18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc: Lần nữa trở lại Thanh Đảo, thi đấu thuận lợi, vẫn là thích đi biển ngắm cảnh đêm, chỉ là, trong tâm thích nhất vẫn là đồ ăn vặt ở biển! Vậy nhưng mỗi lần tới đều không thể tùy tiện ăn, một cổ bi thương trong lòng!

-"Đau lòng cho Tiểu Quốc, nguyên lai ngươi là cái đồ tham ăn nha!"

-"Đồ tham ăn càng đau lòng, món ngon trước mặt không được chỉ được ngắm, làm sao đây!"

-"Lần sau đến mang theo ta, ngươi phụ trách xem, ta phụ trách ăn!"

-"Lầu trên cút xéo, Tiểu Quốc, chờ mong biểu hiện của ngươi ở vòng tứ kết Giải vô địch thế giới, cố lên!!"

-"Tiểu Quốc, cô nương bên cạnh ngươi đâu?"

-"Tiểu Quốc, ngươi còn nhỏ, không được yêu sớm!"
......

Chính Quốc kéo xem các bình luận, chọn một cái phản hồi lại:

-Oánh oánh thích ăn đường: Tiểu Quốc, ngươi còn nhỏ, không được yêu sớm!

->Điền Chính Quốc: Tôi không yêu sớm.

Trả lời xong, đem điện thoại cất đi, thấy Thái Anh đang nhìn chằm chằm một đôi khuyên tai ngọc trai, xem rất nghiêm túc, cậu đi qua, cúi đầu nhìn nhìn, nghiêng đầu hỏi cô: "Thích sao?"

Tầm mắt Thái Anh đảo qua bảng giá, 2900, lắc đầu, xoay người đi xem những đồ khác. Chính Quốc nhìn chằm chằm thân ảnh cô nhìn trong chốc lát, chỉ khuyên tai, đối với nhân viên cửa hàng nói: "Tôi lấy cái này."

Thái Anh ở trong tiệm dạo qua một vòng trở về, liền nhìn thấy Chính Quốc cầm trong tay một cái hộp trang sức, đem hộp đưa cho cô: "Anh cảm thấy khá xinh đẹp, rất hợp với em!"

Thái Anh mở hộp ra, nằm trên lớp vải nhung đỏ là một đôi khuyên tai ngọc trai đen, đúng là đôi cô vừa mới xem, lông mi cô hơi hơi rung động, cảm thấy trong lòng tràn đầy đều là cảm động, ngẩng đầu nhìn Chính Quốc, nhẹ giọng oán trách: "Cái này đắt lắm đấy, không đáng đâu!"

Chính Quốc nhìn hốc mắt hơi đỏ của cô, không tự giác nâng cao khóe môi, buồn cười vươn tay sờ đầu cô, nói: "Anh nguyện ý muốn mua cho em cái này, không có gì không đáng cả!"

Thái Anh nhìn chằm chằm vào cậu, chậm rãi đem hộp nắm chặt trong tay, Chính Quốc cười tủm tỉm tới gần cúi đầu hỏi: "Đồ anh tặng, hiện tại cảm thấy có đáng giá hay không?"

Thái Anh giương mắt, một đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu, đem hộp ôm trong ngực, dùng sức gật gật đầu nói: "Đâu chỉ đáng giá, quả thực chính là vật siêu giá trị!"

...

Kim Nghệ Lâm sau khi hoàn thành tiết mục, trở lại phòng nghỉ mở di động, liền thấy được tin tức về Chính Quốc trên mạng, nhìn đến bốn chữ #bạngáiChínhQuốc , cô lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to click vào một ảnh, đây là ảnh chụp khi Chính Quốc cúi đầu nói chuyện, đồng tử bỗng nhiên trợn to, đem hình ảnh phóng lớn nhất, nhưng vẫn không thể thấy mặt cô gái kia, chỉ có thể nhìn đến nụ cười cười ôn nhu bên môi Chính Quốc. Tay cầm di động dừng một chút, ngừng trong chốc lát liền đem ảnh lưu lại, gửi WeChat cho cậu: Tớ nhìn thấy ảnh cậu trên mạng, nghỉ ngơi trước trận đấu sao? Có mệt hay không?

Gửi xong tin nhắn, cô một lần nữa dựa lưng vào ghế, nhìn bức ảnh kia, nheo nheo mắt, quay đầu nhìn lớp hóa trang của mình trong gương, khẽ cười nghĩ, bạn gái của Chính Quốc sao? Hừ, lại là người tuyến 18 nào muốn cọ nhiệt đây!

Chính Quốc cùng Thái Anh đi dạo ở những con đường gần bờ biển, bởi vì vừa mới bị người vây quanh, hai người lựa chọn đi vào một con hẻm yên tĩnh, huyên náo dần dần bị bọn họ ném ở sau lưng, chỉ còn lại có tiếng bước chân hai người tiếng vọng ở hẻm nhỏ.

Chính Quốc lôi kéo tay Thái Anh, nhéo nhéo, nhỏ giọng nói: "Quá gầy!"

Thái Anh cười nói: "Ngại gầy liền buông tay!"

Chính Quốc cười nhìn cô: "Ngại gầy cũng không buông tay, em ngốc như vậy, anh buông lỏng tay em lại cho rằng chúng ta chia tay thì làm sao bây giờ?"

Thái Anh á khẩu không trả lời được, nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: "Chúng ta như này xem như hẹn hò sao?"

Chính Quốc kỳ quái xoay người nhìn cô hỏi: "Vậy em nghĩ sao?"

Thái Anh có chút ưu sầu nhìn cậu: "Có phải hay không sẽ ảnh hưởng đến anh?"

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô trơn bóng trắng nõn, đôi mắt rực rỡ lấp lánh nhìn cậu, giống như chứa đựng cả trời sao, môi khẽ nhếch, như là vừa mới nở rộ đóa hoa, cậu cảm thấy tim mình đập có chút không khống chế được, duỗi tay sờ sờ cô mặt, chậm rãi cúi đầu nói: "Sẽ không! Anh sẽ vì em biểu hiện càng tốt hơn nữa!"

Thái Anh nhìn cậu chậm rãi di chuyển lại gần, hơi thở hai người quấn quanh lẫn nhau, cô có điểm hoảng, giơ tay để ở trước ngực cậu, cảm giác mềm mại vô lực. Chính Quốc nhìn hàng lông mi không ngừng run rẩy của cô, cảm thấy tim mình rung động theo, cậu cố chấp, chậm rãi tới gần đôi môi trước mặt......

"Bối Bối, Bối Bối......" Đột nhiên tiếng gọi ầm ĩ làm động tác của Chính Quốc cứng đờ, đôi môi trước mặt lại như xa cuối chân trời, cậu ảo não quay đầu lại nhìn cái người phá rối kia, lại phát hiện người đó không thèm nhìn tới bọn họ, một bên cao giọng gọi một bên đi về phía đối diện.

Thái Anh đem tay đặt ở ngực, trấn an trái tim đang đập thình thịch thình thịch của mình, cảm thấy hai má nóng lên, vừa nãy thiếu chút nữa thì......

Chính Quốc uể oải trở lại phòng, nhìn thấy Kim Tại Hưởng, Kim Hữu Khiêm cùng Phác Chí Mẫn đang chơi game, đánh đến náo nhiệt, cậu đi qua, Hữu Khiêm bớt thời giờ đối cậu nói: "Mau mau mau, nhanh online, hôm nay buổi tối đánh phó bản." Chính Quốc một bên bật máy tính, một bên nhắn tin cho Thái Anh: Không vui! Mau an ủi anh!

Thái Anh từ thang máy đi ra, một hơi chạy về phòng, bang một tiếng đóng cửa lại, hô hấp dồn dập, tim như sắp nhảy ra, cô dựa lưng vào cửa, chậm rãi che mặt, nở nụ cười.

Trí Tú từ buồng vệ sinh ra một bên đặt lên trán cô một bên hỏi: "Phát sốt à?" Thái Anh lấy bàn tay cô ra, đôi mắt lấp lánh nói: "Trí Tú tỷ, cảnh đêm thật sự rất đẹp!" Nói xong đỏ mặt chạy vào buồng vệ sinh.

Nhìn người trong gương hai má ửng đỏ, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo không khí vui vẻ, Phác Thái Anh vốc nước lên mặt, bình phục lại tâm tình, ngồi dậy, chậm rãi thở ra một hơi, từ trong túi lấy ra cái hộp khuyên tai, tự mình đeo lên, nhìn ánh đèn phản chiếu vào viên ngọc trai khiến nó như phát sáng, cô duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ vành tai, nội tâm vui vẻ.

Chính Quốc một bên thao tác trò chơi, một bên liên tiếp quay đầu xem di động đặt ở bên cạnh, di động nửa ngày không có phản ứng, khóe môi hơi hơi rủ xuống, quay đầu liều mạng đánh quái, đem các loại kỹ xảo sử dụng làm mọi người hoa cả mắt.

Kim Tại Hưởng nhìn Chính Quốc đánh Boss trang bị cũng không thèm nhặt, liền hướng về phía cậu kêu: "Tiểu Quốc, tối nay cậu tiêm máu gà à?"

Chính Quốc không phản ứng, nhìn chằm chằm màn hình trước mặt không ngừng công kích, Tại Hưởng bớt thời giờ nhìn thoáng qua, phát hiện biểu hiện không quá vui vẻ. Kim Tại Hưởng yên lặng quay đầu, đem trang bị nhặt lên, đi theo Chính Quốc tham chiến.

Thái Anh mới tắm rửa xong, bò lên trên giường, lấy di động, thấy được tin nhắn của Chính Quốc, cắn môi cười một cái, bắt đầu trả lời: Em vừa mới tắm rửa, giờ mới nhìn thấy tin nhắn. Sao lại không vui ? Cùng em đi dạo phố không vui sao?

Chính Quốc bên này đang tham chiến bỗng nhìn thấy màn hình di động sáng lên, lập tức cầm di động lên, nhìn tên người gửi, khóe môi liền nhếch lên.

Trong phòng truyền đến tiếng Kim Tại Hưởng rên rỉ: "A! Tiểu Quốc, làm gì vậy! Tiếp tục tấn công đi! Ai......"

Quay đầu nhìn thấy Chính Quốc đã cầm di động đi vào phòng vệ sinh, hắn đối với phòng vệ sinh rống to: "Cậu có bản lĩnh thì đừng ra đây!"

Chính Quốc mắt điếc tai ngơ, nhìn tin nhắn của Thái Anh, "Tắm rửa" hai chữ này nhảy vào tầm mắt cậu, tắm rửa? Tắm rửa! Cậu đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng, nỗ lực duy trì biểu tình nghiêm trang, gõ tin nhắn: Thật sự không biết anh vì cái gì không vui? Đi lên đây, anh tự mình nói cho em biết vì cái gì không vui!

Phác Thái Anh vẫn luôn cầm di động, thất thần nghe Lý Tuyết nói chuyện, cảm giác được di động rung lên, nhanh tay mở giao diện tin nhắn, nhìn tin nhắn của cậu, phốc bật cười, sau đó có chút chột dạ nhìn Trí Tú, cứng nhắc nói: "Cái này thật buồn cươi"

Trí Tú nhìn TV đang quảng cáo dầu gội đầu, không thể hiểu được nhìn Thái Anh đang cúi đầu gõ tin nhắn, cái quảng cáo này buồn cười ở nơi nào?

Thái Anh: Không đi đâu, em muốn ngủ! Anh cũng đi ngủ sớm một chút!

Nhìn tin nhắn này, Chính Quốc hừ một tiếng, ngừng một lát, gõ hai chữ ngủ ngon, không cam lòng ấn gửi.

Nhìn điện thoại Thái Anh không ngừng rung, Trí Tú suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhắn tin với Chính Quốc à?"

Thái Anh sửng sốt, sau đó cười gật đầu, nói: "Trí Tú tỷ, em có khả năng khi về sẽ xin nghỉ."

"Xin nghỉ? Tại sao?" Mới vừa hỏi xong, đột nhiên nghĩ đến gì đó nói: "Em cùng Chính Quốc...?"

Nhìn Thái Anh ngượng ngùng gật đầu, Trí Tú liền xốc chăn lên, bò qua giường Thái Anh, ngồi xếp bằng: "Hai đứa tiến triển nhanh vậy, cậu ấy thổ lộ? Thổ lộ như thế nào?"

"Anh ấy giống như không thổ lộ......" Thái Anh chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút, không xác định nói: "Anh ấy nói chúng ta đang yêu đương, sau đó chúng em liền yêu đương."

Trí Tú đầy mặt đều là biểu tình 'đùa à', ngừng một lát, vung tay lên, trực tiếp hỏi: "Nguyên văn cậu ấy nói như thế nào?"

Thái Anh hơi cúi đầu, cười thẹn thùng, nhỏ giọng đem lời Chính Quốc lặp lại một lần. Trí Tú nhìn bộ dạng e lệ ngượng ngùng kia, không ngừng chậc chậc: "Em xem như bị cậu ấy giữ chặt rồi! Bất quá chị vào câu lạc bộ ba năm rồi, thế mà cậu ta đến năm ngoái mới nhớ tên chị! Ngày thường nhìn bọn chị đều không có bất kì cảm xúc gì, thế mà lần đó, cậu ta lại hỏi thăm chị về em, chị liền cảm thấy cậu ta đối với em và bọn chị không giống nhau."

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thái Anh, Trí Tú cười nói: "Thứ nhất, cậu ta cư nhiên nhớ rõ tên của em! Thứ hai, cậu ta cư nhiên chú ý em ăn rất ít! Thứ ba, cũng là mấu chốt, cậu ta cư nhiên hỏi chị có biết mỗi ngày em làm gì không! Nếu cậu ta đối với người khác cũng vậy thì không có gì, vấn đề là cậu ta chỉ làm vậy với mình em!"

Thái Anh nghe thấy thế thì hơi giật mình, nghĩ đến việc anh gõ trán nói mình ngốc, đột nhiên nhoẻn miệng cười, bản thân mình đúng là rất trì độn!

...

Tề Hoàn nghi hoặc nghe điện thoại, Kim Nam Tuấn? Muốn cùng bọn họ bàn về vấn đề hợp đồng của cô gái kia? Ngắt điện thoại một lúc, hắn vẫn không hiểu, gõ cửa văn phòng Mạch Yến, thấy bà đang xem video biểu diễn ngắn của các thí sinh.

Nhìn thấy hắn tiến vào, Mạch Yến chỉ vào ghế dựa bên cạch bàn làm việc: "Tới đây, cùng nhìn xem, cậu cảm thấy ai không tồi?"

Tề Hoàn nhìn video các cô gái lúc khóc lúc cười, cười rộ lên như gió xuân thổi, thời điểm khóc lại là hoa lê dính mưa, lời nói tinh xảo động lòng người, khóe môi Mạch Yến treo ý cười nhàn nhạt, ấn nút tạm dừng, xoay người đối Tề Hoàn nói: "Lữ Thư Quân, nữ sinh Học Viện Vũ Đạo, cậu cảm thấy thế nào?"

Tề Hoàn nhìn lên màn hình mặt, gật gật đầu: "Biểu hiện không tồi! Ánh mắt dừng cũng thực đúng chỗ."

Mạch Yến gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ vậy. Có chuyện gì?"

Tề Hoàn trầm ngâm một chút: "Tôi vừa mới nhận được điện thoại của Kim Nam Tuấn, anh ta nói buổi chiều đến đây trao đổi về hợp đồng của Phác Thái Anh."

"Hắn tới đây? Phác Thái Anh là như thế nào với hắn?" Mạch Yến dò hỏi nhìn về phía Tề Hoàn.

Tề Hoàn lắc đầu: "Anh ta không nói, chỉ nói là có người ủy thác."

Mạch Yến cầm lấy bút ở trên bàn gõ gõ: "Có người ủy thác? Hay là... Điền Chính Quốc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro