14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh dừng lại nhìn Tại Hưởng nhường vị trí cho mình, vị trí bên cạnh là Chính Quốc, giờ phút này Chính Quốc giương mắt nhìn cô, nhìn thấy trên mặt cô có ý tứ cự tuyệt, đôi môi hơi mím lại, đôi mắt nhìn chằm chằm, không biết vì cái gì, Thái Anh cư nhiên nhìn ra một chút cảm giác ủy khuất, không đợi cô nói cái gì, Kim Tại Hưởng đã đem cô đẩy vào chỗ ngồi ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Ca ca cảm ơn sư muội, dùng đại soái ca đổi lấy hai mỹ nữ, muội không thiệt đâu!"

Toàn xe đều bị Kim Tại Hưởng chọc cười, Thái Anh cũng khẽ cười, ngồi ở chỗ vẫn không nhúc nhích. Xe đi thật lâu, trên xe cũng dần dần an tĩnh lại, Thái Anh chậm rãi thả lỏng thân thể, tựa lưng vào ghế ngồi, nghe được Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Anh mệt sao? Nếu mệt có thể ngủ một lát."

Thái Anh ngồi thẳng lại, lắc đầu. Chính Quốc nhìn bộ dáng bộ dạng này của cô, nghiêm túc nói: "Ngày đó anh không cố ý, thực xin lỗi."

Nghe được anh xin lỗi, Thái Anh cắn cắn môi, cô không tức giận, không có vì động tác của anh mà sinh khí, mà là trong lòng cô đang rối bời, không biết đối mặt với anh như thế nào, anh chỉ là vô tình thôi mà! Thái Anh nhẹ nhàng kéo khóe miệng, mỉm cười nói: "Tôi không sinh khí, không cần xin lỗi."

Chính Quốc ủy khuất nói: "Emkhông sinh khí, vậy sao mấy ngày nay đều không để ý tới anh!"

Thái Anh kinh ngạc nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Tôi không để ý tới anh sao."

Chính Quốc nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Có! Ngày hôm qua anh gọi em chẳng thèm để ý liền đi mất!"

Thái Anh cảm thấy vị trí này có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cô nhẹ nhàng xê dịch, Chính Quốc liền bắt lấy tay cô: "Không được đi!"

Thái Anh cố rút cánh tay ra nhưng Chính Quốc vẫn gắt gao nắm, cô hướng bốn phía nhìn, hạ giọng nói: "Tôi không đi, anh trước tiên buông tay." Nhìn ánh mắt Chính Quốc sáng ngời nhìn mình, cô nhẹ nhàng gỡ ngón tay: " Hết chỗ rồi, tôi còn có thể đi đâu chứ !"

Chính Quốc cuối cùng cũng buông tay, những vẫn cố chấp lặp lại: "Ngày hôm qua vì cái gì không để ý tới anh?"

" Mình không nghe thấy."

Chính Quốc đang chuẩn bị nói cô lấy cớ, liền nhìn đến cô đầu hơi hơi rũ xuống, cả người thoạt nhìn có chút bất lực cũng có chút mê mang, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không đành lòng, ở trong lòng thở dài, kỳ thật cậu cũng không biết mình muốn đáp án thế nào, nhưng cảm giác cô không để ý tới mình, chính là không vui, nhưng hiện tại nhìn đến cái dạng này, cậu cảm thấy nguyên nhân gì cũng đều không quan trọng nữa.

Chính Quốc nghiêm giọng nói, "Về sau không được không để ý tới anh! Sinh khí liền thẳng thắn nói!"

Lúc xuống xe, Chính Quốc cầm vali của Thái Anh chuẩn bị đưa cô lên lầu, Thái Anh nắm chặt vali, nói không cần, cậu không thèm để ý đến cô liền cần cái vali bé đi vào khách sạn, Thái Anh nhìn thấy ánh mắt những người khác, đành phải ra vẻ thản nhiên cười theo sau, Kim Hữu Khiêm cùng Kim Tại Hưởng nhìn một màn này, hai người hai mặt nhìn nhau, tiểu tử này là đột nhiên đổi tính sao?

Đến cửa phòng, Chính Quốc đem vali bỏ xuống, hỏi: " Em ở cùng ai?"

Thái Anh bất đắc dĩ nói: "Cái vali không nặng, bên trong không có nhiều đồ, tôi thật sự có thể tự xách, anh vừa mới như vậy, người khác sẽ nói bậy."

Chính Quốc sắc mặt không vui nói: "Em muốn cùng anh nói chuyện này?"

Thái Anh vội vàng thuận theo nói: "Không, tôi muốn nói cảm ơn anh!"

Chính Quốc nhìn cô một cái, ý bảo cô mở cửa, đem vali đẩy mạnh vào phòng, nói: "Anh ở phòng 1509."

Thái Anh gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, Chính Quốc ở trong phòng dạo qua một vòng, liền nghe thấy Thái Anh nói: "Kết quả rút thăm sao rồi? Có phải hay không ngày mai liền thi đấu?"

Chính Quốc ngồi trên một cái giường, gật gật đầu: "Phỏng chừng trong chốc lát liền họp, mặc kệ đối thủ là ai, ngày mai đều phải thi đấu."

Thái Anh đang đun nước, xoay người nhìn anh: "Vậy anh hiện tại còn không mau đi nghỉ ngơi bảo trì thể lực?"

Đúng lúc Trí Tú từ bên ngoài đi vào nhìn nhìn Chính Quốc, lại nhìn Thái Anh đứng ở một bên, cười nói: " Nói gì vậy?"

Chính Quốc đứng lên, bình tĩnh nói: "Chưa nói cái gì, tôi đi trước."

Trí Tú cười như không cười nhìn Thái Anh, Thái Anh mắt có chút bất an đưa Chính Quốc đến cửa, nói nghỉ ngơi cho tốt, xoay người liền thấy Trí Tú rót hai ly nước. 

Thái Anh gãi gãi khóe mắt, ấp úng không biết cái gì, Trí Tú thấy vậy thì thở dài: "Hết thảy đều thuận theo tự nhiên đi! Đừng nghĩ quá nhiều, cũng đừng bị một cái quy tắc quản thúc."

Thái Anh sửng sốt, nhẹ nhàng ừ một tiếng, quay đầu nhìn bên ngoài quốc kỳ các quốc gia đang tung bay, yên lặng thở dài, tương lai, ai biết được?

...

Mạch Yến ngồi ở văn phòng lật xem danh sách trúng tuyển, bà xem rất chậm, xem thực cẩn thận, thỉnh thoảng dùng bút đánh dấu vào danh sách, sau khi xem xong, lại nhanh chóng xem một lần nữa, khép lại danh sách, nhìn chằm chằm bìa đến phát ngốc, một lát sau duỗi tay gọi điện thoại: "Vào đây một chút!"

Thực mau tiếng đập cửa vang lên, trợ lí đi đến, bà đem danh sách nhẹ nhàng ném qua một bên, chỉ chỉ ghế đối diện bàn làm việc : "Ngồi đi"

Tề Hoàn đem danh sách đặt trước mặt, ngồi xuống, nhìn ấn đường Mạch Yến, cẩn thận hỏi: "Vẫn là không tìm được ai thích hợp sao?"

Mạch Yến lắc đầu, chỉ vào danh sách nói: "Có mấy người cũng không tệ lắm, tôi đánh dấu rồi, liên hệ với họ, tình huống cụ thể gặp rồi nói sau"

Tề Hoàn gật đầu tỏ vẻ đã biết, Mạch Yến nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nghĩ tới dáng người cao gầy, cô gái có diện mạo xinh đẹp, trầm mặc một lát hỏi: "Ngày đó tôi đưa danh thiếp cho cô gái kia, không có điện thoại lại sao?"

Tề Hoàn suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, Mạch Yến có chút phiền lòng gõ gõ bàn: "Đi điều tra đi, cô ấy nói không phải học sinh ở đó, cũng không có học diễn xuất, cho nên hẳn là cũng không phải sinh viên học viện kịch nghệ, bất quá cô gái đó diện mạo xuất sắc, đi hỏi thăm một chút, xem có hay không có người từng gặp qua."

Kết quả rút thăm Giải vô địch thế giới thực mau liền có. Thái Anh lấy di động, nhắn một cái tin cho Chính Quốc.

Chính Quốc ở phòng thay quần áo vừa đổi xong quần áo, chuẩn bị đưa điện thoại di động bỏ vào ngăn tủ, liền thấy được tin nhắn của Thái Anh: Cố lên!! Bảo vệ tốt chính mình, đừng để bị thương!

Chính Quốc nhìn tin nhắn, khóe môi nhắc lên, mặt không che lấp nổi tâm tình, Hữu Khiêm nhìn cậu đột nhiên thần thái sáng láng, sờ sờ cánh tay, tò mò nói: "Tiểu Quốc, sao cao hứng vậy?"

Chính Quốc nhìn hắn, cười nói: "Nghĩ đến có thể báo thù đột nhiên liền cảm thấy tâm tình thực tốt!"

Hữu Khiêm cũng cười gật đầu, hai năm trước Trung Quốc cùng Úc tranh tài, cầu thủ của họ liên tục dùng động tác nhỏ, ở thời điểm tranh đoạt bảng rổ, ngón tay hung hăng chọc tới đôi mắt Chính Quốc, khóe mắt Chính Quốc lúc ấy liền chảy máu, khi đội y tế kiểm tra, nói phải băng bó hai tuần. Sự việc đó tất cả đều ghi tạc trong lòng, lần này rút thăm, bọn họ liền đang chờ một trận, cái gọi là quân tử báo thù, mười năm không muộn. Buổi tối hôm nay nhất định phải nghiền nát bọn họ! 10 thành viên vây thành một vòng tròn, hô to một tiếng "Tất thắng!" Xoay người đi ra sân thi đấu.

Bên má trái của Thái Anh họa một hình quốc kỳ nho nhỏ, quần áo in nổi bật đặc điểm của quốc gia, chiếc áo đỏ lộ eo, phía dưới phối hợp cùng váy ngắn, tóc búi cao, cắm một chiếc trâm dài màu đỏ. Thật là tràn đầy sức sống.

Đám Chính Quốc thì khom lưng nhìn huấn luyện viên nằm xoài ra sàn bố trí thế trận. Trận thi đấu nay, cậu cảm thấy thể lực nhanh chóng xói mòn, nghe huấn luyện viên an bài cậu nhất định phải chú ý khu vực dưới rổ, đồng thời nhắc nhở, cậu đã có 4 lỗi, cậu gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết, trong chốc lát sẽ chú ý động tác, an bài xong, đứng thẳng eo uống miếng, quay đầu nhìn về phía đội cổ động đang ở giữa sân.

Thái Anh đứng ở vị trí giữa, trên mặt cô tươi cười, màu đỏ nhảy múa trên gương mặt cô. Ánh mắt cô nhìn về phía các thành viên đang nghỉ ngơi, nhìn đến Chính Quốc, cô nở một nụ cười thật tươi. Theo một tiếng tiếng còi thật dài, cô nhảy xuống sân khấu, lặng lẽ làm một cái động tác cố lên với Chính Quốc. Chính Quốc nhìn động tác nhỏ đó, bật cười, đem nước để qua một bên, cùng đồng đội hô khẩu hiệu rồi chậm rãi đi vào sân.

Mạch Yến một bên nghe Tề Hoàn báo cáo, một bên nhìn kênh thể thao phát sóng trực tiếp Giải bóng rổ vô địch thế giới, đột nhiên một thân ảnh thoáng qua, Mạch Yến theo bản năng muốn tua lại, phát hiện là TV, đành phải thôi, đôi mắt nhìn chằm chằm TV, hỏi: "Hôm đó chiêu mộ đội cổ vũ?"

Tề Hoàn gật đầu: "Đúng vậy, tôi đi hỏi, bởi vì không có ảnh chụp, cũng không tin tức gì, cho nên tra không ra, nhưng nghe nói ngày đó câu lạc bộ bóng rổ chiêu mộ đội cổ vũ, đại khái có 100 người tham gia."

Mạch Yến gật gật đầu, đột nhiên chỉ vào màn hình nói: "Tề Hoàn, nhìn xem, đây có phải cô gái hôm đó không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro