15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được âm thanh của Mạch Yến, Tề Hoàn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía TV, trong TV là một thiếu nữ cười tươi sức sống tỏa ra bốn phía, đôi tay mảnh mai rung rung bông cổ vũ, đôi chân thon dài di chuyển theo tiết tấu, hắn nhìn chằm chằm đến khi cầu thủ vào sân cũng không thể cho Mạch Yến một hồi đáp.

Quay đầu nhìn Mạch Yến chờ đợi đáp án, Tề Hoàn nội tâm cảm thấy thập phần bức bối, ngày hôm đó, hắn cũng đi theo Mạch Yến đánh giá cô gái kia vài lần, nhưng nhìn TV liền có chút biến hóa, hơn nữa còn trang điểm, hắn thật sự nhận không ra a!

Mạch Yến nhìn vẻ mặt khó xử của hắn, có chút bực bội vẫy vẫy tay: "Ra ngoài đi!" Nói xong nhìn chằm chằm TV trong chốc lát, không thấy màn ảnh quét về phía bên đội cổ động viên nữa, cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị đổi kênh, trong miệng hỏi: " Tìm xem người đại diện của Điền Chính Quốc là ai, sau đó thông qua cậu ta hỏi một chút xem có biết cô gái kia không, tôi nhớ rõ vóc dáng rất cao, xem như là một đặc điểm đặc thù, hỏi rõ ràng, lập tức cho tôi lời đáp!"

Tề Hoàn gật đầu đáp ứng liền xoay người đi ra ngoài.

...

Tiếng còi thổi lên, trận đấu kết thúc, điểm số: 111:100 , Hữu Khiêm ném được cú 3 điểm cuối cùng, giành được thắng lợi!

Sân vận động Thanh Đảo liền vỡ òa, Thái Anh xác định thắng lợi, liền cùng Trí Tú đi thay quần áo, nghe tiếng mừng thắng lợi vang khắp khán đài, cô cũng cảm thấy tâm tình kích động, Trí Tú nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cười nói: " Cao hứng sao? Quả quyết định là Kim Hữu Khiêm ném vào đó!"

Thái Anh một bên gỡ tóc một bên nói: "Thắng liền cao hứng."


"Lần đầu tiên gặp em, cảm giác em rất thanh lãnh, thật không nghĩ tới em cũng có bộ dạng vui vẻ này"


Thái Anh đang thay quần áo bỗng sững người, đúng vậy, trước kia cô luôn an tĩnh một mình đứng ở một bên, người khác không tới gần cô, cô cũng sẽ không chủ động tiếp cận người ta.

Thừa Hoan lôi kéo Thái Anh đang phát ngốc, kỳ quái hỏi: " Em sao vậy?"

Thái Anh quay đầu nhìn xung quanh mọi người đã thay xong đồ, cũng nhanh chóng thay quần áo, lúc thu dọn đồ đạc, cô đột nhiên cúi đầu cười, quá khứ đều đã qua đi, như bây giờ nhiệt tình sinh hoạt, thực thích.

Bởi vì kế tiếp còn trận tứ kết, Chủ Tịch triệu tập mọi người đến nói vài câu cổ vũ, liền bảo bọn họ mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi, bảo tồn thể lực.

Chính Quốc nằm ở trên giường, tin nhắn đã soạn hơn nửa ngày, nhưng lại chậm chạp không gửi đi. Tại Hưởng từ phòng tắm ra tới, nhìn hắn vẫn duy trì cái tư thế cần di động, tò mò đi qua : "Đang xem tiểu thuyết?"

Tại Hưởng đột nhiên thò qua dọa Chính Quốc một trận, cậu nhanh tay đưa điện thoại di động thu hồi, nhưng đã muộn rồi. Tại Hưởng thoáng nhìn mấy chữ "Bờ biển", "Ngày mai", cười gian cướp di động trong tay cậu, trong miệng còn la hét: "Tiểu tử nhà cậu chuẩn bị hẹn mỹ nữ?"

Bàn tay to của Chính Quốc gắt gao bắt lấy di động, đồng thời muốn dùng chân đá văng Kim Tại Hưởng, nhưng mà di động vẫn tới tay hắn.

Tại Hưởng nhanh chóng xem xong, hắc hắc cười hai tiếng, ở trong tin nhắn còn soạn thêm một câu liền gửi đi. Chính Quốc đứng lên lấy lại di động, hỏi: "Cậu viết cái gì? CẬU..." Lời nói còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tại Hưởng nhắn thêm một câu, ngay sau đó toàn bộ hành lang liền nghe thấy âm thanh Điền Chính Quốc muốn giết người : "Kim Tại Hưởng!!!"

Thái Anh đang ngồi ở trên giường xem sách tham khảo, đột nhiên di động rung lên, cô lấy ra liền nhìn thấy người gửi, khóe môi không tự giác cong lên, nhưng mà nhìn đến nội dung bên trong, mặt lập tức đen lại, xong liền hung hăng nhét điện thoại di động vào phía dưới gối, một lần cũng không xem lại. Nghĩ đến tin nhắn vừa mới, không khỏi sờ sờ mặt, hảo nóng a!

Chính Quốc: Ngày mai có thể nghỉ ngơi, cùng đi tới bờ biển nhé? Em hôm nay mặc đồng phục cổ vũ thật sự rất đẹp, dáng người thực tốt, Bikini anh đều giúp cậu chuẩn bị tốt! 22:33:00

Chính Quốc: Cái tin nhắn vừa mới không phải anh gửi, là Kim Tại Hưởng! 22:34:52

Chính Quốc: Cũng không phải, đi biển là anh nói, nói Bikini là Kim Tại Hưởng thêm, anh không hề có ý đó, em đừng hiểu lầm! 22:35:11

Chính Quốc: Không phải, không phải anh nói dáng người cậu không tốt, dáng người em thực đẹp, nhưng là anh không có chuẩn bị Bikini! 22:35:55

Chính Quốc: Àaa, cũng không phải, nếu em không mang, chuẩn bị áo tắm không thành vấn đề, anh cũng có thể chuẩn bị, mau xem đi, anh thật sự không có ý khác! 22:36:03

Chính Quốc: Ai! Em giận sao? Anh chính là muốn mời em đi biển, em trước không phải nói chưa bao giờ thấy biển sao? 22:38:12

Di động ở dưới gối không ngừng rung, Trí Tú t nghe ong ong, tò mò ở trong phòng tìm tới tìm lui. Thái Anh kỳ quái hỏi: "Trí Tú tỷ, tỷ tìm cái gì?"


Trí Tú duỗi tay ngăn cô nói chuyện, vừa vặn lại nghe được tiếng ong ong , liền theo tiếng đi tới, thấy Thái Anh mở to mắt vô tội nhìn mình, cô nghi hoặc chớp chớp mắt, chỉ vào Thái Anh nói: "Là di động của em đang rung sao?"

Thái Anh khô cằn cười hai tiếng, làm bộ mới phát hiện di động rung, bộ dáng từ dưới gối lấy ra di động, cười gượng nói: "Ha! Em không chú ý tới, thì ra là di động của em!"

Tìm được ngọn nguồn tiếng ong ong, Trí Tú nhẹ nhàng rời đi. Thái Anh ngồi ở mép giường mở di động, nhìn tin nhắn liên tiếp của Chính Quốc, nghĩ đến bộ dạng gấp gáp, nở nụ cười, đọc đến tin cuối cùng, mặt cô trở nên ôn nhu, vậy là ngày đó anh cũng nghe thấy câu nói ấy. Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve màn hình di động, khẽ thở dài một cái, có chút phiền muộn. Nghĩ một lúc, ở trên di động gõ vài kí tự: Được!

Sang sớm hôm sau Chính Quốc liền chải chuốt chỉnh tề, lấy di động ra chuẩn bị gọi Thái Anh liền có một cuộc gọi tới.

"Chính Quốc, anh là Nam Tuấn đây, chúc mừng các cậu vào vòng tám đội mạnh nhất!" .Chính Quốc cười cảm ơn hắn, có chút kỳ quái, Nam Tuấn ca sao lại gọi cho mình? Kim Nam Tuấn là người đại diện thương mại của cậu, đại ngôn toàn bộ là do anh ấy giúp cậu xử lý, bình thường sẽ không quấy rầy cậu, trừ phi là có sự tình khẩn cấp.

Kim Nam Tuấn cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra mục đích: "Là thế này, bằng hữu của anh, Mạch Yến lão sư coi trọng một hạt giống tốt, muốn mang cô ấy phát triển, chính là nữ sinh kia lại cự tuyệt."

Chính Quốc nghe xong chân mày cau lại, chuyện này thì liên quan gì tới cậu? Cậu giơ tay nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rồi, cậu còn định đưa Thái Anh đi ăn bữa sáng, nghĩ đến đây, cậu lần đầu tiên ngắt lời Kim Nam Tuấn nói: "Tuấn ca, vào việc chính đi."

Nam Tuấn không nghĩ tới cậu sẽ ngắt lời mình, liền nhanh nói: "Nữ sinh kia nghe nói tham gia vào đội cổ vũ trong câu lạc bộ của cậu, cho nên muốn hỏi một chút cậu có biết người này không?"

Chính Quốc cảm thấy có chút buồn cười, ngày đó chiêu mộ nhiều nữ sinh như vậy, cậu sao có thể biết, không đợi cậu phủ định, Nam Tuấn tiếp tục nói: "Là một cô gái xinh đẹp.."

Trước mắt Chính Quốc hiện lên cảnh tượng ngày đó gặp Thái Anh, một người tưởng là cành ngọc lan an tĩnh đứng ở một bên, nhưng khi âm nhạc vang lên, cả người cô tỏa sức sống ra bốn phía, cậu không khỏi cười cười, gãi gãi lỗ tai, nghe Nam Tuấn bên kia tiếp tục nói: "Vóc dáng rất cao, đại khái 1.7m trở lên, đúng rồi, ngày hôm qua khi các cậu thi đấu cô ấy còn xuất hiện."

Cậu ư một chút liền đứng lên, vội vàng nói: "Em đã biết, em sẽ đi hỏi thăm, có kết quả sẽ điện thoại cho anh." Nói xong liền vội vàng tắt điện thoại.

Cắt đứt điện thoại, cậu đứng tại chỗ yên lặng nhìn cửa sổ sát đất đến phát ngốc, Nam Tuấn ca nói nữ sinh kia thật là Thái Anh sao? Thái Anh bị nhìn trúng đi đóng phim? Hình như chưa từng nghe cô nói qua!

Chính Quốc thu hồi tâm tình, cầm di động chuẩn bị gọi Thái Anh, lại phát hiện tin nhắn Thái Anh gửi : Em đã ở dưới lầu rồi, còn cả Tại Hưởng ca, Trí Tú và Thừa Hoan tỷ nữa, đều ở dưới lầu chờ anh.

Chính Quốc chớp chớp mắt, không phải nói là chỉ hai người đi sao? Vì cái gì mà nhiều người như vậy?

Nhìn cậu ra tới, Tại Hưởng cười hì hì đi qua bám lấy bờ vai cậu nói: " Đi bờ biển thưởng ngoại cũng không gọi mình, chẳng bù cho mình ngày thường chiếu cố cậu như vậy!"

Chính Quốc trong lòng buồn bực, cười có lệ hai tiếng, liền nhìn về phía Thái Anh, cô mặc áo thun hồng, phía dưới mặc quần cao bồi trắng, dép tông, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, cười khanh khách nhìn cậu, khóe môi cậu nhô cao, tưởng tượng cảnh hai người du lịch biến thành cả nhóm tụ họp, trong lòng liền không thoải mái, cậu nhanh rũ xuống khóe miệng, làm lơ cô điềm mỹ tươi cười, kéo Tại Hưởng, vứt ra một chữ: "Đi!"

Thái Anh nhìn bóng dáng cậu, như thế nào cảm thấy cậu có chút không cao hứng nhỉ? Cô vô tội chớp chớp mắt, kéo tay Thừa Hoan tỷ đi phía sau bọn họ cùng nhau hướng tới bờ biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro