thông suốt, ánh mắt cùng trực giác nói cho tôi biết, em nên ăn chén cơm này!"

Thái Anh xách theo túi yên lặng đi khỏi cửa hàng, đúng là tình huống này hàng năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều nha!

Ngồi ở trên xe buýt, cô lấy danh thiếp ra, nương theo đèn đường, nhìn mặt trên viết "Lâm Hiểu Giai đạo diễn điện ảnh", Lâm Hiểu Giai? Thích Phi Tuyết cảm thấy kiến thức điện ảnh hữu hạn của mình nghĩ mãi cũng chẳng ra, vẫn là lát trở về dùng máy tính tìm kiếm thì hơn.

"Tích, tích" tiếng tin nhắn đánh gãy suy nghĩ của Thái Anh, cô lấy di động ra,

Chính Quốc: Đã về chưa?

Thái Anh tay hơi dừng một chút, chậm rãi gửi tin: Em đang ở trên xe buýt, sắp tới rồi.

Sau đó cô tựa lưng vào ghế ngồi, nghĩ đến mấy ngày trước mọi ngươi từ lầu hai xuống sân bóng rổ luyện tập, Chính Quốc vẫn luôn đứng ở bên sân xem bọn cô nhảy, bởi vì chỉ chiếm dụng sân bóng ít thời gian, cho nên cầu thủ đều ở lại, nhảy xong, lúc rời đi, Chính Quốc lặng lẽ đến gần, nhẹ giọng nói: "Nhảy rất tuyệt!"

Cô nhớ rõ lúc ấy ánh mắt anh, chuyên chú mà tràn ngập tán thưởng, nhìn ánh mắt của anh, cô cảm thấy tâm gợn sóng, thấp giọng nói : "Cảm ơn!" Liền vội vàng đi khỏi sân bóng rổ, mặt đỏ rực, trong lòng lại đầy tâm tư. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve di động, ai, mình suy nghĩ nhiều quá đi!

Di động lại sáng lên, Thái Anh nhanh chóng click mở,

Chính Quốc: Tốt, anh ở cửa chờ em.

Ngay sau đó lại có tin nhắn thứ hai: Đưa đồ buổi trưa.

Thái Anh nhìn tin nhắn, cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ, anh ấy chỉ là muốn giúp mình mà thôi, quả thực vẫn là không thể tưởng tượng quá nhiều!

Thời gian trôi thật nhanh, mới đó đã chỉ còn hai ngày đến Giải vô địch thế giới, đội bóng rổ đã giảm bớt huấn luyện, trừ bỏ mỗi ngày chuẩn bị cơ sở huấn luyện ở ngoài, còn lại huấn luyện cường độ cao đều ngừng, mà việc huấn luyện của đội cổ vũ lại gia tăng, lần này các cô không chỉ là đại biểu mỗi câu lạc bộ, mà còn là đại biểu của quốc gia. Bởi vì sân vận động dùng chung, cùng Chính Quốc gặp mặt cũng rất nhiều, Chính Quốc ngẫu nhiên cùng các cô nói mấy câu, đại bộ phận thời gian đều là đứng ở một bên xem các cô nhảy.

Hôm nay tập luyện xong, Thái Anh thu dọn đồ đạc, liền chuẩn bị rời đi, vừa đến cửa, liền nghe thấy Chính Quốc gọi lại, cô quay đầu thấy Chính Quốc ý bảo ra một bên nói chuyện.

Cô nhìn nhìn chung quanh, mọi người đều vội vàng làm việc của mình, không ai chú ý tới bọn họ, cô đi qua, Chính Quốc nhìn cô bởi vì vừa mới vận động xong, gương mặt có chút ửng đỏ, còn đôi mắt thì sáng ngời, cư nhiên quên mất chính mình kêu cô lại đây là muốn nói gì.

Thái Anh thấy anh chỉ yên lặng nhìn mình, liền giơ tay ở trước mắt quơ quơ: "Chính Quốc?"

Ánh mắt Chính Quốc rất nhanh chuyển sang chỗ khác, thấp giọng nói: "Không có gì, chính là hỏi một chút, sách phụ đạo kia có chỗ nào xem không hiểu không?"

Thái Anh lẩm bẩm mở miệng: " Vẫn tốt, trên trang sách đều có chú giải......". Thấy anh không nói gì nữa, cô liền chuẩn bị rời đi: "Em đi trước nha!"

Chính Quốc chạy nhanh duỗi tay giữ chặt cánh tay cô, thấy cô nhìn mình, chậm rãi buông tay, ho nhẹ một tiếng nói: "Anh kỳ thật muốn nói, hiểu thì tốt, nhưng có chỗ nào không hiểu, thi đấu xong có thể hỏi anh."

Trên mu bàn tay vẫn còn cảm giác hơi ấm, Chính Quốc nói gì đó cô không rõ, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cô hoảng loạn gật gật đầu, nói nhanh: "Em biết rồi." Liền vội vàng rời đi.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Chính Quốc khẽ thở dài một cái, động tác vừa rồi thật là vô ý, làm sao bây giờ? Giống như bị cô hiểu lầm...

Xuống sân bay liền thấy xe buýt nghênh đón bọn họ, trên cửa xe còn treo quốc kỳ. Chính Quốc đeo một cái kính râm to đẩy vali hành lý, tiêu soái đi phía trước, đi được hai bước, quay đầu lại nhìn bóng người cao gầy lôi kéo vali hành lý đi theo phía sau bọn họ, muốn lùi lại hai bước, thấy cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cái này, ánh mặt hai người chạm vào nhau thì lại cúi đầu xuống, Chính Quốc có chút nhụt chí xoay người, sau ngày đó, cô giống như không hề muốn cùng cậu nói chuyện, khiến cậu chẳng có cơ hội giải thích.

Thái Anh cúi đầu, rầu rĩ đi về phía trước, Thừa Hoan ở bên cạnh cao hứng nói: "A a a a, trời xanh, mây trắng, xong chốc lát còn có biển rộng! Thái Anh, có mang áo tắm không? Đến lúc đó chị muốn đi biển! Mới nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi!"

Thái Anh cười cười, ngẩng đầu nhìn bóng dáng phía trước lại nhìn tay trái, trên mu bàn tay giống như vẫn còn cảm giác tê dại, cô phiền lòng thở dài, Trí Tú tò mò nhìn qua: "Làm sao vậy? Không vui?"

"Không có, thật cao hứng, em là lần đầu tiên tới Thanh Đảo nha! Còn chưa từng gặp qua biển rộng như vậy." Thái Anh cười nói.

"Chờ thi đấu xong rồi, chúng ta liền có thể đi biển"

Đội được cấp xe buýt du lịch, đội bóng rổ viên và đội cổ động viên đi cùng nhau, huấn luyện viên, đội y tế, xã giao đi một xe nữa là vừa vặn đủ ngồi. Thời điểm Thái Anh lên xe , trong xe cơ bản đã ngồi không sai biệt lắm, Thừa Hoan và Trí Tú để cho cô một vị trí ở phía sau, cô đang chuẩn bị qua đi, liền nghe thấy Tại Hưởng nói: "Thái Anh, em ngồi ở đây đi, để anh ngồi sau cùng các mỹ nữ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro